Ta Dựa Vào Hệ Thống Trao Đổi Mỹ Thực Để Sinh Tồn
Kế Hoạch 2
2024-10-31 16:18:13
Mai Thiển chỉ nói tới đây, phần còn lại, người trong nhà có ai mà không lớn tuổi hơn nàng chứ, thấy chưa, tất cả đều hiểu ra rồi.
Mấy hộ gia đình giàu có này, đều là vì tới Minh Thành, rồi vượt qua kênh đào chạy về phía nam!
Mai lão thái thấy Mai Thiển tuổi còn nhỏ mà đã nhìn ra trông rộng như vậy, ngược lại xem trọng liếc mắt nhìn đứa con dâu thứ hai này một cái.
“Thiển nha đầu giống thông gia, thông minh.”
Bỗng nhiên, Mai lão thái nói như vậy với Tưởng thị, ngược lại làm Tưởng thị hơi sửng sốt.
Bà quay đầu lại, nhìn Mai Thiển, hốc mắt lại không tự giác đỏ lên.
Mai Thiển cũng sửng sốt.
Ông ngoại của nàng là tú tài duy nhất ở trong thôn, sau khi thi đậu tú tài, bởi vì lý do sức khỏe mà không thể tiếp tục thi lên được nữa.
Sau đó liền mở một trường tư thục ở trong thôn nuôi sống một nhà.
Trước đây, người trong thôn đều nói ông ngoại nàng là một người thông minh, nếu không phải bởi vì lý do sức khỏe thì nói không chừng ông đã làm quan rồi!
Chính vì Tưởng tú tài thông minh, mà năm đó lúc gia gia của Mai Thiển còn tại thế, đã định thân cho Mai Nhị Hổ với nữ nhi duy nhất của Tưởng tú tài là Tưởng Tuyết.
Lúc ấy Mai lão thái vốn dĩ cũng không được vui vẻ cho lắm, chê Tưởng thị quá mảnh mai, sợ sẽ ốm yếu giống như Tưởng tú tài vậy, quanh năm phải uống thuốc.
Nhưng mà khổ nỗi đứa con thứ hai lại thích, Mai lão đầu tin chắc rằng gia đình phải cưới một cô con dâu thông minh, nên lúc này Tưởng thị mới vào cửa.
Nhớ tới những chuyện này, ánh mắt Mai lão thái có chút tan rã, nhớ tới quá khứ, nhớ tới Mai lão đầu bỏ lại mình đi sớm như vậy.
Bất giác, Mai lão thái khẽ thở dài.
“Vậy thì chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Nói tới đây, người trong nhà ít nhiều cũng có chút lo lắng.
Hàn thị là người không có chủ kiến, bà bất an nhìn về phía Mai lão thái, trên mặt cũng tràn đầy thần sắc lo lắng, hỏi: “Nương, chúng ta đi Minh Thành rồi chạy về phía nam sao?”
“Nếu có thể vượt qua kênh đào chạy về phía nam là tốt nhất, nếu như không thể, vậy thì cũng phải tiếp tục đi về phía nam, với tình thế bây giờ, phải qua Nguyên Giang thì mới an toàn.”
Lời này của Mai lão thái có hai loại skhả năng, Mai Thiển tâm tư vừa động, thử dò hỏi: “Nội, vậy thì Minh Thành, có phải là chúng ta không dễ vào hay không?”
“Chúng ta như vậy, gọi là dân chạy nạn, không có quan phủ lên tiếng, ai thu nhận dân chạy nạn chứ? Bây giờ quan phủ và các đại thần trong triều có lẽ ốc còn không mang nổi mình ốc, làm gì có thời gian quan tâm đến chúng ta? Đều là dân chạy nạn một nghèo hai trắng, ngay cả giấy đi đường cũng không có, chó mèo còn ghét bỏ, ai mà cho vào thành?”
Mai lão thái tự giễu một tiếng, trong giọng nói lại mang theo một chút bất mãn, giơ tay lên dùng nĩa gỗ chọc chọc đống lửa một lúc, lúc này mới thở dài một hơi.
Bọn họ mặc dù lúc chạy nạn cũng mang theo một ít bạc, nếu như giao nộp một ít tiền thì cũng có thể vào thành được.
Nhưng mà Mai lão thái hiểu rõ, số tiền ít ỏi mà bà mang theo hoàn toàn không đủ cho một gia đình đông người như vậy đi vào.
Mai Thiển, người thiếu kinh nghiệm sống ở cổ đại, nghe xong cũng nhịn không được vò đầu.
Cuộc sống này thật đúng là không có hy vọng gì rồi!
Làm dân chạy nạn bi thảm như vậy sao?
“Tiểu Mỹ à, hệ thống trao đổi mỹ thực này của chúng ta chỉ có thể đổi thức ăn thôi sao? Có thể đổi súng, bom đạn gì đó hay không?”
Ban đêm, rất thích hợp nằm mơ đó.
Mai Thiển vẫn còn đang rất tỉnh, liền tìm hệ thống trêu đùa.
Vì thế, Tiểu Mỹ cũng không khách khí, nói thẳng: “Ký chủ, ta là hệ thống trao đổi mỹ thực, không phải là linh vật cầu nguyện.”
“Đều cúi đầu không nói lời nào làm cái gì?”
Bỗng nhiên, Mai lão thái tiếp tục mở miệng nói chuyện.
Bà liếc mắt nhìn cả nhà, đáy mắt tràn đầy ghét bỏ, quát lớn: “Ai cũng ủ rũ cụp đuôi giống cái gì hả? Gặp chuyện không biết tìm cách giải quyết sao?”
“Vậy…… vậy, nương, vậy người nói xem chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Đại bá mẫu Hàn thị nãy giờ chỉ nghe mà không nói chuyện, vốn dĩ cũng là một người không có chủ kiến, chỉ biết lo lắng suông, bây giờ còn không phải trông cậy vào mẹ chồng, trụ cột của cái gia đình này sao?
“Làm sao? Chỉ biết hỏi ta, các ngươi không biết tự mình suy nghĩ sao?! Người nào người nấy ai cũng chỉ biết ăn cơm không biết động não, trông cậy vào ta sao?”
Kết quả vừa mở miệng đã bị Mai lão thái mắng cho một trận.
Bởi vì bây giờ không liên quan tới tin tức vừa nghe ngóng được, bà nàng không kìm chế được âm lượng nữa, thanh âm vào buổi tối phá lệ dọa người.
Mấy chú chim vốn dĩ đã ngủ say trên cành cây cạnh nhà nàng bị dọa cho giật mình, lúc này toàn bộ đều bay đi.
Đêm nay Mai lão thái cuối cùng cũng hiểu ra một chuyện —— trong nhà thật sự phải có mấy người thông minh!
Kết quả là, Mai Thiển vốn dĩ định đi ngủ trước, mắt vẫn chưa nhắm lại liền đối diện với đôi mắt sáng hơn cả ánh lửa của bà nàng.
“Thiển nha đầu, con nói xem ~ tiếp theo chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Mai Thiển:……
Mấy hộ gia đình giàu có này, đều là vì tới Minh Thành, rồi vượt qua kênh đào chạy về phía nam!
Mai lão thái thấy Mai Thiển tuổi còn nhỏ mà đã nhìn ra trông rộng như vậy, ngược lại xem trọng liếc mắt nhìn đứa con dâu thứ hai này một cái.
“Thiển nha đầu giống thông gia, thông minh.”
Bỗng nhiên, Mai lão thái nói như vậy với Tưởng thị, ngược lại làm Tưởng thị hơi sửng sốt.
Bà quay đầu lại, nhìn Mai Thiển, hốc mắt lại không tự giác đỏ lên.
Mai Thiển cũng sửng sốt.
Ông ngoại của nàng là tú tài duy nhất ở trong thôn, sau khi thi đậu tú tài, bởi vì lý do sức khỏe mà không thể tiếp tục thi lên được nữa.
Sau đó liền mở một trường tư thục ở trong thôn nuôi sống một nhà.
Trước đây, người trong thôn đều nói ông ngoại nàng là một người thông minh, nếu không phải bởi vì lý do sức khỏe thì nói không chừng ông đã làm quan rồi!
Chính vì Tưởng tú tài thông minh, mà năm đó lúc gia gia của Mai Thiển còn tại thế, đã định thân cho Mai Nhị Hổ với nữ nhi duy nhất của Tưởng tú tài là Tưởng Tuyết.
Lúc ấy Mai lão thái vốn dĩ cũng không được vui vẻ cho lắm, chê Tưởng thị quá mảnh mai, sợ sẽ ốm yếu giống như Tưởng tú tài vậy, quanh năm phải uống thuốc.
Nhưng mà khổ nỗi đứa con thứ hai lại thích, Mai lão đầu tin chắc rằng gia đình phải cưới một cô con dâu thông minh, nên lúc này Tưởng thị mới vào cửa.
Nhớ tới những chuyện này, ánh mắt Mai lão thái có chút tan rã, nhớ tới quá khứ, nhớ tới Mai lão đầu bỏ lại mình đi sớm như vậy.
Bất giác, Mai lão thái khẽ thở dài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy thì chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Nói tới đây, người trong nhà ít nhiều cũng có chút lo lắng.
Hàn thị là người không có chủ kiến, bà bất an nhìn về phía Mai lão thái, trên mặt cũng tràn đầy thần sắc lo lắng, hỏi: “Nương, chúng ta đi Minh Thành rồi chạy về phía nam sao?”
“Nếu có thể vượt qua kênh đào chạy về phía nam là tốt nhất, nếu như không thể, vậy thì cũng phải tiếp tục đi về phía nam, với tình thế bây giờ, phải qua Nguyên Giang thì mới an toàn.”
Lời này của Mai lão thái có hai loại skhả năng, Mai Thiển tâm tư vừa động, thử dò hỏi: “Nội, vậy thì Minh Thành, có phải là chúng ta không dễ vào hay không?”
“Chúng ta như vậy, gọi là dân chạy nạn, không có quan phủ lên tiếng, ai thu nhận dân chạy nạn chứ? Bây giờ quan phủ và các đại thần trong triều có lẽ ốc còn không mang nổi mình ốc, làm gì có thời gian quan tâm đến chúng ta? Đều là dân chạy nạn một nghèo hai trắng, ngay cả giấy đi đường cũng không có, chó mèo còn ghét bỏ, ai mà cho vào thành?”
Mai lão thái tự giễu một tiếng, trong giọng nói lại mang theo một chút bất mãn, giơ tay lên dùng nĩa gỗ chọc chọc đống lửa một lúc, lúc này mới thở dài một hơi.
Bọn họ mặc dù lúc chạy nạn cũng mang theo một ít bạc, nếu như giao nộp một ít tiền thì cũng có thể vào thành được.
Nhưng mà Mai lão thái hiểu rõ, số tiền ít ỏi mà bà mang theo hoàn toàn không đủ cho một gia đình đông người như vậy đi vào.
Mai Thiển, người thiếu kinh nghiệm sống ở cổ đại, nghe xong cũng nhịn không được vò đầu.
Cuộc sống này thật đúng là không có hy vọng gì rồi!
Làm dân chạy nạn bi thảm như vậy sao?
“Tiểu Mỹ à, hệ thống trao đổi mỹ thực này của chúng ta chỉ có thể đổi thức ăn thôi sao? Có thể đổi súng, bom đạn gì đó hay không?”
Ban đêm, rất thích hợp nằm mơ đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mai Thiển vẫn còn đang rất tỉnh, liền tìm hệ thống trêu đùa.
Vì thế, Tiểu Mỹ cũng không khách khí, nói thẳng: “Ký chủ, ta là hệ thống trao đổi mỹ thực, không phải là linh vật cầu nguyện.”
“Đều cúi đầu không nói lời nào làm cái gì?”
Bỗng nhiên, Mai lão thái tiếp tục mở miệng nói chuyện.
Bà liếc mắt nhìn cả nhà, đáy mắt tràn đầy ghét bỏ, quát lớn: “Ai cũng ủ rũ cụp đuôi giống cái gì hả? Gặp chuyện không biết tìm cách giải quyết sao?”
“Vậy…… vậy, nương, vậy người nói xem chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Đại bá mẫu Hàn thị nãy giờ chỉ nghe mà không nói chuyện, vốn dĩ cũng là một người không có chủ kiến, chỉ biết lo lắng suông, bây giờ còn không phải trông cậy vào mẹ chồng, trụ cột của cái gia đình này sao?
“Làm sao? Chỉ biết hỏi ta, các ngươi không biết tự mình suy nghĩ sao?! Người nào người nấy ai cũng chỉ biết ăn cơm không biết động não, trông cậy vào ta sao?”
Kết quả vừa mở miệng đã bị Mai lão thái mắng cho một trận.
Bởi vì bây giờ không liên quan tới tin tức vừa nghe ngóng được, bà nàng không kìm chế được âm lượng nữa, thanh âm vào buổi tối phá lệ dọa người.
Mấy chú chim vốn dĩ đã ngủ say trên cành cây cạnh nhà nàng bị dọa cho giật mình, lúc này toàn bộ đều bay đi.
Đêm nay Mai lão thái cuối cùng cũng hiểu ra một chuyện —— trong nhà thật sự phải có mấy người thông minh!
Kết quả là, Mai Thiển vốn dĩ định đi ngủ trước, mắt vẫn chưa nhắm lại liền đối diện với đôi mắt sáng hơn cả ánh lửa của bà nàng.
“Thiển nha đầu, con nói xem ~ tiếp theo chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Mai Thiển:……
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro