Ta Dưỡng Lão Cho Cả Nhà Đại Lão
Chương 477
Tam Hoa Miêu
2024-08-18 06:34:47
“Hôm nay muốn được tưới hai lần.”
“Được.”
“Thêm một lần hoa lộ.”
“Dễ ợt.”
“Ta nấu nồi hầm ngỗng cho ngươi ăn được không?”
“….”
Thiếu niên bị Đằng Ấu Khả trừng mắt không nói nên lời, vẻ mặt ấm ức tố cáo: “Nó gọi ta là đệ đệ, giống như hoàng hậu gọi quý phi là muội muội vậy, một núi không thể chứa hai hổ, trừ khi một đực một cái.”
Con ngỗng trắng lớn vươn cổ kêu to: “Nói bậy! Giọng điệu của ngỗng rõ ràng giống như hoàng hậu gọi tiểu thiếp vậy, đừng tự biên tự diễn!”
Đằng Ấu Khả: “….” Phi, hai ngươi câm miệng cho ta.
**
Không còn sự can thiệp của tu sĩ bản địa, các đội thi đấu vội vàng xuống biển, tìm kiếm Long cung đồng thời cản trở lẫn nhau.
Kẻ tấn công Diệp Chi Hàn thất bại, nhân cơ hội nhảy xuống nước, một lần nữa ẩn náu trong đám đông, chờ thời cơ hành động.
“Những kẻ âm hiểm này, đánh không lại thì chạy, đội trưởng, ngươi cản ta làm gì, để ta đuổi theo giết chết hắn!” Đồng đội muốn nhảy xuống biển theo giận dữ giậm chân, vẻ mặt không cam lòng.
“Bọn chúng không thể yếu đến mức đó, chắc chắn là cố ý dẫn chúng ta xuống nước, cẩn thận là hơn.” Diệp Chi Hàn bình tĩnh phân tích.
Trong ký ức truyền thừa của nàng ấy, tộc nhân cũng không phải hoàn toàn không đánh lại những đồ long giả đó, chỉ là bị lợi dụng sự lương thiện, kiêu ngạo, bất cẩn và nhiều điểm yếu tính cách khác, nên mới thua thảm hại.
Kẻ địch ở trong bóng tối luôn khiến người ta không yên tâm, bọn họ không trì hoãn thêm, xác nhận sư đồ Đằng Vân Đạm không sao, chào tạm biệt vội vàng rời đi, tìm kiếm vị trí xuất hiện tiếp theo của long khí.
Đằng Phong Khinh chăm sóc Đằng Vân Đạm bị thương, Đằng Ấu Khả để linh hồn của sư phụ tạm thời trở về mèo máu nhỏ, kéo thân thể của y đến Kiếm vực bỏ vào lò tạo lại lần nữa.
Diêm vương hận đến nghiến răng nghiến lợi những kẻ làm bị thương con trai và Ngọc sư phụ, cho dù những người đó đã nửa điên nửa tỉnh cũng không nguôi giận, nhớ đến Vô Ưu đến rồi đi vội vàng, bà chợt lóe lên ý tưởng.
Truyền âm với Phật tử nói: “Không Liên đạo hữu, phiền ngươi trông nom một chút, ta có việc riêng rời đi một lát, tối đa ba ngày sẽ trở về.”
Nếu Phật tử không đoán được đối thủ của mình định làm gì, thì không phải là một người phu quân tốt. Chỉ là thấy được sự kiên định trong ánh mắt của bà, cuối cùng nuốt xuống những lời khuyên định nói ra.
Ông hiền hòa nói, "Được rồi, vậy cẩn thận, nếu có cần gì, ta sẽ giúp đỡ hết sức."
Diêm Vương không ngờ ông lại dễ nói chuyện như vậy, lại còn nói những lời khiến người ta thích nghe, bà cụp mắt nhìn ông thêm một lần - ồ, không bị quỷ ám, vậy chắc là ăn nhầm thuốc, không cần phải lo.
"Cảm ơn." Giọng bà mang theo ba phần chân thành.
Sau khi xác nhận không có nguy hiểm xung quanh và ba đứa con đều an toàn, bóng dáng bà lập tức biến mất.
Đằng Phong Khinh nhìn thấy cảnh này, lên tiếng, "Phật tử, vãn bối mang đệ đệ trở về tiểu viện tùy thân nghỉ ngơi hai ngày cho khỏe? Như vậy cũng tránh cho tiền bối luôn lo lắng cho chúng ta."
Phật Tử vẫn còn lo lắng về việc Diêm Vương tự một mình rời đi, nghe vậy liền vui mừng gật đầu, "Vậy cũng được, để Cẩu Đản…."
Đằng Phong Khinh: "?" Nuơng vừa đi ông đã không cẩn thận rồi?
"Khụ khụ khụ, cứ kêu các ngươi là tiểu hữu quá khách sao, không bằng ta kêu danh hiệu mà các ngươi tham gia thi đấu."
Đằng Đại Nha: "!" Ta từ chối!
Tuy nhiên, sự từ chối không có tác dụng, Phật Tử cảm thấy đây là một ý tưởng tuyệt vời, một là vì ông gọi nó rất tự nhiên, hai là cũng có thể càng thân thiết với kẻ thù không đội trời chung.
"Đại Nha tiểu hữu, Cẩu Đản tiểu hữu và Nhị Nha tiểu hữu giao cho con chăm sóc." Đối mặt với ánh mắt sâu kín của con gái lớn, Phật Tử vô cớ cảm thấy chột dạ, gọi là cách gọi chẳng ra gì mới này
Đằng Phong Khinh im lặng, vác Đằng Vân Đạm nhanh chóng thoát khỏi tầm mắt của cha, để muội muội đưa bọn họ về tiểu viện nghỉ ngơi.
Chớp mắt, trên cái thuyền chỉ còn lại một mình Phật Tử, ông phẩy tay áo, một người một thuyền nhanh chóng vượt ra xa, khuất dạng sau những đợt sóng cao.
Tại cùng thời điểm, Đằng Phong Khinh để Đằng Vân Đạm ở tiểu viện nghỉ ngơi sau khi muội muội lấy vật liệu luyện khí đi đến, Kiếm vực, còn mình lẳng lặng rời khỏi tiểu viện tùy thân.
Ba ngày sau, thương thế của Đằng Vân Đạm đã hồi phục tốt, trong phòng, cậu nóng lòng nhảy lên nhảy xuống, cùng với Thần kiếm Trọng Tử thử phá trận, liên tục thất bại.
Vừa lúc Đằng Ấu Khả dẫn sư phụ đã tu bổ tăng cường toàn thân trở về, để Trận Bút Tinh thả bọn họ ra khỏi cửa. Không lâu sau, Đằng Phong Khinh xuất hiện, tỷ đệ muội rời khỏi tiểu viện, gặp gỡ Phật tử và Diêm Vương vừa trở về.
Gia đình năm người tụ họp trên thuyền nhỏ, Đằng Ấu Khả nấu một nồi cháo hải sản bổ sung linh khí, nuôi dưỡng thần thức, mùi vị thơm ngon khiến cả nhà khen ngợi hết lời.
Xung quanh, các đội thi đấu tìm kiếm ba ngày mà không thu hoạch được gì, buộc phải từ bỏ, trở về mặt biển, bị món ngon hấp dẫn đến mức khó chịu, lần lượt bắt chước theo.
Bên cạnh đó, không khí náo nhiệt dần dần xuất hiện.
Rất nhanh, một vài tin tức gây sốc được truyền ra từ miệng của tu sĩ bản địa tham gia thi đấu.
“Các ngươi có nghe không, liên tiếp ba ngày, địa bàn của yêu tu, quỷ tu và ma tu lần lượt bị ba người bí ẩn lật tung, cày đất còn không thường xuyên như vậy.”
“Dám làm như vậy, biết ai làm không?”
“Cụ thể không rõ, tất cả đều che mặt, chỉ có thể phán đoán qua thủ pháp, một người là đao tu, một người giỏi điều khiển búp bê, một người là ma tu.”
Đao tu tàn bạo gấp trăm lần yêu thú, Khôi Lỗi Sư âm u đến nỗi quỷ cũng sụp đổ, ma tu ngông cuồng không có giới hạn, đây là chuyện gì xảy ra?
“Được.”
“Thêm một lần hoa lộ.”
“Dễ ợt.”
“Ta nấu nồi hầm ngỗng cho ngươi ăn được không?”
“….”
Thiếu niên bị Đằng Ấu Khả trừng mắt không nói nên lời, vẻ mặt ấm ức tố cáo: “Nó gọi ta là đệ đệ, giống như hoàng hậu gọi quý phi là muội muội vậy, một núi không thể chứa hai hổ, trừ khi một đực một cái.”
Con ngỗng trắng lớn vươn cổ kêu to: “Nói bậy! Giọng điệu của ngỗng rõ ràng giống như hoàng hậu gọi tiểu thiếp vậy, đừng tự biên tự diễn!”
Đằng Ấu Khả: “….” Phi, hai ngươi câm miệng cho ta.
**
Không còn sự can thiệp của tu sĩ bản địa, các đội thi đấu vội vàng xuống biển, tìm kiếm Long cung đồng thời cản trở lẫn nhau.
Kẻ tấn công Diệp Chi Hàn thất bại, nhân cơ hội nhảy xuống nước, một lần nữa ẩn náu trong đám đông, chờ thời cơ hành động.
“Những kẻ âm hiểm này, đánh không lại thì chạy, đội trưởng, ngươi cản ta làm gì, để ta đuổi theo giết chết hắn!” Đồng đội muốn nhảy xuống biển theo giận dữ giậm chân, vẻ mặt không cam lòng.
“Bọn chúng không thể yếu đến mức đó, chắc chắn là cố ý dẫn chúng ta xuống nước, cẩn thận là hơn.” Diệp Chi Hàn bình tĩnh phân tích.
Trong ký ức truyền thừa của nàng ấy, tộc nhân cũng không phải hoàn toàn không đánh lại những đồ long giả đó, chỉ là bị lợi dụng sự lương thiện, kiêu ngạo, bất cẩn và nhiều điểm yếu tính cách khác, nên mới thua thảm hại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kẻ địch ở trong bóng tối luôn khiến người ta không yên tâm, bọn họ không trì hoãn thêm, xác nhận sư đồ Đằng Vân Đạm không sao, chào tạm biệt vội vàng rời đi, tìm kiếm vị trí xuất hiện tiếp theo của long khí.
Đằng Phong Khinh chăm sóc Đằng Vân Đạm bị thương, Đằng Ấu Khả để linh hồn của sư phụ tạm thời trở về mèo máu nhỏ, kéo thân thể của y đến Kiếm vực bỏ vào lò tạo lại lần nữa.
Diêm vương hận đến nghiến răng nghiến lợi những kẻ làm bị thương con trai và Ngọc sư phụ, cho dù những người đó đã nửa điên nửa tỉnh cũng không nguôi giận, nhớ đến Vô Ưu đến rồi đi vội vàng, bà chợt lóe lên ý tưởng.
Truyền âm với Phật tử nói: “Không Liên đạo hữu, phiền ngươi trông nom một chút, ta có việc riêng rời đi một lát, tối đa ba ngày sẽ trở về.”
Nếu Phật tử không đoán được đối thủ của mình định làm gì, thì không phải là một người phu quân tốt. Chỉ là thấy được sự kiên định trong ánh mắt của bà, cuối cùng nuốt xuống những lời khuyên định nói ra.
Ông hiền hòa nói, "Được rồi, vậy cẩn thận, nếu có cần gì, ta sẽ giúp đỡ hết sức."
Diêm Vương không ngờ ông lại dễ nói chuyện như vậy, lại còn nói những lời khiến người ta thích nghe, bà cụp mắt nhìn ông thêm một lần - ồ, không bị quỷ ám, vậy chắc là ăn nhầm thuốc, không cần phải lo.
"Cảm ơn." Giọng bà mang theo ba phần chân thành.
Sau khi xác nhận không có nguy hiểm xung quanh và ba đứa con đều an toàn, bóng dáng bà lập tức biến mất.
Đằng Phong Khinh nhìn thấy cảnh này, lên tiếng, "Phật tử, vãn bối mang đệ đệ trở về tiểu viện tùy thân nghỉ ngơi hai ngày cho khỏe? Như vậy cũng tránh cho tiền bối luôn lo lắng cho chúng ta."
Phật Tử vẫn còn lo lắng về việc Diêm Vương tự một mình rời đi, nghe vậy liền vui mừng gật đầu, "Vậy cũng được, để Cẩu Đản…."
Đằng Phong Khinh: "?" Nuơng vừa đi ông đã không cẩn thận rồi?
"Khụ khụ khụ, cứ kêu các ngươi là tiểu hữu quá khách sao, không bằng ta kêu danh hiệu mà các ngươi tham gia thi đấu."
Đằng Đại Nha: "!" Ta từ chối!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy nhiên, sự từ chối không có tác dụng, Phật Tử cảm thấy đây là một ý tưởng tuyệt vời, một là vì ông gọi nó rất tự nhiên, hai là cũng có thể càng thân thiết với kẻ thù không đội trời chung.
"Đại Nha tiểu hữu, Cẩu Đản tiểu hữu và Nhị Nha tiểu hữu giao cho con chăm sóc." Đối mặt với ánh mắt sâu kín của con gái lớn, Phật Tử vô cớ cảm thấy chột dạ, gọi là cách gọi chẳng ra gì mới này
Đằng Phong Khinh im lặng, vác Đằng Vân Đạm nhanh chóng thoát khỏi tầm mắt của cha, để muội muội đưa bọn họ về tiểu viện nghỉ ngơi.
Chớp mắt, trên cái thuyền chỉ còn lại một mình Phật Tử, ông phẩy tay áo, một người một thuyền nhanh chóng vượt ra xa, khuất dạng sau những đợt sóng cao.
Tại cùng thời điểm, Đằng Phong Khinh để Đằng Vân Đạm ở tiểu viện nghỉ ngơi sau khi muội muội lấy vật liệu luyện khí đi đến, Kiếm vực, còn mình lẳng lặng rời khỏi tiểu viện tùy thân.
Ba ngày sau, thương thế của Đằng Vân Đạm đã hồi phục tốt, trong phòng, cậu nóng lòng nhảy lên nhảy xuống, cùng với Thần kiếm Trọng Tử thử phá trận, liên tục thất bại.
Vừa lúc Đằng Ấu Khả dẫn sư phụ đã tu bổ tăng cường toàn thân trở về, để Trận Bút Tinh thả bọn họ ra khỏi cửa. Không lâu sau, Đằng Phong Khinh xuất hiện, tỷ đệ muội rời khỏi tiểu viện, gặp gỡ Phật tử và Diêm Vương vừa trở về.
Gia đình năm người tụ họp trên thuyền nhỏ, Đằng Ấu Khả nấu một nồi cháo hải sản bổ sung linh khí, nuôi dưỡng thần thức, mùi vị thơm ngon khiến cả nhà khen ngợi hết lời.
Xung quanh, các đội thi đấu tìm kiếm ba ngày mà không thu hoạch được gì, buộc phải từ bỏ, trở về mặt biển, bị món ngon hấp dẫn đến mức khó chịu, lần lượt bắt chước theo.
Bên cạnh đó, không khí náo nhiệt dần dần xuất hiện.
Rất nhanh, một vài tin tức gây sốc được truyền ra từ miệng của tu sĩ bản địa tham gia thi đấu.
“Các ngươi có nghe không, liên tiếp ba ngày, địa bàn của yêu tu, quỷ tu và ma tu lần lượt bị ba người bí ẩn lật tung, cày đất còn không thường xuyên như vậy.”
“Dám làm như vậy, biết ai làm không?”
“Cụ thể không rõ, tất cả đều che mặt, chỉ có thể phán đoán qua thủ pháp, một người là đao tu, một người giỏi điều khiển búp bê, một người là ma tu.”
Đao tu tàn bạo gấp trăm lần yêu thú, Khôi Lỗi Sư âm u đến nỗi quỷ cũng sụp đổ, ma tu ngông cuồng không có giới hạn, đây là chuyện gì xảy ra?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro