Ta Có Một Toà Đạo Quan

Không Hối Hận

Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra

2024-08-02 12:36:52

“...” Phó Yểu nhìn ông: “Ngài đang nói rượu này có ra giá cao cũng không có người bán ư?”

“Đúng vậy.” Triệu lão gia gật đầu: “Một vò như thế này có thể ngang bằng với một vạn lượng vàng lận.”

“...”

“Ngay cả cái bình đựng rượu cũng là đồ tốt đấy, xem ra là làm từ sứ quý hiếm, có thể trải qua chừng đấy năm mà không sứt mẻ gì, hiện tại cũng không dễ tìm được vật này đâu...” Triệu lão gia nói được một nửa, quay sang liền thấy nàng vẫn luôn im lặng không nhúc nhích, ông tiếp tục nói: “Quan chủ, không phải là ngươi đau lòng đấy chứ?”

“Làm gì có chuyện đó.” Phó Yểu cười ha hả hai tiếng, lại tiếp tục uống rượu nói chuyện phiếm với ông.

Bên trong đạo quan, Tam Nương nhận được chỉ thị, liền đem cây đàn dư lại giấu đi...

Vài chén rượu xuống bụng, Triệu lão gia nhìn ngôi sao xa tận phía chân trời, bỗng nhiên nói một câu: “Chuyện lần trước mà ngươi nói, hiện tại ta nghĩ kỹ rồi.”

Phó Yểu không hỏi ông đang nói đến cái gì, chỉ nói: “Không hối hận?”

“Tuyệt đối không.”

“Được, thành giao.”

................

Sau Tết Nguyên Tiêu, Triệu Hưng Thái chuẩn bị rời khỏi đạo quan, ý định tiếp tục con đường học nghề của mình.

Buổi tối trước khi hắn đi, cửa phòng không một tiếng động bỗng mở ra, Tam Nương mặt trắng bệch, mặc trên người bộ váy đỏ đứng ở ngoài cửa, nhìn qua có chút kinh khủng.

Dù Triệu Hưng Thái đã ngây người nhiều ngày ở đây, nhưng lại phát hiện bản thân vẫn không thể thích ứng được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hắn bình ổn nhịp tim của mình, sau đó cất giọng hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Quan chủ tìm ngươi.” Tam Nương đáp.

Triệu Hưng Thái vừa ra ngoài đã thấy Phó Yểu đang chờ ở trước cửa viện. Lúc này nàng còn đang ngồi trên cỗ kiệu hai người khiêng, nhìn dáng vẻ là biết sắp sửa phải ra ngoài.

“Ngài tìm ta sao?”

Phó Yểu nhìn hắn một cái rồi nói: “Tiếp theo ngươi định đi đâu bán mình để học nghề?”

Bán...bán cái gì cơ? Triệu Hưng Thái nhịn không được mà bật cười: “Ta định sẽ đi Kim Lăng.”

Thật ra ý định ban đầu của hắn cũng là đến Kim Lăng, hiện tại chỉ là làm theo dự tính trước đó mà thôi.

“Ồ, ra là Kim Lăng.” Phó Yểu gật đầu: “Chỗ đó đúng là địa phương tốt, đi thôi.”

“Đi?” Triệu Hưng Thái có chút khó hiểu.

Vẫn là Tam Nương đá vào chân hắn một cái, lúc này một đoàn ba người mới cùng nhau ra khỏi đạo quan.

Từ đạo quan xuống chân núi cách một khoảng, ở giữa sẽ phải đi ngang qua một rừng cây, khung cảnh lúc bấy giờ tối đen như mực, làm lông tơ cả người Triệu Hưng Thái đều dựng lên. Hết cách, hắn chỉ có thể tiến lại gần Phó Yểu, tranh thủ tìm kiếm chút cảm giác an toàn từ trên người nàng.

Chờ đến khi ra khỏi rừng cây, đường dưới chân núi cũng dễ đi hơn nhiều, cứ như đang đi trên đường lộ chứ không phải là đường núi. Trong lúc Triệu Hưng Thái đang nghi hoặc, không hiểu sao đường này lại dễ đi như vậy, ngẩng đầu lên liền thấy chỗ này đâu phải là đường núi, trước mặt hắn rõ ràng là một toà thành trì đèn đuốc sáng trưng.

Cho dù trước đó trong lòng hắn thừa biết vị quan chủ này không phải là người bình thường, nhưng giờ phút này, Triệu Hưng Thái cũng không tránh khỏi một phút thất thần.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đây là đâu?” Hiện tại hắn cực kì chột dạ, chỗ này không phải là âm tào địa phủ đấy chứ?

“Ngươi tự mình nhìn đi.” Phó Yểu đáp.

Sau khi ba người tiến lại gần thành trì, Triệu Hưng Thái liền thấy trên tường viết hai chữ nguy nga: Kim Lăng

“...”

Thành Kim Lăng?

“Chỗ này là thành Kim Lăng thật sao?” Vẻ mặt của Triệu Hưng Thái như khó có thể tin được.

Nếu hắn nhớ không lầm, Dư Hàng ở chốn sông nước, mà thành Kim Lăng thì ở tận Giang Ninh, nếu muốn đến hai địa danh này, đều mất ít nhất mấy trăm dặm đi đường. Bọn họ chỉ mới xuống núi một chuyến, vậy mà đã đi được mấy trăm dặm, điều này hoàn toàn làm đảo lộn tam quan của hắn.

Phó Yểu lại ngồi ở trên cỗ kiệu, thân mình có chút lảo đảo lắc lư nói: “Trong cuốn “Dụ Thế Minh Ngôn” đã viết rõ ràng, Phạm Cư Khanh vì giữ lời hứa với người bạn tri kỉ của mình, sau khi tự vẫn, âm hồn ngày đêm bôn ba ngàn dặm. Hắn còn có thể chạy xa như vậy, trong chớp mắt ta có thể đến thành Kim Lăng thì lạ lắm sao?”

Triệu Hưng Thái muốn lên tiếng phản bác, nhưng lại không biết nói gì cho phải, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt quan sát bốn phía xung quanh, hắn muốn nhìn xem chỗ này có thật sự là toà thành cổ nổi danh kia không?

Đúng là không hổ danh Thành Kim Lăng, khác hoàn toàn với cảnh đêm yên tĩnh trên mặt hồ,

nơi này cho dù là nửa đêm thì vẫn cực kì náo nhiệt.

Sau khi ba người vào thành, Phó Yểu liền đem Triệu Hưng Thái đuổi đi: “Ta có việc muốn làm, nếu ngươi muốn đi học nghề thì cứ đi đi. Giờ sửu chúng ta gặp nhau tại cửa thành.”

Nói xong nàng liền dẫn theo Tam Nương hoà vào đường phố, để lại Triệu Hưng Thái đứng ở chỗ phồn hoa náo nhiệt, sau đó dần dần bị bao phủ bởi dòng người.

“Thật sự, sẽ không, có chuyện gì chứ?” Tam Nương có chút lo lắng hỏi. Hiện tại Triệu Hưng Thái cùng lắm mới 15-16 tuổi, tuy rằng suy nghĩ trưởng thành hơn bạn bè cùng lứa một chút, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một cậu thiếu niên.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Có Một Toà Đạo Quan

Số ký tự: 0