Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê
Trở Tay Một Kíc...
Bộ Nguyệt Phất Thường
2024-09-03 10:57:10
Lời của Thẩm Thanh Hi vừa nói ra, lão phu nhân chỉ thấy đau lòng, Hồ thị lại nói: “Hi nhi thật sự rất hiểu chuyện, không hỗ là trưởng tỷ, tướng gia người xem, chuyện này nên xử lý thế nào? Bản thân Hi nhi cũng hiểu rõ đại nghĩ như vậy…”
Thấy Thẩm Thanh Hi nói thế, trong lòng Thẩm Hoài chỉ có vài phần vui mừng, ông ta gật đầu: “Hi nhi thật sự rất hiểu chuyện, chính nó cũng nói vậy rồi, thì cứ mời sư thái đến xem đi.”
Tĩnh Vân sư thái thấy có chút không biết làm sao, cười khổ nói: “Tướng gia, ta đã tính qua một lần rồi, lúc đầu chỉ thấy thế cục nước lửa không dung, bây giờ đã phá được kiếp số, Đại tiểu thư và Nhị thiếu gia đã bình an vô sự, chuyện khác thì ta tính không ra.”
Tĩnh Vân sư thái nói, bỗng nhiên lại nhớ tới gì đó: “Ta vừa nhìn lướt qua tướng mạo của Nhị thiếu gia, hình như giữa chân mày Nhị thiếu gia có một vệt khí đen, lại nghĩ tới chuyện Nhị thiếu gia và Đại tiểu thư xung khắc, liệu có phải là do tiểu nhân đã nhúng tay?”
Tĩnh Vân sư thái bấm ngón tay tính, càng tính càng chắc chắn: “Chắc chắn là có chuyện này!”
Thẩm Thanh Hi cười lạnh trong lòng, vị sư thái này có đạo hạnh thế nào thì nàng không biết, nhưng bây giờ đã nói đến trọng tâm, nàng vội nói: “Tiểu nhân? Vậy là có người muốn hại Nhị đệ sao?”
Tĩnh Vân sư thái chắp tay: “A Di Đà Phật, cái này bần ni tính tính ra.”
Thẩm Thanh Hi vội nhìn lão phu nhân: “Tổ mẫu, nếu thật sự là thế thì rất có thể!”
Lão phu nhân chau mày liếc Hồ thị một cái, lập tức nói: “Ôm Nhị thiếu gia đến Chỉ Thủy Cư, chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng, chỗ này cứ giao cho những người khác chữa cháy đi. Hi nha đầu, con cũng đi cùng ta đi!”
Lão phu nhân ra lệnh một tiếng, trái tim Hồ thị nhảy thình thịch, cười nói: “Được, vậy ta tự mình đi ôm Hoằng ca nhi tới.” Nói cũng không đợi lão phu nhân đồng ý đã quay người đi ngay.
Lão phu nhân không tỏ ý kiến, một đám người liền đi về hướng Chỉ Thủy Cư, Thâm Thanh Hi nhìn Ngọc Trúc, Ngọc Trúc gật đầu đầu, bước chân chậm lại, đi tới bên cạnh An di nương, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên Thẩm Thanh Hi, còn đang nghĩ về cái quý tướng của nàng, tất nhiên không có ai để ý đến An di nương, Ngọc Trúc nhanh chóng lén đưa một cái bọc nhỏ cho An di nương, lại nhỏ giọng dặn dò một câu.
Động tác của Ngọc Trúc nhanh nhẹn, nháy mắt đã lui ra, Thẩm Thanh Nhu không yên lòng quay lại nhìn, chỉ thấy An di nương ngoan ngoãn đi sau cùng, đợi đến Chỉ Thủy Cư, Thẩm Thanh Hi lập tức đi thay váy áo.
Lúc Thẩm Thanh Hi thay váy áo xong đi ra, Hồ thị đã dẫn Vệ ma ma đi vào, Vệ ma ma ôm Thẩm Gia Hoằng, Thẩm Gia Hoằng dựa vào vai Vệ ma ma, đôi mắt híp lại, bộ dạng như hấp hối.
Hồ thị đến bên trong, Vệ ma ma vừa hành lễ xong, An di nương một bên đỏ mắt bước lên nhỏ giọng nói: “Vệ ma ma, hãy để cho ta ôm nó một cái…”
Nếu là lúc trước, An di nương sẽ không quản được nhiều như vậy, nhưng gần đây mọi người đều biết Hồ thị để An di nương đến Hà Hương Viên chăm sóc Thẩm Gia Hoằng, Vệ ma ma cười buông tay, An di nương liền ôm lấy Thẩm Gia Hoằng.
Lão phu nhân ngoắc ngoắc: “Ôm Hoằng ca nhi lại gần một chút cho ta nhìn xem…”
An di nương vội ôm Thẩm Gia Hoằng đến bên cạnh lão phu nhân, chờ đến trước mặt, lão phu nhân đưa tay nói: “Đưa ta ôm một cái, cháu ngoan của ta, rốt cuộc con…”
Hai từ “làm sao” còn chưa nó, bỗng nhiên có một nhúm chất bẩn màu nâu rơi từ trên áo Thẩm Gia Hoằng xuống đùi lão phu nhân, lão phu nhân kinh ngạc: “Đây là thứ gì?”
Tĩnh Vân sư thái đang ngồi gần, định cầm khăn lau thì lập tức nói: “Lão phu nhân đừng nhúc nhích, thứ này hình như là bả thuốc…Có phải lúc Nhị thiếu gia uống thuốc đã dính lên quần áo không?”
Lão phu nhân lập tức nhìn Vệ ma ma: “Sao lại không cẩn thận như vậy? Đang yên đang lành, sao bả thuốc lại lính lên áo của chủ tử?”
Lão phu nhân chỉ hỏi một câu như thế, không biết tại sao mà sắc mặt Vệ ma ma đột nhiên trắng bệch!
Bà ta nhìn chằm chằm bả thuốc bằng ánh mắt khó tin, bất luận thế nào cũng không ngờ rằng bả thuốc vốn nên được xử lý sạch sẽ lại xuất hiện trên người Thẩm Gia Hoằng, không chỉ xuất hiện trên người Thẩm Gia Hoằng, mà còn rơi trước mặt lão phu nhân!
Vệ ma ma “bịch” một tiếng quỳ xuống, nhìn Hồ thị cầu cứu, nhưng Hồ thị đang đứng trong phòng, phút này như nghe được tin dữ gì đó, khuôn mặt như không còn một giọt máu!
Thấy Thẩm Thanh Hi nói thế, trong lòng Thẩm Hoài chỉ có vài phần vui mừng, ông ta gật đầu: “Hi nhi thật sự rất hiểu chuyện, chính nó cũng nói vậy rồi, thì cứ mời sư thái đến xem đi.”
Tĩnh Vân sư thái thấy có chút không biết làm sao, cười khổ nói: “Tướng gia, ta đã tính qua một lần rồi, lúc đầu chỉ thấy thế cục nước lửa không dung, bây giờ đã phá được kiếp số, Đại tiểu thư và Nhị thiếu gia đã bình an vô sự, chuyện khác thì ta tính không ra.”
Tĩnh Vân sư thái nói, bỗng nhiên lại nhớ tới gì đó: “Ta vừa nhìn lướt qua tướng mạo của Nhị thiếu gia, hình như giữa chân mày Nhị thiếu gia có một vệt khí đen, lại nghĩ tới chuyện Nhị thiếu gia và Đại tiểu thư xung khắc, liệu có phải là do tiểu nhân đã nhúng tay?”
Tĩnh Vân sư thái bấm ngón tay tính, càng tính càng chắc chắn: “Chắc chắn là có chuyện này!”
Thẩm Thanh Hi cười lạnh trong lòng, vị sư thái này có đạo hạnh thế nào thì nàng không biết, nhưng bây giờ đã nói đến trọng tâm, nàng vội nói: “Tiểu nhân? Vậy là có người muốn hại Nhị đệ sao?”
Tĩnh Vân sư thái chắp tay: “A Di Đà Phật, cái này bần ni tính tính ra.”
Thẩm Thanh Hi vội nhìn lão phu nhân: “Tổ mẫu, nếu thật sự là thế thì rất có thể!”
Lão phu nhân chau mày liếc Hồ thị một cái, lập tức nói: “Ôm Nhị thiếu gia đến Chỉ Thủy Cư, chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng, chỗ này cứ giao cho những người khác chữa cháy đi. Hi nha đầu, con cũng đi cùng ta đi!”
Lão phu nhân ra lệnh một tiếng, trái tim Hồ thị nhảy thình thịch, cười nói: “Được, vậy ta tự mình đi ôm Hoằng ca nhi tới.” Nói cũng không đợi lão phu nhân đồng ý đã quay người đi ngay.
Lão phu nhân không tỏ ý kiến, một đám người liền đi về hướng Chỉ Thủy Cư, Thâm Thanh Hi nhìn Ngọc Trúc, Ngọc Trúc gật đầu đầu, bước chân chậm lại, đi tới bên cạnh An di nương, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên Thẩm Thanh Hi, còn đang nghĩ về cái quý tướng của nàng, tất nhiên không có ai để ý đến An di nương, Ngọc Trúc nhanh chóng lén đưa một cái bọc nhỏ cho An di nương, lại nhỏ giọng dặn dò một câu.
Động tác của Ngọc Trúc nhanh nhẹn, nháy mắt đã lui ra, Thẩm Thanh Nhu không yên lòng quay lại nhìn, chỉ thấy An di nương ngoan ngoãn đi sau cùng, đợi đến Chỉ Thủy Cư, Thẩm Thanh Hi lập tức đi thay váy áo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc Thẩm Thanh Hi thay váy áo xong đi ra, Hồ thị đã dẫn Vệ ma ma đi vào, Vệ ma ma ôm Thẩm Gia Hoằng, Thẩm Gia Hoằng dựa vào vai Vệ ma ma, đôi mắt híp lại, bộ dạng như hấp hối.
Hồ thị đến bên trong, Vệ ma ma vừa hành lễ xong, An di nương một bên đỏ mắt bước lên nhỏ giọng nói: “Vệ ma ma, hãy để cho ta ôm nó một cái…”
Nếu là lúc trước, An di nương sẽ không quản được nhiều như vậy, nhưng gần đây mọi người đều biết Hồ thị để An di nương đến Hà Hương Viên chăm sóc Thẩm Gia Hoằng, Vệ ma ma cười buông tay, An di nương liền ôm lấy Thẩm Gia Hoằng.
Lão phu nhân ngoắc ngoắc: “Ôm Hoằng ca nhi lại gần một chút cho ta nhìn xem…”
An di nương vội ôm Thẩm Gia Hoằng đến bên cạnh lão phu nhân, chờ đến trước mặt, lão phu nhân đưa tay nói: “Đưa ta ôm một cái, cháu ngoan của ta, rốt cuộc con…”
Hai từ “làm sao” còn chưa nó, bỗng nhiên có một nhúm chất bẩn màu nâu rơi từ trên áo Thẩm Gia Hoằng xuống đùi lão phu nhân, lão phu nhân kinh ngạc: “Đây là thứ gì?”
Tĩnh Vân sư thái đang ngồi gần, định cầm khăn lau thì lập tức nói: “Lão phu nhân đừng nhúc nhích, thứ này hình như là bả thuốc…Có phải lúc Nhị thiếu gia uống thuốc đã dính lên quần áo không?”
Lão phu nhân lập tức nhìn Vệ ma ma: “Sao lại không cẩn thận như vậy? Đang yên đang lành, sao bả thuốc lại lính lên áo của chủ tử?”
Lão phu nhân chỉ hỏi một câu như thế, không biết tại sao mà sắc mặt Vệ ma ma đột nhiên trắng bệch!
Bà ta nhìn chằm chằm bả thuốc bằng ánh mắt khó tin, bất luận thế nào cũng không ngờ rằng bả thuốc vốn nên được xử lý sạch sẽ lại xuất hiện trên người Thẩm Gia Hoằng, không chỉ xuất hiện trên người Thẩm Gia Hoằng, mà còn rơi trước mặt lão phu nhân!
Vệ ma ma “bịch” một tiếng quỳ xuống, nhìn Hồ thị cầu cứu, nhưng Hồ thị đang đứng trong phòng, phút này như nghe được tin dữ gì đó, khuôn mặt như không còn một giọt máu!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro