Ta Dựa Vào Tiểu Đảo Phất Nhanh
Chương 12
2024-09-15 02:32:16
Cô hái thêm nhiều lá cây công hơn, nhặt vài viên đá nhỏ trên bãi biển.
Cây công là tên do Hạ Chi Đào tự đặt, vì lá cây xòe ra giống hệt đuôi công.
Hạ Chi Đào phát hiện, những tài nguyên có sẵn trên đảo sau khi cô nhặt hết thì đến ngày hôm sau lại tự động mọc lại.
Tiếng sóng biển rì rào bên tai, Hạ Chi Đào cảm giác như đang ở một khu du lịch biển nào đó.
Thu thập xong, Hạ Chi Đào chọn chế độ vận chuyển để đưa ra.
Cùng lúc đó, ở nhà bà lão béo đã mua túi đường đỏ hôm nay, cô con gái út Trần Nghi đang nằm trên giường với gương mặt tái nhợt.
Vừa về đến nhà, bà béo vội pha một chén nước đường đỏ nóng hổi mang đến cho con gái.
Trần Nghi thấy mẹ vào, cố sức ngồi dậy, nhận lấy chén nước đường đỏ.
“Mẹ lại đi mua đường đỏ à? Con đã bảo đừng tốn tiền rồi mà? Cái gì cũng thử qua rồi, không có tác dụng đâu, đau vẫn cứ đau.” Trần Nghi nói với vẻ bất lực.
“Thử đi con, cũng chỉ có trăm tệ thôi, thành phần chỉ có mía, không phải mấy thứ công nghệ lạ đâu.” Mẹ Trần Nghi nói, thấy con gái đau đến mức chịu không nổi, lòng bà cũng quặn đau, con gái út là đứa con gái duy nhất bà sinh ở tuổi bốn mươi, trước đó bà đã có hai đứa con trai, cô con gái này lớn lên trong sự cưng chiều.
Chỉ là bà là sản phụ cao tuổi, cơ thể yếu, con gái sinh ra cũng không khỏe mạnh, từ nhỏ bệnh vặt triền miên, lớn lên lại mắc chứng đau bụng kinh nặng, năm ngoái còn phải nhập viện vài ngày.
Vì vậy, dù đường đỏ đắt hay ích mẫu có đắt thì bà cũng mua về cho con gái thử.
Biết mẹ thương mình, Trần Nghi cũng không nỡ làm mẹ buồn, uống từng ngụm nhỏ.
Vị ngọt mát, không hề có vị ngọt gắt như mấy loại đường đỏ trước đây. Nếu không phải mùi thơm của đường đỏ thoảng qua mũi, Trần Nghi gần như tưởng mình đang uống một loại đồ uống mới nào đó.
Trần Nghi ngạc nhiên ngẩng đầu: “Mẹ, nước đường đỏ này ngon quá.”
Mẹ Trần Nghi thấy con gái không chê, cười tươi: “Ngon thì uống thêm đi con.”
Trần Nghi uống hết một chén còn liếm môi, bụng cảm thấy ấm áp.
Cơn đau quặn bụng dường như đang từ từ biến mất.
Nhận ra điều này khiến Trần Nghi bất ngờ vô cùng, tác dụng này quả thật tốt quá.
Thấy con gái ngẩng lên nhìn mình, mẹ Trần Nghi lo lắng: “Con sao thế, đừng làm mẹ sợ, nếu không khỏe mình đi bệnh viện nhé.”
“Không phải đâu mẹ, con hình như… hết đau rồi.” Trần Nghi nói từng chữ.
Mẹ Trần Nghi lập tức cười rạng rỡ: “Thật hả? Thế thì tốt rồi, mai mẹ phải cảm ơn mẹ chồng của Triệu Thanh, là bà ấy dẫn mẹ đến cửa hàng đó, mẹ còn mua ngô nữa, chờ chút, mẹ đi luộc ngô cho con ăn.”
Ngày hôm sau, Hạ Chi Đào mở cửa hàng, đồng thời bật livestream.
Hạ Chi Đào ngồi bên bàn thu ngân, bắt đầu xâu chuỗi vòng tay. Hôm nay cô còn phải gửi đi hai chiếc vòng nên đã liên hệ trước với anh giao hàng.
Buổi sáng, Lữ Khiết và Triệu Thanh tình cờ gặp nhau trên đường, rủ nhau ghé tạp hóa mua đồ uống.
Một người mua nước ép táo, người kia mua nước ngô.
“Bà chủ, sau này cô nhập thêm bánh mì đi, để tụi tôi mua một chỗ cho tiện, không phải qua tiệm khác mua bánh mì nữa.” Lữ Khiết nói.
Đối với dân văn phòng như họ, bánh mì và nước ép là một trong những bữa sáng tiện lợi nhất.
Hai người đã trở thành khách quen, rất thân thiết với Hạ Chi Đào.
Hạ Chi Đào gật đầu: “Được, tôi sẽ nghiên cứu thêm.”
Cây công là tên do Hạ Chi Đào tự đặt, vì lá cây xòe ra giống hệt đuôi công.
Hạ Chi Đào phát hiện, những tài nguyên có sẵn trên đảo sau khi cô nhặt hết thì đến ngày hôm sau lại tự động mọc lại.
Tiếng sóng biển rì rào bên tai, Hạ Chi Đào cảm giác như đang ở một khu du lịch biển nào đó.
Thu thập xong, Hạ Chi Đào chọn chế độ vận chuyển để đưa ra.
Cùng lúc đó, ở nhà bà lão béo đã mua túi đường đỏ hôm nay, cô con gái út Trần Nghi đang nằm trên giường với gương mặt tái nhợt.
Vừa về đến nhà, bà béo vội pha một chén nước đường đỏ nóng hổi mang đến cho con gái.
Trần Nghi thấy mẹ vào, cố sức ngồi dậy, nhận lấy chén nước đường đỏ.
“Mẹ lại đi mua đường đỏ à? Con đã bảo đừng tốn tiền rồi mà? Cái gì cũng thử qua rồi, không có tác dụng đâu, đau vẫn cứ đau.” Trần Nghi nói với vẻ bất lực.
“Thử đi con, cũng chỉ có trăm tệ thôi, thành phần chỉ có mía, không phải mấy thứ công nghệ lạ đâu.” Mẹ Trần Nghi nói, thấy con gái đau đến mức chịu không nổi, lòng bà cũng quặn đau, con gái út là đứa con gái duy nhất bà sinh ở tuổi bốn mươi, trước đó bà đã có hai đứa con trai, cô con gái này lớn lên trong sự cưng chiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là bà là sản phụ cao tuổi, cơ thể yếu, con gái sinh ra cũng không khỏe mạnh, từ nhỏ bệnh vặt triền miên, lớn lên lại mắc chứng đau bụng kinh nặng, năm ngoái còn phải nhập viện vài ngày.
Vì vậy, dù đường đỏ đắt hay ích mẫu có đắt thì bà cũng mua về cho con gái thử.
Biết mẹ thương mình, Trần Nghi cũng không nỡ làm mẹ buồn, uống từng ngụm nhỏ.
Vị ngọt mát, không hề có vị ngọt gắt như mấy loại đường đỏ trước đây. Nếu không phải mùi thơm của đường đỏ thoảng qua mũi, Trần Nghi gần như tưởng mình đang uống một loại đồ uống mới nào đó.
Trần Nghi ngạc nhiên ngẩng đầu: “Mẹ, nước đường đỏ này ngon quá.”
Mẹ Trần Nghi thấy con gái không chê, cười tươi: “Ngon thì uống thêm đi con.”
Trần Nghi uống hết một chén còn liếm môi, bụng cảm thấy ấm áp.
Cơn đau quặn bụng dường như đang từ từ biến mất.
Nhận ra điều này khiến Trần Nghi bất ngờ vô cùng, tác dụng này quả thật tốt quá.
Thấy con gái ngẩng lên nhìn mình, mẹ Trần Nghi lo lắng: “Con sao thế, đừng làm mẹ sợ, nếu không khỏe mình đi bệnh viện nhé.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không phải đâu mẹ, con hình như… hết đau rồi.” Trần Nghi nói từng chữ.
Mẹ Trần Nghi lập tức cười rạng rỡ: “Thật hả? Thế thì tốt rồi, mai mẹ phải cảm ơn mẹ chồng của Triệu Thanh, là bà ấy dẫn mẹ đến cửa hàng đó, mẹ còn mua ngô nữa, chờ chút, mẹ đi luộc ngô cho con ăn.”
Ngày hôm sau, Hạ Chi Đào mở cửa hàng, đồng thời bật livestream.
Hạ Chi Đào ngồi bên bàn thu ngân, bắt đầu xâu chuỗi vòng tay. Hôm nay cô còn phải gửi đi hai chiếc vòng nên đã liên hệ trước với anh giao hàng.
Buổi sáng, Lữ Khiết và Triệu Thanh tình cờ gặp nhau trên đường, rủ nhau ghé tạp hóa mua đồ uống.
Một người mua nước ép táo, người kia mua nước ngô.
“Bà chủ, sau này cô nhập thêm bánh mì đi, để tụi tôi mua một chỗ cho tiện, không phải qua tiệm khác mua bánh mì nữa.” Lữ Khiết nói.
Đối với dân văn phòng như họ, bánh mì và nước ép là một trong những bữa sáng tiện lợi nhất.
Hai người đã trở thành khách quen, rất thân thiết với Hạ Chi Đào.
Hạ Chi Đào gật đầu: “Được, tôi sẽ nghiên cứu thêm.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro