Ta Có Một Toà Đạo Quan

Khách Qua Đường

Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra

2024-08-02 12:36:52

Bọn họ đi rồi, Đại Lang cũng quỳ trên mặt đất dập đầu ba cái với Phó Yểu, “Cảm ơn quan chủ, sau này đệ sẽ thường xuyên tới thăm ngài và Tam Nương tỷ tỷ!”

“Đi đi.” Phó Yểu nói.

“Vâng.” Đại Lang đứng lên, lại cẩn thận nhìn các nàng vài lần, lúc này mới xoay người đuổi theo bước cha mẹ, đi ở bên cạnh bọn họ.

Mãi cho đến khi bóng dáng một nhà ba người đều biến mất không thấy, đám người Giang chưởng quầy thu dọn đồ đạc, từng người trở về phòng nghỉ ngơi.

Chỉ còn Tam Nương ở lại có chút mất mát, “Đại Lang sau này, sẽ nhớ, chuyện ở nơi này sao?”

“Nếu đã có cuộc sống mới, cần gì phải nhớ lại.”

Tam Nương im lặng trong chốc lát, lại nói: “Ta thì sao? Nếu ta sống lại, có phải hay không, cũng sẽ quên.”

Phó Yểu mở cửa lớn của đạo quan ra, phương xa đèn đuốc như sao. Tại thời khác thế gian chỉ còn ánh sáng và bóng hình này, nàng nhấp một ngụm rượu: “Với ta mà nói, vô luận là ai, đều là khách qua đường.”

.......

Năm sau, đạo quan lại một lần nữa trở nên náo nhiệt. Làng trên xóm dưới tổ chức đi chúc tết và thăm người thân, đa số đều nghe qua chuyện của Phương Nhị, vì vậy lúc đi ngang qua đây, cũng vui vẻ ghé vô lạy một lạy, xin cho gia đình mình gặp nhiều phúc lành.

Nhận thấy người ngày một nhiều hơn, Giang chưởng quầy lập tức bảo chồng mình và Triệu Hưng Thái làm một chút điểm tâm, sau đó bày bán ở trước cửa đạo quan.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trình độ nấu nướng của hai người này hoàn toàn không thể chê, hơn nữa giá cả cũng hợp lí chứ không đắt, vì vậy có không ít người đi dâng hương nguyện ý mua một ít về làm quà cho người già và trẻ nhỏ trong nhà.

Lâu dần, điểm tâm ở trước cửa đạo quan cũng từ từ nổi tiếng ở vùng phụ cận.

“Quan chủ, không phải đạo quan của chúng ta nên có một cái tên sao?” Giang chưởng quầy ngồi ở một bên, vừa đếm tiền vừa hỏi: “Nếu bây giờ đạo quan của chúng ta mà có tên, sau này quầy điểm tâm cũng sẽ hấp dẫn được nhiều khách nhân tới ghé thăm.”

Phó Yểu nhìn ánh nến chiếu những tia khúc xạ vào mấy xâu tiền, tâm trạng cực kì tốt: “Cứ đặt là Lai Tài Quan đi, ngụ ý là sau này đạo quan của chúng ta sẽ kiếm được nhiều tiền.”

Những người khác: “...”

Không khí xung quanh lập tức rơi vào yên tĩnh, mọi người đều trầm mặc không nói nên lời.

“Ta cảm thấy gọi là Vô Trần Quan cũng khá tốt.” Giang chưởng quầy dẫn đầu lên tiếng, sau đó quay sang hỏi những người còn lại: “Các ngươi thì sao, có ý kiến gì không?”

“Cái tên Vô Trần Quan bị đụng hàng với đạo quan khác rồi, đổi cái mới đi. Nơi này của chúng ta dựa núi lại gần sông, không phải trên núi có cây tùng đó sao? Cứ trực tiếp gọi là Thanh Tùng Quan đi.” Triệu Hưng Thái đưa ra kiến nghị của bản thân.

“Ừm, Thanh Tùng Quan cũng không tồi, nghe có vẻ rất phong nhã.” Hiếm khi Tam Nương không nói lắp.

“Vậy được, đặt tên này đi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trải qua một hồi thảo luận, cuối cùng bọn họ cũng quyết định được tên của đạo quan. Phó Yểu bị đám người này trực tiếp bỏ qua một bên, chỉ có Triệu lão gia tiến đến an ủi: “Phó quan chủ, đừng chấp bọn họ, cùng lắm thì ta lại cho ngươi viết biên lai mượn đồ.”

Phó Yểu :”Ồ.”

Cái tên vừa được định ra, Tam Nương liền viết xong chữ, Giang chưởng quầy cầm lấy chữ viết chạy xuống núi đi tìm Phương Nhị, để hắn giúp đỡ đóng dùm một cái bảng hiệu.

Mãi cho đến chạng vạng, Phương Nhị mới đem bảng hiệu đã hoàn thành tới. Sau khi đám người trong đạo quan treo bảng hiệu xong xuôi, lại vội vàng chuẩn bị buổi tiệc để cầu chúc cho đạo quan được nổi tiếng.

Ngoài cửa của đạo quan, Phó Yểu nhìn theo tấm bảng hiệu mới tinh còn hôi mùi sơn dầu, vẻ mặt có chút mơ hồ, lại bưng rượu trên tay uống vào mấy ngụm.

Lúc này Triệu lão gia cực kì tri kỉ mà xách một vò rượu tới, thậm chí còn rót đầy một chén cho nàng, sau đó cất giọng nói: “Phàm mỗi một đồ vật sau khi có tên, đều sẽ mọc rễ nảy mầm ở trong lòng người. Hiện tại đạo quan này cũng có tên, vậy xem như ngươi cùng nó có duyên phận được kí kết thành công. Chúc mừng, ít nhất từ nay về sau, ngươi sẽ không phải phiêu bạc không nơi nương tựa nữa.”

Phó Yểu cười: “Ta phiêu bạc không nơi nương tựa ư? Ngài nói đùa gì vậy, có bao nhiêu người tranh nhau mời ta lên đỉnh núi toạ trấn, ta vung tay lên một cái thì đến âm binh cũng phải sợ hãi, người như ta mà phiêu bạc không nơi nương tựa?”

“Ngươi có người thân sao?” Triệu lão gia lại hỏi một câu xoáy vào lòng Phó Yểu.

“Còn bạn bè?” Ông lại hỏi.

Lúc này Phó Yểu uống một ngụm rượu, ngồi xuống ở cạnh bậc thang: “Ta phát hiện ngài thật là nhiều chuyện, toàn nói những lời vô nghĩa, uống rượu thì lo uống đi, nói mấy chuyện linh tinh này là có ý gì?”

Triệu lão gia cũng ngồi xuống theo, cười ha hả hai tiếng rồi chuyển đề tài: “Rượu này không tồi, hẳn là rượu trong cung đình.” Sau đó ông lại ngửi ngửi: “Ồ, ít nhất phải được ủ hơn trăm năm. Thứ này đúng là bảo bối, dù bên ngoài có ra giá cao cũng chưa chắc sẽ có người bán, đa tạ quan chủ có thể giúp ta trước khi chết được uống loại rượu ngon như thế này.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Có Một Toà Đạo Quan

Số ký tự: 0