Ta Dựa Vào Hệ Thống Trao Đổi Mỹ Thực Để Sinh Tồn
Nghĩ Cách Khác...
2024-10-31 16:18:13
Trái lại là Mai lão thái vẫn còn có chút nghi ngờ lẩm bẩm mấy câu, bữa này ăn no, mấy bữa sau không cần ăn cũng được sao?
Nhưng mà thời cổ đại này không có ai chứng minh được vấn đề phản khoa học này, sự nghi hoặc của Mai lão thái cũng không có ai giải đáp.
Hơn nữa trải nghiệm thực tế của cả gia đình bày ra trước mắt, kết quả là, không có ai phản đối ý kiến để cho Mai Thiển nấu một bữa ăn thật no, mấy bữa sau cũng không bị đói.
Bọn họ tin, nhưng mà Mai Thiển lại chột dạ!
Dù sao thì lương khô không phải lần nào cũng có thể đổi được, vì để phòng ngừa vạn nhất, Mai Thiển vẫn là bổ sung thêm một câu:
“Như vậy đi, mỗi bữa chúng ta cố gắng ăn no một chút, chờ tới khi cảm thấy đói bụng, chúng ta liền chờ tới giờ cơm tiếp theo rồi nấu cơm.”
Không thể nói một cách quá cứng ngắc là ăn một bữa nhịn nhiều bữa được, đói rồi, chúng ta liền nấu cơm ăn, không đói bụng, vậy thì không ăn.
Lời đề nghị này tất nhiên được mọi người tán thánh.
Kết quả không nghĩ tới chính là, một món cháo rau dại nấu bằng bột lương khô, trộn với một ít bột mì và rau dại, thế mà tới tận buổi sáng ngày thứ ba, người một nhà mới cảm thấy đói bụng.
Nói cách khác, sau khi ăn xong bữa cơm kia, cả nhà bọn họ có thể chống đỡ được một ngày một đêm!
Đây là cái khái niệm gì vậy?
Phát hiện kinh người này làm Mai lão thái một lần nữa nghi ngờ có phải là người trong nhà đói quá mức, lúc này mới không còn cảm giác hay không.
Nhưng mà ngày hôm qua, mọi người mặc dù vội vã lên đường nhưng vẫn tràn đầy sức sống, tinh thần hăng hái, căn bản không có hiện tượng đầu váng mắt hoa, thậm chí là không có sức lực bởi vì thời gian dài không được ăn cơm.
Chẳng qua là không nấu cơm, không có nghĩa là Mai Thiển không làm chút việc gì đó lúc một nhà bọn họ nghỉ ngơi.
Giống như buổi tối ngày hôm đó Mai Thiển nói vậy, trong tay có lương thực nói tóm lại sẽ yên tâm hơn.
Nhóm dân chạy nạn cũng chia thành nhiều tầng lớp khác nhau, giống như nhà bọn họ còn có một con lừa chở đồ đạc, ở trong nhóm dân chạy nạn cũng được xem như là có một chút tài sản, mấy người ở xung quanh hầu như cũng giống như nhà bọn họ vậy.
Nhưng mà đám dân chạy nạn ở bên ngoài cùng đã xuất hiện tình trạng không có cơm mà ăn rồi.
“Mấy ngày nay không đào được rau dại nữa rồi.”
Hàn thị ném cái túi liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy đáy đến trước mặt Mai Thiển, Mai Thiển nhìn thoáng qua mấy cọng rau dại vừa nhỏ vừa khô ở bên trong, biểu tình cũng không tốt hơn là bao.
Mấy ngày nay bọn họ cũng phát hiện ra, mấy thứ có thể ăn được càng ngày càng ít rồi.
Hai ngày qua, tỉ lệ rau dại trong món cháo rau dại của Mai Thiển càng ngày càng ít, mặc dù vẫn có thể đưa lên hệ thống để giao dịch, nhưng mà số lượng lương khô đổi được cũng ngày càng ít đi.
Cho tới bây giờ, Mai Thiển vẫn còn thiếu ba lần giao dịch nữa mới đủ mười lần.
Nhưng mà trong số rất nhiều lần giao dịch này, ngoại trừ lần đầu tiên là người trao đổi đến từ tinh tế ra, mấy lần khác đều là người trao đổi đến từ mạt thế.
Dần dần, Mai Thiển cũng phát hiện ra, người trao đổi đến từ mạt thế này rất thích rau dại của Mai Thiển.
Cho nên mấy ngày nay, Mai Thiển vẫn luôn cổ động đại bá nương cùng đi đào rau dại.
Nhưng mà rau dại này càng ngày càng khó đào rồi, ngay cả rau dại quá già nhai không được cũng không còn nữa.
Nhìn đống bột đã nhào xong, Mai Thiển cảm thấy chất lượng của đống rau dại linh tinh ở trong nồi kia chắc là không hấp dẫn được người trao đổi đến từ mạt thế.
Nếu như không hấp dẫn được người trao đổi đến từ mạt thế kia, như vậy thì nàng phải đổi mục tiêu rồi!
Mai Thiển nghĩ như vậy, sau đó liền đặt nồi lên trên bếp lửa.
Lần này cũng không cho nước vào, Mai Thiển trực tiếp đổ đống bột đã nhào xong vào trong nồi, lập tức phát ra tiếng xèo xèo.
Mai Thiển trải đều bột ở trong nồi ra, đổ một ít nước dọc theo mép nồi, Mai Thiển liền đậy nắp nồi lên, chỉnh lửa nhỏ lại một chút.
Rất nhanh, một mùi thơm từ ngũ cốc tỏa ra từ trong nồi, lúc Mai Thiển mở nắp nồi ra, liền bỏ rau dại đã cắt nhỏ cùng với một chút muối lên trên mặt bánh……
Nhưng mà thời cổ đại này không có ai chứng minh được vấn đề phản khoa học này, sự nghi hoặc của Mai lão thái cũng không có ai giải đáp.
Hơn nữa trải nghiệm thực tế của cả gia đình bày ra trước mắt, kết quả là, không có ai phản đối ý kiến để cho Mai Thiển nấu một bữa ăn thật no, mấy bữa sau cũng không bị đói.
Bọn họ tin, nhưng mà Mai Thiển lại chột dạ!
Dù sao thì lương khô không phải lần nào cũng có thể đổi được, vì để phòng ngừa vạn nhất, Mai Thiển vẫn là bổ sung thêm một câu:
“Như vậy đi, mỗi bữa chúng ta cố gắng ăn no một chút, chờ tới khi cảm thấy đói bụng, chúng ta liền chờ tới giờ cơm tiếp theo rồi nấu cơm.”
Không thể nói một cách quá cứng ngắc là ăn một bữa nhịn nhiều bữa được, đói rồi, chúng ta liền nấu cơm ăn, không đói bụng, vậy thì không ăn.
Lời đề nghị này tất nhiên được mọi người tán thánh.
Kết quả không nghĩ tới chính là, một món cháo rau dại nấu bằng bột lương khô, trộn với một ít bột mì và rau dại, thế mà tới tận buổi sáng ngày thứ ba, người một nhà mới cảm thấy đói bụng.
Nói cách khác, sau khi ăn xong bữa cơm kia, cả nhà bọn họ có thể chống đỡ được một ngày một đêm!
Đây là cái khái niệm gì vậy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phát hiện kinh người này làm Mai lão thái một lần nữa nghi ngờ có phải là người trong nhà đói quá mức, lúc này mới không còn cảm giác hay không.
Nhưng mà ngày hôm qua, mọi người mặc dù vội vã lên đường nhưng vẫn tràn đầy sức sống, tinh thần hăng hái, căn bản không có hiện tượng đầu váng mắt hoa, thậm chí là không có sức lực bởi vì thời gian dài không được ăn cơm.
Chẳng qua là không nấu cơm, không có nghĩa là Mai Thiển không làm chút việc gì đó lúc một nhà bọn họ nghỉ ngơi.
Giống như buổi tối ngày hôm đó Mai Thiển nói vậy, trong tay có lương thực nói tóm lại sẽ yên tâm hơn.
Nhóm dân chạy nạn cũng chia thành nhiều tầng lớp khác nhau, giống như nhà bọn họ còn có một con lừa chở đồ đạc, ở trong nhóm dân chạy nạn cũng được xem như là có một chút tài sản, mấy người ở xung quanh hầu như cũng giống như nhà bọn họ vậy.
Nhưng mà đám dân chạy nạn ở bên ngoài cùng đã xuất hiện tình trạng không có cơm mà ăn rồi.
“Mấy ngày nay không đào được rau dại nữa rồi.”
Hàn thị ném cái túi liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy đáy đến trước mặt Mai Thiển, Mai Thiển nhìn thoáng qua mấy cọng rau dại vừa nhỏ vừa khô ở bên trong, biểu tình cũng không tốt hơn là bao.
Mấy ngày nay bọn họ cũng phát hiện ra, mấy thứ có thể ăn được càng ngày càng ít rồi.
Hai ngày qua, tỉ lệ rau dại trong món cháo rau dại của Mai Thiển càng ngày càng ít, mặc dù vẫn có thể đưa lên hệ thống để giao dịch, nhưng mà số lượng lương khô đổi được cũng ngày càng ít đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho tới bây giờ, Mai Thiển vẫn còn thiếu ba lần giao dịch nữa mới đủ mười lần.
Nhưng mà trong số rất nhiều lần giao dịch này, ngoại trừ lần đầu tiên là người trao đổi đến từ tinh tế ra, mấy lần khác đều là người trao đổi đến từ mạt thế.
Dần dần, Mai Thiển cũng phát hiện ra, người trao đổi đến từ mạt thế này rất thích rau dại của Mai Thiển.
Cho nên mấy ngày nay, Mai Thiển vẫn luôn cổ động đại bá nương cùng đi đào rau dại.
Nhưng mà rau dại này càng ngày càng khó đào rồi, ngay cả rau dại quá già nhai không được cũng không còn nữa.
Nhìn đống bột đã nhào xong, Mai Thiển cảm thấy chất lượng của đống rau dại linh tinh ở trong nồi kia chắc là không hấp dẫn được người trao đổi đến từ mạt thế.
Nếu như không hấp dẫn được người trao đổi đến từ mạt thế kia, như vậy thì nàng phải đổi mục tiêu rồi!
Mai Thiển nghĩ như vậy, sau đó liền đặt nồi lên trên bếp lửa.
Lần này cũng không cho nước vào, Mai Thiển trực tiếp đổ đống bột đã nhào xong vào trong nồi, lập tức phát ra tiếng xèo xèo.
Mai Thiển trải đều bột ở trong nồi ra, đổ một ít nước dọc theo mép nồi, Mai Thiển liền đậy nắp nồi lên, chỉnh lửa nhỏ lại một chút.
Rất nhanh, một mùi thơm từ ngũ cốc tỏa ra từ trong nồi, lúc Mai Thiển mở nắp nồi ra, liền bỏ rau dại đã cắt nhỏ cùng với một chút muối lên trên mặt bánh……
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro