Ta Dựa Vào Hệ Thống Trao Đổi Mỹ Thực Để Sinh Tồn
Nghĩ Cách Khác...
2024-10-31 16:18:13
Bỗng nhiên lực chú ý của cả nhà đều chuyển lên trên người mình.
Mai Thiển có một loại cảm giác quẫn bách, giống như mình đang phân tâm trong cuộc họp, lại đột nhiên bị lãnh đạo gọi tên, sau đó nhận được cái nhìn chăm chú của tất cả các đồng nghiệp vậy.
“Thì…… chuẩn bị nhiều thêm chút thức ăn? Chuyến đi về phía nam này, đường xá xa xôi, dù sao thì vẫn phải có lương thực mới có thể chống đỡ được.”
Mai Thiển trong lúc nhất thời cũng không có kiến nghị nào tốt hơn.
Thứ nhất, nàng vừa mới xuyên tới đây đã gặp phải cảnh chạy nạn.
Về phương diện này, Mai Thiển một chút kinh nghiệm cũng không có, nàng càng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, có thể bảo vệ bản thân mình trước đã là không dễ dàng rồi.
Thứ hai, lợi ích mà hệ thống này của nàng có thể mang lại chẳng qua chỉ là thức ăn, Mai Thiển tất nhiên là phải sử dụng hệ thống này một cách triệt để rồi.
Nhưng mà sau khi nói ra suy nghĩ của mình, Mai Thiển tâm tư vừa động, lại nhìn về phía Mai lão thái, hỏi: “Nội, lúc nãy người cũng không nói là không nhất định sẽ vào được thành, có phải là…… có cách nào khác hay không?”
Đối với sự cảnh giác và nhạy bén của Mai Thiển, ánh mắt Mai lão thái nhìn về phía Mai Thiển càng thêm hòa ái.
Nghe thấy Mai Thiển hỏi như vậy, những người khác dồn dập nhìn về phía Mai lão thái, Mai lão thái lúc này ngược lại không nói gì nữa.
Mai lão thái chỉ nói: “Đến lúc đó rồi nói sau, miễn cho các ngươi trên đường đi không nhịn được nói ra ngoài.”
Bọn họ còn phải đi không ít ngày nữa mới tới Minh Thành, dọc theo đường đi người nhiều phức tạp, Mai lão thái cũng không cho rằng bản thân mình là một người thông minh, bà chỉ có lợi thế là sống lâu hơn và có kinh nghiệm nhiều hơn mà thôi.
Chuyện vượt Minh Thành đi về phía nam này, nói không chừng mấy ngày nữa sẽ bị người có ý nhìn ra được, rồi sau đó truyền ra ngoài, đến lúc đó nhiều người như vậy, có ai còn không biết đi tìm hiểu tin tức nữa chứ?
Mai lão thái thật đúng là không yên tâm người trong nhà đều biết chuyện này, miễn cho tới lúc đó lại bị mấy người có ý đồ dụ dỗ nói ra sự thật.
Thấy Mai lão thái không muốn nói, mọi người trong nhà bị bà làm cho thấp thỏm không yên, rất khó chịu.
Mai Thiển ngược lại quan sát thấy vừa rồi lúc Mai lão thái nói đến câu sau, trong giọng nói mang theo sự tự tin, chắc là bà nàng cũng có vài phần nắm chắc.
Thấy có người gánh vác việc này, Mai Thiển vốn dĩ đã có mấy phần buồn ngủ, bây giờ tinh thần thả lỏng, cơn buồn ngủ lại lần nữa ập đến, nàng liền dựa sát vào người Tưởng thị, ngủ thiếp đi.
Tưởng thị thấy vậy, nhẹ chân nhẹ tay đắp chăn cho Mai Thiển.
•••
“Kỳ lạ, hôm nay tới bây giờ ta vẫn chưa thấy đói bụng.”
Trời tờ mờ sáng, đại đội dân chạy nạn lại bắt đầu xuất phát, mọi người đi tới trưa mới dừng lại nghỉ ngơi.
Mai Thiển vẫn đang nấu nước, liền nghe thấy đại bá nương nói một câu như vậy.
“Ta cũng không đói bụng.”
Mai Nhị Hổ cũng có cái cảm giác này.
Thân là đại biểu ở lứa tuổi đang tuổi ăn tuổi lớn, Mai Thạch Đầu nghe thấy vậy cũng phụ họa: “Con cũng vậy, tới bây giờ cũng không thấy đói một chút nào.”
Một người nói như vậy thì cũng thôi, nhưng mấy người khác cũng nói không đói bụng, Mai lão thái và Tưởng thị nghe xong cũng cẩn thận cảm nhận một chút, ngạc nhiên phát hiện ra thật đúng là như vậy.
Bọn họ sáng nay đã vội vàng lên đường, tới bây giờ vẫn chưa ăn gì.
“Nhị muội, muội thì sao? Muội có đói bụng không?”
“Không đói.”
Mai Thiển cũng lắc lắc đầu, lại thấy mọi người trong nhà đều giống như là phát hiện ra đại lục mới vậy, nàng liền biết đó là công lao của lương khô.
“Chắc có thể là do tối qua ăn quá no?” Lúc này, Mai Nhị Hổ bỗng nhiên nhắc tới bữa cơm tối qua của Mai Thiển, nói, “ Bữa cơm hôm qua Thiển nha đầu nấu vừa ngon vừa nhiều.”
“Vậy thì nếu như ăn một bữa thật no, mấy bữa sau cũng không cần ăn nữa, ta cảm thấy cũng khá tốt. Nếu không thì, sau này cứ làm như vậy đi?”
Đại bá mẫu cũng rất hài lòng với bữa tối ngày hôm qua, nghe thấy nhị thúc nói như vậy, bà cũng tin tưởng không hề nghi ngờ, thậm chí còn đề nghị Mai Thiển sau này cứ làm như vậy.
Một bữa ăn thật là no, mấy bữa sau không ăn cũng không đói bụng, như vậy chẳng phải là tốt hơn so với bữa nào cũng là món canh rau thanh đạm sao?
Mai Thiển có một loại cảm giác quẫn bách, giống như mình đang phân tâm trong cuộc họp, lại đột nhiên bị lãnh đạo gọi tên, sau đó nhận được cái nhìn chăm chú của tất cả các đồng nghiệp vậy.
“Thì…… chuẩn bị nhiều thêm chút thức ăn? Chuyến đi về phía nam này, đường xá xa xôi, dù sao thì vẫn phải có lương thực mới có thể chống đỡ được.”
Mai Thiển trong lúc nhất thời cũng không có kiến nghị nào tốt hơn.
Thứ nhất, nàng vừa mới xuyên tới đây đã gặp phải cảnh chạy nạn.
Về phương diện này, Mai Thiển một chút kinh nghiệm cũng không có, nàng càng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, có thể bảo vệ bản thân mình trước đã là không dễ dàng rồi.
Thứ hai, lợi ích mà hệ thống này của nàng có thể mang lại chẳng qua chỉ là thức ăn, Mai Thiển tất nhiên là phải sử dụng hệ thống này một cách triệt để rồi.
Nhưng mà sau khi nói ra suy nghĩ của mình, Mai Thiển tâm tư vừa động, lại nhìn về phía Mai lão thái, hỏi: “Nội, lúc nãy người cũng không nói là không nhất định sẽ vào được thành, có phải là…… có cách nào khác hay không?”
Đối với sự cảnh giác và nhạy bén của Mai Thiển, ánh mắt Mai lão thái nhìn về phía Mai Thiển càng thêm hòa ái.
Nghe thấy Mai Thiển hỏi như vậy, những người khác dồn dập nhìn về phía Mai lão thái, Mai lão thái lúc này ngược lại không nói gì nữa.
Mai lão thái chỉ nói: “Đến lúc đó rồi nói sau, miễn cho các ngươi trên đường đi không nhịn được nói ra ngoài.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bọn họ còn phải đi không ít ngày nữa mới tới Minh Thành, dọc theo đường đi người nhiều phức tạp, Mai lão thái cũng không cho rằng bản thân mình là một người thông minh, bà chỉ có lợi thế là sống lâu hơn và có kinh nghiệm nhiều hơn mà thôi.
Chuyện vượt Minh Thành đi về phía nam này, nói không chừng mấy ngày nữa sẽ bị người có ý nhìn ra được, rồi sau đó truyền ra ngoài, đến lúc đó nhiều người như vậy, có ai còn không biết đi tìm hiểu tin tức nữa chứ?
Mai lão thái thật đúng là không yên tâm người trong nhà đều biết chuyện này, miễn cho tới lúc đó lại bị mấy người có ý đồ dụ dỗ nói ra sự thật.
Thấy Mai lão thái không muốn nói, mọi người trong nhà bị bà làm cho thấp thỏm không yên, rất khó chịu.
Mai Thiển ngược lại quan sát thấy vừa rồi lúc Mai lão thái nói đến câu sau, trong giọng nói mang theo sự tự tin, chắc là bà nàng cũng có vài phần nắm chắc.
Thấy có người gánh vác việc này, Mai Thiển vốn dĩ đã có mấy phần buồn ngủ, bây giờ tinh thần thả lỏng, cơn buồn ngủ lại lần nữa ập đến, nàng liền dựa sát vào người Tưởng thị, ngủ thiếp đi.
Tưởng thị thấy vậy, nhẹ chân nhẹ tay đắp chăn cho Mai Thiển.
•••
“Kỳ lạ, hôm nay tới bây giờ ta vẫn chưa thấy đói bụng.”
Trời tờ mờ sáng, đại đội dân chạy nạn lại bắt đầu xuất phát, mọi người đi tới trưa mới dừng lại nghỉ ngơi.
Mai Thiển vẫn đang nấu nước, liền nghe thấy đại bá nương nói một câu như vậy.
“Ta cũng không đói bụng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mai Nhị Hổ cũng có cái cảm giác này.
Thân là đại biểu ở lứa tuổi đang tuổi ăn tuổi lớn, Mai Thạch Đầu nghe thấy vậy cũng phụ họa: “Con cũng vậy, tới bây giờ cũng không thấy đói một chút nào.”
Một người nói như vậy thì cũng thôi, nhưng mấy người khác cũng nói không đói bụng, Mai lão thái và Tưởng thị nghe xong cũng cẩn thận cảm nhận một chút, ngạc nhiên phát hiện ra thật đúng là như vậy.
Bọn họ sáng nay đã vội vàng lên đường, tới bây giờ vẫn chưa ăn gì.
“Nhị muội, muội thì sao? Muội có đói bụng không?”
“Không đói.”
Mai Thiển cũng lắc lắc đầu, lại thấy mọi người trong nhà đều giống như là phát hiện ra đại lục mới vậy, nàng liền biết đó là công lao của lương khô.
“Chắc có thể là do tối qua ăn quá no?” Lúc này, Mai Nhị Hổ bỗng nhiên nhắc tới bữa cơm tối qua của Mai Thiển, nói, “ Bữa cơm hôm qua Thiển nha đầu nấu vừa ngon vừa nhiều.”
“Vậy thì nếu như ăn một bữa thật no, mấy bữa sau cũng không cần ăn nữa, ta cảm thấy cũng khá tốt. Nếu không thì, sau này cứ làm như vậy đi?”
Đại bá mẫu cũng rất hài lòng với bữa tối ngày hôm qua, nghe thấy nhị thúc nói như vậy, bà cũng tin tưởng không hề nghi ngờ, thậm chí còn đề nghị Mai Thiển sau này cứ làm như vậy.
Một bữa ăn thật là no, mấy bữa sau không ăn cũng không đói bụng, như vậy chẳng phải là tốt hơn so với bữa nào cũng là món canh rau thanh đạm sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro