Ta Dựa Vào Tiểu Đảo Phất Nhanh
Chương 13
2024-09-15 02:32:16
Xâu xong mấy chuỗi vòng, Hạ Chi Đào ngẩng đầu lên, phát hiện số người trong phòng livestream đã tăng từ vài người lên hơn năm trăm.
Cô có chút ngơ ngác, lướt lại phần chat trước đó, phát hiện có một streamer nổi tiếng với hàng trăm tệ người theo dõi đã vào phòng, còn được khán giả nhắc đến.
Streamer này đã mua mỗi món một cái ở cửa hàng cô trước khi rời đi.
Dưới phần bình luận có người nói: “Giờ thì chờ xem cửa hàng này làm trò gì nào.”
“Anh Gâu đánh giá lúc nào cũng thật, toàn nói thẳng, để xem cửa hàng này vì sao giá cao thế.”
“Thực ra cũng bình thường thôi, hồi trước tôi mua bột mì hiệu X còn hơn trăm tệ một gói.”
“Nhưng đó là hiệu X, bán đắt còn hiểu được, chứ hiệu này nghe chưa từng nghe qua, sao lại đắt vậy.”
“Đường đỏ giá trăm tệ chắc chủ quán lãi tới 99.”
Đúng lúc đó, anh giao hàng tới, Hạ Chi Đào gói toàn bộ hàng hóa gửi đi ngay trước mặt mọi người trong phòng livestream.
Suốt buổi sáng, cô đã xâu được tám chiếc vòng tay, nười xem trong phòng livestream ra vào liên tục, có người thấy không khí yên tĩnh của phòng mà bất giác bị thu hút, thậm chí không cưỡng lại được mà đặt mua vòng tay.
Buổi trưa, Hạ Chi Đào tạm thời tắt livestream, chuẩn bị đặt đồ ăn qua ứng dụng giao hàng.
Vừa mở ứng dụng ra thì có tiếng kêu thất thanh từ phía ngoài cửa hàng.
Hạ Chi Đào vội bước ra xem chuyện gì xảy ra, thấy một ông cụ khoảng sáu bảy mươi tuổi tóc bạc ngã quỵ giữa đường, mặt đỏ rực lên vì nắng.
Xung quanh không ai dám tới đỡ, còn có người cầm điện thoại quay lại.
Hạ Chi Đào đứng trước cửa hàng quan sát một lúc rồi cầm theo một nước suối Chi Đào và một chiếc quạt lá chạy ra ngoài.
“Mọi người tránh ra một chút để thoáng gió, anh ơi, anh giúp em đưa ông vào chỗ râm với, không thể để nằm phơi nắng thế này được.” Hạ Chi Đào nói với một người đàn ông da ngăm đứng gần đó.
Thấy người đàn ông do dự, cô nói thêm: “Không sao đâu, trong ngoài cửa hàng em đều có camera giám sát.”
Nghe vậy, người đàn ông mới tiến tới giúp đỡ đưa ông cụ vào hiên tạp hóa.
Mọi người xung quanh cũng dần tản ra.
Hạ Chi Đào lấy chiếc quạt lá ra, quạt vài lần cho ông cụ.
Chỉ một lúc sau, ông tỉnh lại, được Hạ Chi Đào dìu vào ghế ngồi trong cửa hàng, cô cũng đưa thêm cho ông chai nước khoáng.
Uống vài ngụm nước, cơn nóng trong người ông cụ dần hạ xuống.
“Cảm ơn cháu nhiều lắm, làm phiền cháu rồi.” Ông cụ còn yếu, quay sang cảm ơn Hạ Chi Đào.
“Không sao đâu ạ, ông nghỉ ngơi một lát nhé.” Thấy ông cụ không sao, Hạ Chi Đào cũng yên tâm.
Người đàn ông giúp đỡ vẫn chưa rời đi, đứng bên cạnh Hạ Chi Đào, cảm nhận được luồng gió mát lạnh từ chiếc quạt lá.
“Trời ơi, quạt này nhét đá vào hay sao mà mát thế?” Người đàn ông với giọng ngoại tỉnh, ngạc nhiên nói.
“Đây là sản phẩm mới của quán em, quạt lá, chất liệu chính là lá cây.” Hạ Chi Đào tranh thủ giải thích.
“Quạt mà mát như điều hòa thế này hả? Bao nhiêu tiền? Tôi mua một cái, tôi làm gần công trường, phòng trọ chỉ có mỗi cái quạt, trời nóng thế này ngủ y như hấp hơi.” Người đàn ông nói.
“Quạt này em định giá 199 tệ, nhưng anh giúp em, em để anh 100 tệ thôi.” Hạ Chi Đào đáp.
Chỉ cần mát thế này, giá 100 tệ cũng rất đáng, người đàn ông nhanh chóng móc 100 tệ ra đưa cho cô.
Hạ Chi Đào đã kiểm tra với Tiểu Nhất từ hôm qua khi hái lá quạt, chiếc quạt này có thể sử dụng trong hai mùa hè, sau đó hiệu quả làm mát sẽ giảm dần, trở thành quạt thông thường.
Cô có chút ngơ ngác, lướt lại phần chat trước đó, phát hiện có một streamer nổi tiếng với hàng trăm tệ người theo dõi đã vào phòng, còn được khán giả nhắc đến.
Streamer này đã mua mỗi món một cái ở cửa hàng cô trước khi rời đi.
Dưới phần bình luận có người nói: “Giờ thì chờ xem cửa hàng này làm trò gì nào.”
“Anh Gâu đánh giá lúc nào cũng thật, toàn nói thẳng, để xem cửa hàng này vì sao giá cao thế.”
“Thực ra cũng bình thường thôi, hồi trước tôi mua bột mì hiệu X còn hơn trăm tệ một gói.”
“Nhưng đó là hiệu X, bán đắt còn hiểu được, chứ hiệu này nghe chưa từng nghe qua, sao lại đắt vậy.”
“Đường đỏ giá trăm tệ chắc chủ quán lãi tới 99.”
Đúng lúc đó, anh giao hàng tới, Hạ Chi Đào gói toàn bộ hàng hóa gửi đi ngay trước mặt mọi người trong phòng livestream.
Suốt buổi sáng, cô đã xâu được tám chiếc vòng tay, nười xem trong phòng livestream ra vào liên tục, có người thấy không khí yên tĩnh của phòng mà bất giác bị thu hút, thậm chí không cưỡng lại được mà đặt mua vòng tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi trưa, Hạ Chi Đào tạm thời tắt livestream, chuẩn bị đặt đồ ăn qua ứng dụng giao hàng.
Vừa mở ứng dụng ra thì có tiếng kêu thất thanh từ phía ngoài cửa hàng.
Hạ Chi Đào vội bước ra xem chuyện gì xảy ra, thấy một ông cụ khoảng sáu bảy mươi tuổi tóc bạc ngã quỵ giữa đường, mặt đỏ rực lên vì nắng.
Xung quanh không ai dám tới đỡ, còn có người cầm điện thoại quay lại.
Hạ Chi Đào đứng trước cửa hàng quan sát một lúc rồi cầm theo một nước suối Chi Đào và một chiếc quạt lá chạy ra ngoài.
“Mọi người tránh ra một chút để thoáng gió, anh ơi, anh giúp em đưa ông vào chỗ râm với, không thể để nằm phơi nắng thế này được.” Hạ Chi Đào nói với một người đàn ông da ngăm đứng gần đó.
Thấy người đàn ông do dự, cô nói thêm: “Không sao đâu, trong ngoài cửa hàng em đều có camera giám sát.”
Nghe vậy, người đàn ông mới tiến tới giúp đỡ đưa ông cụ vào hiên tạp hóa.
Mọi người xung quanh cũng dần tản ra.
Hạ Chi Đào lấy chiếc quạt lá ra, quạt vài lần cho ông cụ.
Chỉ một lúc sau, ông tỉnh lại, được Hạ Chi Đào dìu vào ghế ngồi trong cửa hàng, cô cũng đưa thêm cho ông chai nước khoáng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Uống vài ngụm nước, cơn nóng trong người ông cụ dần hạ xuống.
“Cảm ơn cháu nhiều lắm, làm phiền cháu rồi.” Ông cụ còn yếu, quay sang cảm ơn Hạ Chi Đào.
“Không sao đâu ạ, ông nghỉ ngơi một lát nhé.” Thấy ông cụ không sao, Hạ Chi Đào cũng yên tâm.
Người đàn ông giúp đỡ vẫn chưa rời đi, đứng bên cạnh Hạ Chi Đào, cảm nhận được luồng gió mát lạnh từ chiếc quạt lá.
“Trời ơi, quạt này nhét đá vào hay sao mà mát thế?” Người đàn ông với giọng ngoại tỉnh, ngạc nhiên nói.
“Đây là sản phẩm mới của quán em, quạt lá, chất liệu chính là lá cây.” Hạ Chi Đào tranh thủ giải thích.
“Quạt mà mát như điều hòa thế này hả? Bao nhiêu tiền? Tôi mua một cái, tôi làm gần công trường, phòng trọ chỉ có mỗi cái quạt, trời nóng thế này ngủ y như hấp hơi.” Người đàn ông nói.
“Quạt này em định giá 199 tệ, nhưng anh giúp em, em để anh 100 tệ thôi.” Hạ Chi Đào đáp.
Chỉ cần mát thế này, giá 100 tệ cũng rất đáng, người đàn ông nhanh chóng móc 100 tệ ra đưa cho cô.
Hạ Chi Đào đã kiểm tra với Tiểu Nhất từ hôm qua khi hái lá quạt, chiếc quạt này có thể sử dụng trong hai mùa hè, sau đó hiệu quả làm mát sẽ giảm dần, trở thành quạt thông thường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro