Ta Dựa Vào Tiểu Đảo Phất Nhanh
Chương 45
2024-09-15 02:32:16
"Cái gì? Cậu nói bao nhiêu?" Giọng Hứa Điềm đột nhiên cao hẳn lên.
Sau khi Hạ Chi Đào lặp lại con số thu nhập một lần nữa, Hứa Điềm im lặng một lúc.
"Điềm Điềm?" Hạ Chi Đào nhìn điện thoại, nghi hoặc gọi.
"Hay là mình cũng nghỉ việc về quê mở tiệm tạp hóa nhỉ?" Giọng Hứa Điềm uể oải vọng đến.
Hạ Chi Đào không nhịn được bật cười thành tiếng.
"Mình mặc kệ, bây giờ cậu đã là tiểu phú bà rồi, đợi mình nghỉ phép qua chơi, cậu phải đãi mình tử tế đó." Hứa Điềm giả vờ tội nghiệp nói, "Sau này thành phố này chỉ còn mỗi mình mình thôi, thật đáng thương."
"Chắc chắn rồi, tầm hai ba tháng nữa có quốc khánh được nghỉ bảy ngày, lúc đó qua đây chơi nhé."
Cúp điện thoại, tâm trạng của Hạ Chi Đào tốt lên không ít, dù cha mẹ đã mất nhưng cô vẫn còn bạn thân bên cạnh.
Vừa mở cửa, Hạ Chi Đào đã thấy hai hàng người xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa tiệm.
Thấy cửa tiệm mở, tất cả ánh mắt đều đồng loạt nhìn về phía cô.
Hạ Chi Đào ngơ ngác đứng tại chỗ: "Mọi người…"
"Chúng tôi đến mua cỏ bắt côn trùng, sợ không mua được nên phải đến sớm xếp hàng." Một bác gái trong hàng vừa nói vừa xách làn đi chợ.
Lúc này, xe giao hàng cũng vừa đến cửa tiệm.
Tài xế vẫn lặng lẽ giúp cô dỡ hàng xuống, rồi đưa giấy để cô ký nhận.
Khi biết trong thùng giấy chính là cỏ bắt côn trùng, ánh mắt những người xếp hàng trở nên hào hứng hơn.
Thấy mọi người háo hức nhìn, Hạ Chi Đào cũng không đợi bày hàng lên kệ, cô ngồi xuống mở thùng giấy, lấy từng cây cỏ bỏ vào chậu nhỏ đã đặt trước trao cho từng khách xếp hàng.
Mọi người rất tự giác, nhận được cỏ xong thì tự quét mã thanh toán.
Có những người không rõ tình hình đi ngang qua, tò mò đến hỏi: "Ở đây phát trứng gà miễn phí à?"
"Không phải, là mua cỏ bắt côn trùng, mùa hè dùng để bắt muỗi, gián, lớn hơn thì bắt chuột nữa." Một khách xếp hàng trả lời mà không ngoảnh lại.
Chẳng mấy chốc, hàng người càng xếp dài thêm.
Cỏ bắt côn trùng trong thùng của Hạ Chi Đào dần cạn.
Khi cây cuối cùng được bán đi, cô đứng dậy nói với những người còn xếp hàng: "Cỏ bắt côn trùng hết rồi, mọi người mai quay lại nhé."
Ngay lập tức vang lên tiếng thở dài đầy thất vọng.
Tuy nhiên đã đến đây rồi, mọi người cũng không rời đi ngay mà vào mua thêm vài món khác.
Một số người cho rằng đồ trong tiệm giá cao nên bỏ đi, định mai đến sớm hơn để xếp hàng.
Bận rộn cả buổi sáng, thu nhập của Hạ Chi Đào rất khả quan, bán được hơn bốn mươi nghìn.
Vừa xoa bóp lưng mỏi nhừ, Hạ Chi Đào vừa nhìn biên lai thu tiền mà cười ngớ ngẩn, cảm giác đau đớn xen lẫn vui sướng.
Cô tính toán lại điểm kinh nghiệm của mình, đến tối mai chắc đủ để đổi lấy một robot giả lập.
Tiễn khách xong, lúc này đã hơn mười giờ, Hạ Chi Đào mới bắt đầu bày hàng lên kệ.
Sau khi sắp xếp xong, cô lấy mỗi thứ vài cái bỏ vào thùng, định gửi cho Hứa Điềm.
Khoảng mười một giờ, cô mới có thời gian đăng hàng lên giỏ hàng Douyin.
Những cư dân mạng chờ đợi thời gian lên hàng phát hiện chủ tiệm hôm nay trễ giờ!
Vì thế khi Hạ Chi Đào bật livestream, cô đối diện với cơn "phẫn nộ" của khán giả.
"Chủ tiệm, cô nói xem hàng ít đã đành, sao lại còn trễ giờ nữa?"
"Đúng đó, tôi không biết đâu, hôm nay cô phải lên thêm một trăm quả táo cho tôi."
"Một trăm cái gì, hai trăm mới đúng!"
"Chủ tiệm ơi, làm ơn cho tôi lấy năm mươi quả nhé, tôi mua để biếu, có đuọc thăng chức hay không đều dựa vào lần này đấy."
Sau khi Hạ Chi Đào lặp lại con số thu nhập một lần nữa, Hứa Điềm im lặng một lúc.
"Điềm Điềm?" Hạ Chi Đào nhìn điện thoại, nghi hoặc gọi.
"Hay là mình cũng nghỉ việc về quê mở tiệm tạp hóa nhỉ?" Giọng Hứa Điềm uể oải vọng đến.
Hạ Chi Đào không nhịn được bật cười thành tiếng.
"Mình mặc kệ, bây giờ cậu đã là tiểu phú bà rồi, đợi mình nghỉ phép qua chơi, cậu phải đãi mình tử tế đó." Hứa Điềm giả vờ tội nghiệp nói, "Sau này thành phố này chỉ còn mỗi mình mình thôi, thật đáng thương."
"Chắc chắn rồi, tầm hai ba tháng nữa có quốc khánh được nghỉ bảy ngày, lúc đó qua đây chơi nhé."
Cúp điện thoại, tâm trạng của Hạ Chi Đào tốt lên không ít, dù cha mẹ đã mất nhưng cô vẫn còn bạn thân bên cạnh.
Vừa mở cửa, Hạ Chi Đào đã thấy hai hàng người xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa tiệm.
Thấy cửa tiệm mở, tất cả ánh mắt đều đồng loạt nhìn về phía cô.
Hạ Chi Đào ngơ ngác đứng tại chỗ: "Mọi người…"
"Chúng tôi đến mua cỏ bắt côn trùng, sợ không mua được nên phải đến sớm xếp hàng." Một bác gái trong hàng vừa nói vừa xách làn đi chợ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, xe giao hàng cũng vừa đến cửa tiệm.
Tài xế vẫn lặng lẽ giúp cô dỡ hàng xuống, rồi đưa giấy để cô ký nhận.
Khi biết trong thùng giấy chính là cỏ bắt côn trùng, ánh mắt những người xếp hàng trở nên hào hứng hơn.
Thấy mọi người háo hức nhìn, Hạ Chi Đào cũng không đợi bày hàng lên kệ, cô ngồi xuống mở thùng giấy, lấy từng cây cỏ bỏ vào chậu nhỏ đã đặt trước trao cho từng khách xếp hàng.
Mọi người rất tự giác, nhận được cỏ xong thì tự quét mã thanh toán.
Có những người không rõ tình hình đi ngang qua, tò mò đến hỏi: "Ở đây phát trứng gà miễn phí à?"
"Không phải, là mua cỏ bắt côn trùng, mùa hè dùng để bắt muỗi, gián, lớn hơn thì bắt chuột nữa." Một khách xếp hàng trả lời mà không ngoảnh lại.
Chẳng mấy chốc, hàng người càng xếp dài thêm.
Cỏ bắt côn trùng trong thùng của Hạ Chi Đào dần cạn.
Khi cây cuối cùng được bán đi, cô đứng dậy nói với những người còn xếp hàng: "Cỏ bắt côn trùng hết rồi, mọi người mai quay lại nhé."
Ngay lập tức vang lên tiếng thở dài đầy thất vọng.
Tuy nhiên đã đến đây rồi, mọi người cũng không rời đi ngay mà vào mua thêm vài món khác.
Một số người cho rằng đồ trong tiệm giá cao nên bỏ đi, định mai đến sớm hơn để xếp hàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bận rộn cả buổi sáng, thu nhập của Hạ Chi Đào rất khả quan, bán được hơn bốn mươi nghìn.
Vừa xoa bóp lưng mỏi nhừ, Hạ Chi Đào vừa nhìn biên lai thu tiền mà cười ngớ ngẩn, cảm giác đau đớn xen lẫn vui sướng.
Cô tính toán lại điểm kinh nghiệm của mình, đến tối mai chắc đủ để đổi lấy một robot giả lập.
Tiễn khách xong, lúc này đã hơn mười giờ, Hạ Chi Đào mới bắt đầu bày hàng lên kệ.
Sau khi sắp xếp xong, cô lấy mỗi thứ vài cái bỏ vào thùng, định gửi cho Hứa Điềm.
Khoảng mười một giờ, cô mới có thời gian đăng hàng lên giỏ hàng Douyin.
Những cư dân mạng chờ đợi thời gian lên hàng phát hiện chủ tiệm hôm nay trễ giờ!
Vì thế khi Hạ Chi Đào bật livestream, cô đối diện với cơn "phẫn nộ" của khán giả.
"Chủ tiệm, cô nói xem hàng ít đã đành, sao lại còn trễ giờ nữa?"
"Đúng đó, tôi không biết đâu, hôm nay cô phải lên thêm một trăm quả táo cho tôi."
"Một trăm cái gì, hai trăm mới đúng!"
"Chủ tiệm ơi, làm ơn cho tôi lấy năm mươi quả nhé, tôi mua để biếu, có đuọc thăng chức hay không đều dựa vào lần này đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro