Ta Có Một Toà Đạo Quan

Đoàn Viên

Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra

2024-08-02 12:36:52

Có điều tuy nửa cái bàn đều là người kỳ quái, nhưng bữa cơm này ăn vô cùng náo nhiệt.

Giang chưởng quầy giỏi ca múa, ăn một nửa, cất giọng hát khúc lưu hành một thời lúc trước để trợ hứng cho mọi người, Dương đầu bếp ở bên cạnh dùng chiếc đũa gõ vào mép bát để cổ động, trong miệng trầm trồ khen ngợi liên tục, thỉnh thoảng đưa lên một chén rượu để thê tử đỡ khát.

Bên cạnh Phó Yểu đang chơi xúc xắc với không khí, Tam Nương ở giữa làm trọng tài, dường như cũng rất tận hứng.

Chỉ có Đại Lang thật thành vùi đầu vào ăn, Triệu Hưng Thái hoài nghi kẻ này lúc trước có phải đói chết hay không ……

“Đại Lang, ăn cơm không được bẹp miệng, nếu không phải đổi thành há mồm ăn.” Phó Yểu nói với Đại Lang.

Đại Lang lập tức ngậm miệng lại, mà hiểu được ý nghĩa Triệu Hưng Thái lại thiếu chút nữa bị sặc.

Chờ sau khi ho xong, trong lòng hắn lại có loại cảm xúc khác.

Hắn cảm thấy bầu không khí như thế này thật thích, đây là một loại cảm giác khác khi ở nhà. Thực nhẹ nhàng, thực thích ý, không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần làm việc mình muốn làm là được. Trong náo nhiệt vui vẻ, chẳng thể nào cô độc.

Ngay khi hắn đang thể nghiệm loại cảm giác kỳ dị này, Phó Yểu tiến lại đây, “Tiểu tử, có muốn chơi đánh cuộc chút hay không?”

Nhìn xúc xắc trên bàn, có lẽ Triệu Hưng Thái bị không khí lây nhiễm, cũng bắt đầu thả lỏng: “Được thôi, tới chơi.”

Ba mươi phút sau, Triệu Hưng Thái nhìn túi tiền lép kẹp dính vào nhau, chỉ muốn cười ha hả.

Quả nhiên hắn vẫn xem nhẹ người nào đó, không đúng, là độ dầy mặt của quan chủ nào đó, trong tình thế như thế này mà vẫn gian lận.

Đợi rượu qua ba tuần, chén ly lẫn lộn, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng chuông.

Thời khắc năm mới giao thế, tiếng chuông sẽ được gõ vang lên, báo cho mọi người một năm nữa đã đến.

“Năm mới rồi.” Giang chưởng quầy dựa vào lồng ngực trượng phu nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đúng vậy, năm mới.” Triệu lão gia ôm bình rượu, nhìn khói lửa lóe sáng bên ngoài.

“Quan chủ, một lát nữa đệ có thể về thăm nhà không?” Đại Lang nhìn Phó Yểu chờ mong. Hắn muốn ngày đặc biệt này, cùng người nhà đoàn viên.

Phó Yểu lại là cự tuyệt hắn, “Không cần, cha mẹ ngươi đã tới.”

“Thật sự?” Đại Lang vui vẻ, xoay người chạy ra bên ngoài, “Vậy đệ đi đón bọn họ!”

Phó Yểu không ngăn cản, có điều những người khác đều nhìn về phía nàng, Giang chưởng quầy mở miệng nói: “Đại Lang hắn là?”

Bọn họ đều biết Đại Lang, nhưng chuyện về Đại Lang lại không hề biết.

Cũng không phải chuyện gì không thể nói, Phó Yểu thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn họ, “Lúc trước ta đồng ý cha mẹ hắn, chỉ cần bọn họ có thể giúp ta xây lại đạo quan, ta sẽ để Đại Lang lần nữa đầu thai trở thành con trai của bọn họ.”

“Lại có chuyện như vậy.” Giang chưởng quầy bừng tỉnh, “Vậy hiện tại đạo quan……”

“Đã xây xong.” Phó Yểu nói.

“Nói như vậy, Đại Lang phải đi sao?”

“Đúng vậy.”

Khoảng chừng nửa khắc sau, bên ngoài đạo quan truyền đến tiếng nói chuyện.

Dương đầu bếp đi ra mở cửa đạo quan, thấy mấy chục thôn dân kết bạn lên đây, trong tay đều cầm hương nến.

Trước tiên bọn họ ở cửa đốt pháo trúc, sau đó lần lượt vào cửa dâng hương.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong hương khói lượn lờ, buổi tiệc không biết đã rút lui khi nào. Phó Yểu đứng ở trước tượng Tam Thanh, gọi Đại Lang lại đây.

Đầu ngón tay này chỉ vào trán Đại Lang, hồn phách Đại Lang từ quần áo giấy thoát ra. Lúc này mọi người mới biết được, Đại Lang trong thân xác thiếu niên này, thì ra chỉ là hài tử mười mấy tuổi chưa hết tính trẻ con.

“Quan chủ?” Đại Lang nhìn thân thể mình, có chút khó hiểu hỏi quan chủ trước mặt.

“Làm sao, quần áo giấy thoải mái như vậy, khiến ngươi mặc đến quên về nhà với cha mẹ?” Phó Yểu nói.

Đại Lang sửng sốt, đến khi hiểu ra thì vui vẻ ra mặt hỏi: “Thật sự? Ngài nói ta có thể trở về?!”

“Đầu óc ngốc như vậy, về sau không biết phải làm thế nào.” Phó Yểu chậc chậc nói.

“Thật tốt quá! Cảm ơn quan chủ!” Đại Lang nói lời cảm tạ xong, vội vàng chạy ra ngoài cửa.

Cách cửa lớn, phòng trong mọi người có thể nhìn thấy vẻ mặt hắn vui mừng mà nói cho cha mẹ tin tức tốt này, tuy rằng cha mẹ hắn cũng không thể nghe thấy.

Cao hứng một hồi lâu, Đại Lang lại chạy trở về, vẻ mặt chờ đợi nói: “Quan chủ, sau này đệ còn có thể lại tới nơi này sao?”

“Vì sao không thể, nhớ lúc đó bảo cha mẹ ngươi quyên nhiều tiền dầu mè một chút.” Phó Yểu nói.

“Vâng! Đến lúc đó đệ đem toàn bộ tiền mừng tuổi cho ngài!” Đại Lang vỗ ngực hứa hẹn.

Khi bọn họ nói chuyện, các thôn dân ở bên ngoài bắt đầu tiến vào bái thần.

Chờ đến khi vợ chồng Hà thợ tiến vào, Phó Yểu để đám người Giang chưởng quầy rót cho bọn họ mỗi người một ly rượu trên bàn thờ.

Chờ đôi vợ chồng này đều uống xong rời đi, nàng nói: “Được rồi, về nhà đi thôi.”

Vợ chồng Hà thợ mộc lần đầu tiên nhìn thấy quan chủ, nghe nàng nói như thế vội vàng dập đầu, lúc sau mới lui ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Có Một Toà Đạo Quan

Số ký tự: 0