Ta Dưỡng Lão Cho Cả Nhà Đại Lão

Chương 478

Tam Hoa Miêu

2024-08-18 06:34:47

“Ha ha, ba thế lực này hoành hành ở ngoại hải đã lâu, không biết đã chọc giận ai, cuối cùng cũng gặp phải đối thủ cứng cựa.”

“Ta nói mấy ngày nay yên tĩnh như vậy, những tu sĩ bản địa ở ngoại hải như lâm đại địch, đều chạy mất dạng, hóa ra là bị người ta cướp ổ chó, ha ha, sướng quá!”

Đằng Vân Đạm dựng tai lên nghe, nghe đến kích động, “Ba vị này thật là người tốt, bốn bỏ năm lên, cũng coi như là báo thù cho ta và sư phụ!”

Mèo xanh lẳng lặng nhìn cậu một cái: Đồ đệ ngốc, còn bốn bỏ năm lên gì, chính là báo thù cho chúng ta.”

“Haizz, bỗng nhiên con lại nhớ cha nương, cha con dùng đao, nương con điều khiển người giấy giỏi lắm, nếu không phải hai người vẫn còn ở giới Thương Hải, con gần như tưởng là bọn họ làm đấy.”

Phật - Cha ruột -Tử: “... ”

Thằng nhóc đáng ghét, mau im đi, hiện tại nương con vẫn chưa chấp nhận ta, không thể lộ ra quá sớm!

Diêm- nương ruột - Vương: “... ”

Trừ bà còn có một đao tu và ma tu, bà ấy biết rõ ma tu, roi mây của con gái lớn mấy lần nhô ra đầu rắn, bà chỉ làm như không nhìn thấy, tiện thể còn giúp che giấu một chút.

Con gái tu ma, có lợi cho sức khỏe tinh thần, bà ấy định sau này cho con gái út cũng tập luyện, dù sao, có gì quan trọng hơn cuộc sống thoải mái?

Vậy, đao tu còn lại là ai?

Sao trùng hợp vậy, lại dùng đao, giống như phu quân bà?

Bà không khỏi rơi vào trầm tư.

“Tuy nhiên nhà chúng ta không có ma tu.” Đằng Vân Đạm hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi tinh tế trong bầu không khí, vẫn tự lẩm bẩm, nói đến đây nhanh chóng liếc mắt nhìn Đằng Phong Khinh, cố gắng kìm nén sự bối rối và cảm giác tội lỗi khi nói dối.

Là song sinh, hiện tại lại là tu sĩ Hóa Thần, cậu đương nhiên không phải là không biết sự khác thường của Đằng Phong Khinh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trọng Tử nói, tỷ tỷ cậu có thể là song tu đạo ma, cậu quyết định giữ bí mật cho đại tỷ, không để hai vị tiền bối Phật tử và Diêm Vương phát hiện.

Ngoài ra, để không làm cha nương phàm nhân, muội muội yếu đuối và sư phụ sợ hãi, cậu còn không tiết lộ một chút nào với bọn họ.

—— Haizz, hắn vì gia đình này mà hao tâm tổn trí.

—— Không có cách nào, ai bảo cậu là trụ cột gia đình chứ!

________

Sau ba tháng lênh đênh trên biển, trải qua hàng chục trận chiến lớn nhỏ, chứng kiến Long cung từ ở không gian khác lẩn tránh nhiều lần, cuối cùng, một luồng hơi thở của rồng mờ ảo lại xuất hiện.

Đằng Ấu Khả có Tiểu Bạch Long dẫn đường, Diệp Chi Hàn bản thân là hậu duệ của Long tộc, Bùi Gia Ngôn theo sau Long Lí ồn ào, Khang Đại Phú có khả năng chi tiền, còn vô số người âm thầm theo dõi bọn họ. . .

Tóm lại, mọi người đều hướng về phía tây bắc, nửa ngày sau, tốc độ giảm dần, bắt đầu tìm kiếm dấu vết của Long cung trên biển rộng.

Lần này, hơi thở rồng không chỉ không biến mất nhanh chóng mà còn ngày càng đậm đặc, nhiều người nhận thấy điều khác thường, vẻ mặt căng thẳng.

Phật tử nói: "Có vẻ như mảnh vỡ thời không đã hoàn toàn hợp nhất với giới Côn Luân, lần này sẽ không còn bỏ lỡ nữa, mọi người chuẩn bị sẵn sàng, phòng thủ là chính, tuyệt đối không được tham chiến."

Tăng nhiều cháo ít, rất nhiều đội thi đấu muốn là người đầu tiên xông vào Long cung, chắc chắn sau đó dưới đáy biển sẽ hỗn loạn.

Vì chuyện Đằng Vân Đạm bị thương trước đó, Diêm Vương dặn dò ba người con: "Mạng sống luôn quan trọng hơn thứ hạng, nhất định phải lượng sức mà làm."

Đằng Phong Khinh, Đằng Vân Đạm, Đằng Ấu Khả nghiêm túc gật đầu, năm người cùng thay bộ đồ lặn siêu thông minh, đôi mắt của mèo xanh sáng như đèn pha, cùng nhau lặn xuống đáy biển.

Lần này vẫn là Phật tử dẫn đầu, Diêm Vương vô thức đi cuối đội, nhìn bóng lưng cao lớn, mạnh mẽ, mang lại cảm giác an toàn ở phía trước, nghi ngờ trong lòng bà ngày càng sâu sắc.

Đao tu đi gây chuyện với mẹ con bọn họ, chẳng lẽ chính là tên này?

Nhận thức được mình đang nghi ngờ điều gì, bà giật mình, hai tay liên tục vỗ vào mặt: "Không thể nào, không thể nào, thật đáng sợ, chắc chắn là ta nhớ phu quân quá nên mới nhìn ai cũng giống như chàng ấy."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Kẻ thù không đội trời chung không bao giờ dùng đao, huống chi phu quân của bà lại anh tuấn, hiền lành, dịu dàng, tuyệt đối không thể so sánh với hòa thượng này, ngoại hình thua kém cả mặt đầy sẹo rỗ, lời nói độc địa hơn cả xà tin.

Trong lòng nhanh chóng phủ nhận, cảm nhận một ánh mắt dịu dàng vô cùng quen thuộc, bà đột ngột ngẩng đầu lên, chỉ thấy mèo xanh đang trợn mắt nhìn bà với vẻ mặt méo mó.

Hoàn toàn không liên quan đến dịu dàng.

Hóa ra là ảo giác.

"Ngọc sư phụ, sao vậy?"

Mèo xanh suýt bị Phật tử bẻ gãy cổ: "..."

Không có gì, ta chỉ làm những gì mà một người gánh nồi nên làm thôi.

—----

Theo dấu vết mạnh mẽ của hơi thở rồng, Đằng Ấu Khả và những người khác nhanh chóng tìm thấy Long cung. Diệp Chi Hàn, Bùi Gia Ngôn cũng đến từ những hướng khác, Khang Đại Phú, Hồ Kiều và những người khác cũng lần lượt tới nơi.

Trước đây chỉ có thể nhìn thấy lối vào Long cung, nhưng lần này là toàn bộ Long cung, quần thể Long cung trải dài vô tận, mái nhà và tường bên ngoài được làm hoàn toàn bằng san hô trắng, bí ẩn và thanh khiết.

"Cẩn thận với loạn lưu thời không xung quanh." Phật tử nhắc nhở một câu, dùng công đức kim quang kết thành hoa sne vàng.

Học hỏi từ bài học trước, lần này ông cố tình làm cho nó tinh tế và đẹp đẽ hơn, gấp đôi kích thước trước, từng đóa một bay lượn chậm rãi trước mặt Diêm Vương, như con công xòe đuôi khoe khoang, sau đó tiên phong dò đường.

Diêm Vương: "?"

Có gì to tát đâu, đối thủ không đội trời chung lại còn nhớ đến tận bây giờ, vẫn chưa chịu thua à?

Bà không hề sợ hãi, quỷ khí màu trắng xóa ngưng tụ thành hoa sen băng, kích thước lớn hơn, cánh hoa phức tạp hơn, đuổi theo hoa sen vàng đang khoe khoang tiến lên phía trước, cẩn thận tránh những dòng chảy dễ bị bỏ qua bằng mắt thường, tìm kiếm một con đường an toàn tương đối để đi qua.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Dưỡng Lão Cho Cả Nhà Đại Lão

Số ký tự: 0