Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê
Tra Ra Nguyên N...
Bộ Nguyệt Phất Thường
2024-09-03 10:57:10
“Thật sự là quá bất cẩn! Vệ ma ma, ngươi làm việc kiểu gì vậy?”
Sắc mặt Hồ thị không còn chút máu, nhưng bà ta nhanh chóng phản ứng lại, móc chiếc khăn ra, bước lên nói: “Nhìn xem, bẩn hết áo của lão phu nhân rồi…”
Hồ thị đang muốn lau đi bả thuốc kia, nhưng tay còn chưa đụng tới đầu gối của lão phu nhân, An di nương đưa tay cản lại: “Phu nhân đừng gấp, nếu Vệ ma ma đã mang bả thuốc tới rồi thì rất tốt, Nhị thiếu gia bệnh lâu không khỏi, có phải là do thuốc này có vấn đề chăng?”
Hồ thị sững sờ, lập tức nhìn An di nương bằng ánh mắt ác liệt.
Khá cho tiện tỳ to gan làm càn này! Ta có thể cho bà ấy đến chăm sóc Thẩm Gia Hoằng, cũng có thể khiến bà ấy suốt kiếp không còn được gặp lại Thẩm Gia Hoằng, lúc này đến bà ấy cũng dám bước lên ngăn cản ta rồi?
Hồ thị nhướng mày: “An thị, ta còn cần ngươi tới chỉ bảo sao? Thuốc của Hoằng ca nhi là do đại phu kê đơn, sao có thể có vấn đề được, còn không mau làm sạch quần áo cho lão phu nhân?”
Trong giọng nói của Hồ thị mang theo quở trách, nhưng những lời này của An di nương dường như đã khiến lão phu nhân nhớ ra gì đó: “Đúng vậy, có phải là thuốc có vấn đề hay không? Chúng ta chưa từng nghĩ tới điểm này.”
Bà nói, dùng khăn của mình bao lạ bả thuốc kia.
Hồ thị trừng đến muốn rớt cả tròng mắt xuống đất, chột dạ nói: “Mẫu thân, người nói đùa rồi, Hồng đại phu chính là hạnh lâm thánh thủ nổi tiếng trong kinh thành, sao đến cả thuốc còn kê sai được chứ?”
Thẩm Thanh Hi cười cười: “Thật là kỳ lạ, phu nhân thà rằng mời người đến xem mệnh cũng không cho xem thuốc có đúng hay không, nếu như quả thật là thuốc có vấn đề, vậy chẳng phải là phí công hay sao?”
Lão phu nhân gật đầu: “Hi nha đầu nói có lý lắm, A Hứa, ngươi đi mời Dương đại phu tới đây.”
Dương đại phu chính là đại phu ngự dụng của lão phu nhân, nghe thấy mời Dương đại phu, con ngươi của Hồ thị và Vệ ma ma đều run lên.
Thẩm Thanh Hi lại nói: “Vì để Dương đại phu tiện nhìn, không bằng lấy thêm bả thuốc đi?”
Ánh mắt Hồ thị mãnh liệt, bà ta nhìn An di nương, lại liếc Thẩm Thanh Hi, trong lòng bỗng có một suy nghĩ đáng sợ, hôm nay An di nương đến vì Thẩm Gia Hoằng, vốn nên nhắm vào Thẩm Thanh Hi mới phải, nhưng bà ấy chẳng những không làm vậy, mà còn đối đầu với bà ta vào phút cuối, lúc này lại ủng hộ cho Thẩm Thanh Hi!
Hồ thị cho rằng mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của bà ta, nhưng dù thế nào bà ta cũng không ngờ tới, An di nương và Thẩm Thanh Hi vậy mà lại lén lút liên kết với nhau!
Thật sự là quá mức láo xược quá không coi bà ta ra gì mà!
“Hi nhi con không biết đâu, thuốc của Hoằng ca nhi đều chỉ đun một lần, chỉ uống lần thuốc tốt nhất, bả thuốc gì đó đều đã dọn dẹp từ sớm, thuốc Hoằng ca nhi uống sáng nay, sợ là lúc này đã bị vứt hết rồi.”
Hồ thị mặt không đỏ tim không đập mạnh mà bịa chuyện, Thẩm Thanh Hi cười lạnh trong lòng, nói: “Sư thái, người có nghe nói ai mà uống thuốc như vậy không?”
Tĩnh Vân sư thái khen ngợi tướng quý của Thẩm Thanh Hi, đương nhiên cũng thích nàng, liền lắc đầu nói: “Hoàn toàn chưa từng nghe qua.”
Thẩm Thanh Hi khẽ nhướng cằm nhì Hồ thị: “Chẳng qua cũng không sao, thuốc này có vấn đề hay không, bao nhiêu đây bả thuốc cũng đủ thấy được, lúc này chỉ chờ Dương đại phu tới…”
Hồ thị thở gấp, Thẩm Thanh Hi như một bàn tay vô hình, bóp nghẹt cổ họng bà ta, bà vốn tưởng mình tính toán không có sai sót gì, nhưng tại sao? Tại sao kết quả lại bị tiện nhân Thẩm Thanh Hi đó nắm được điểm yếu?”
Sắc mặt Hồ thị không còn chút máu, nhưng bà ta nhanh chóng phản ứng lại, móc chiếc khăn ra, bước lên nói: “Nhìn xem, bẩn hết áo của lão phu nhân rồi…”
Hồ thị đang muốn lau đi bả thuốc kia, nhưng tay còn chưa đụng tới đầu gối của lão phu nhân, An di nương đưa tay cản lại: “Phu nhân đừng gấp, nếu Vệ ma ma đã mang bả thuốc tới rồi thì rất tốt, Nhị thiếu gia bệnh lâu không khỏi, có phải là do thuốc này có vấn đề chăng?”
Hồ thị sững sờ, lập tức nhìn An di nương bằng ánh mắt ác liệt.
Khá cho tiện tỳ to gan làm càn này! Ta có thể cho bà ấy đến chăm sóc Thẩm Gia Hoằng, cũng có thể khiến bà ấy suốt kiếp không còn được gặp lại Thẩm Gia Hoằng, lúc này đến bà ấy cũng dám bước lên ngăn cản ta rồi?
Hồ thị nhướng mày: “An thị, ta còn cần ngươi tới chỉ bảo sao? Thuốc của Hoằng ca nhi là do đại phu kê đơn, sao có thể có vấn đề được, còn không mau làm sạch quần áo cho lão phu nhân?”
Trong giọng nói của Hồ thị mang theo quở trách, nhưng những lời này của An di nương dường như đã khiến lão phu nhân nhớ ra gì đó: “Đúng vậy, có phải là thuốc có vấn đề hay không? Chúng ta chưa từng nghĩ tới điểm này.”
Bà nói, dùng khăn của mình bao lạ bả thuốc kia.
Hồ thị trừng đến muốn rớt cả tròng mắt xuống đất, chột dạ nói: “Mẫu thân, người nói đùa rồi, Hồng đại phu chính là hạnh lâm thánh thủ nổi tiếng trong kinh thành, sao đến cả thuốc còn kê sai được chứ?”
Thẩm Thanh Hi cười cười: “Thật là kỳ lạ, phu nhân thà rằng mời người đến xem mệnh cũng không cho xem thuốc có đúng hay không, nếu như quả thật là thuốc có vấn đề, vậy chẳng phải là phí công hay sao?”
Lão phu nhân gật đầu: “Hi nha đầu nói có lý lắm, A Hứa, ngươi đi mời Dương đại phu tới đây.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương đại phu chính là đại phu ngự dụng của lão phu nhân, nghe thấy mời Dương đại phu, con ngươi của Hồ thị và Vệ ma ma đều run lên.
Thẩm Thanh Hi lại nói: “Vì để Dương đại phu tiện nhìn, không bằng lấy thêm bả thuốc đi?”
Ánh mắt Hồ thị mãnh liệt, bà ta nhìn An di nương, lại liếc Thẩm Thanh Hi, trong lòng bỗng có một suy nghĩ đáng sợ, hôm nay An di nương đến vì Thẩm Gia Hoằng, vốn nên nhắm vào Thẩm Thanh Hi mới phải, nhưng bà ấy chẳng những không làm vậy, mà còn đối đầu với bà ta vào phút cuối, lúc này lại ủng hộ cho Thẩm Thanh Hi!
Hồ thị cho rằng mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của bà ta, nhưng dù thế nào bà ta cũng không ngờ tới, An di nương và Thẩm Thanh Hi vậy mà lại lén lút liên kết với nhau!
Thật sự là quá mức láo xược quá không coi bà ta ra gì mà!
“Hi nhi con không biết đâu, thuốc của Hoằng ca nhi đều chỉ đun một lần, chỉ uống lần thuốc tốt nhất, bả thuốc gì đó đều đã dọn dẹp từ sớm, thuốc Hoằng ca nhi uống sáng nay, sợ là lúc này đã bị vứt hết rồi.”
Hồ thị mặt không đỏ tim không đập mạnh mà bịa chuyện, Thẩm Thanh Hi cười lạnh trong lòng, nói: “Sư thái, người có nghe nói ai mà uống thuốc như vậy không?”
Tĩnh Vân sư thái khen ngợi tướng quý của Thẩm Thanh Hi, đương nhiên cũng thích nàng, liền lắc đầu nói: “Hoàn toàn chưa từng nghe qua.”
Thẩm Thanh Hi khẽ nhướng cằm nhì Hồ thị: “Chẳng qua cũng không sao, thuốc này có vấn đề hay không, bao nhiêu đây bả thuốc cũng đủ thấy được, lúc này chỉ chờ Dương đại phu tới…”
Hồ thị thở gấp, Thẩm Thanh Hi như một bàn tay vô hình, bóp nghẹt cổ họng bà ta, bà vốn tưởng mình tính toán không có sai sót gì, nhưng tại sao? Tại sao kết quả lại bị tiện nhân Thẩm Thanh Hi đó nắm được điểm yếu?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro