Ta Dưỡng Lão Cho Cả Nhà Đại Lão

Chương 479

Tam Hoa Miêu

2024-08-18 06:34:47

Phật tử: ". . ." Đối thủ không đội trời chung khó đánh bại, ước tính tương đương với 10.000 A La.

Niềm vui của A La rất đơn giản, chỉ cần cầm một bó hoa dại ông nhặt được trên núi là có thể vui vẻ ngây ngô cả ngày.

Ông cũng vậy, nhận được một chiếc khăn tay bằng lá thường xuân mà nàng thêu một cách lộn xộn, vẫn giữ sát người cho đến tận bây giờ.

Rút lại những suy nghĩ đã bay xa, ông động ý niệm, hoa sen vàng chủ động giúp hoa sen băng làm tiên phong, nhiều lần gặp phải loạn lưu ngầm nguy hiểm khó nhận biết, đều là hoa sen vàng chủ động tiếp đón, bị phá vỡ, hoa sen băng mới có thể đi qua an toàn.

Diêm Vương nhanh chóng nhận ra sự bao che này, trong lòng vang lên hồi chuông báo động, lúc thì trong đầu bà liên tục xuất hiện hai chữ "đao tu", lúc thì lại cố gắng phủ nhận.

Thật sự là rối rắm và bực bội, bà nhìn thoáng qua con trai thứ hai đang đi trước mặt mình, hạ giọng nói: "Vân Đạm, con đọc nhiều tiểu thuyết có câu chuyện nào về việc phủng sát*, con kể cho ta nghe đi?"

*Lấy lòng, nịnh nọt, đạt được niềm tin của kẻ thù, sau đó giết chết

Con trai tâm địa trong sáng, một số việc quá phức tạp và khó hiểu, dựa vào trực giác lại có thể hóa phức tạp thành đơn giản, nhìn rõ mọi chuyện.

Đằng Vân Đạm đọc vô số tiểu thuyết, chưa kể còn có Thần kiếm Trọng Tử, một người một Thần kiếm thì thầm với nhau vài câu, cậu hiểu ngay.

—— Có lẽ tiền bối Diêm Vương không chịu được chiêu trò của tiền bối Phật tử, lại không muốn phá vỡ sự đoàn kết của đội ngũ, nên mới muốn mượn lời của cậu để vạch trần.

"Tiền bối, con có một câu chuyện ngụ ngôn 《 Đối thủ không đội trời chung hóa thù thành bạn, hóa ra quan tâm là giả, giết người là thật 》, nếu trùng hợp, hoàn toàn là ngẫu nhiên."

Giải thích rõ ràng, cậu thì thầm một lần, dù sao mọi người cũng có tai nghe rõ, dù nhỏ đến đâu cũng có thể nghe thấy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phật tử bị bóp méo ý định lấy lòng: "?"

Việc đầu tiên sau khi khôi phục thân phận Đằng đồ tể, nhất định là đánh con trai, một lần không đủ, ít nhất là hai lần!

**

Những người đầu tiên đến nơi đã tìm mọi cách vượt qua loạn lưu thời không, không ngừng có người bị cuốn vào, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.

Tần Dao dựa vào tiết lộ của hệ thống nữ chính, dẫn theo cả nhà vội vã chạy đến, ban đầu tự tin, nào ngờ Đằng gia đã đi qua một phần ba vùng loạn lưu thời không, bỏ lại bọn họ một khoảng cách lớn.

"Sư phụ, bây giờ làm sao, chúng ta có đuổi kịp không?" Tần An hỏi ngọc bội.

Hồn phách trong ngọc bội quét qua những người tu luyện phía trước, chỉ vào một hướng gần Đằng gia, "Đi qua đó, may mắn thì có thể đuổi kịp."

Thần thức Độ Kiếp kỳ của lão không phải là giả, chưa kể lúc trước lão tình cờ gặp phải loạn lưu thời không tương tự, biết một số bí quyết di chuyển.

Tần Như Mậu âm thầm suy nghĩ một lúc, cảm thấy đề nghị của ngọc bội không tồi, gã cũng không có lựa chọn nào tốt hơn, mới vội vàng cảm ơn, dẫn theo cả nhà bước vào dòng chảy.

Lúc này ngọc bội bí mật truyền âm cho Tần An, “Thấy chưa, ta nói đúng không? Cha ngươi là người, độc đoán như vậy, hắn không hề tin tưởng ta, mà không tin tưởng ta thì cũng đồng nghĩa với việc không tin tưởng ngươi.”

Tần An không muốn nghe sư phụ nói xấu cha mình, nhưng sự do dự của cha lúc nãy quá rõ ràng, hắn ta muốn giả vờ không thấy cũng không được.

Không chỉ hắn ta, ngay cả muội muội lần này dùng pháp bảo dự đoán vị trí của Long cung, cũng phải thuyết phục cha nhiều lần, cha mới miễn cưỡng tin tưởng, dẫn bọn họ đến đây.

Nếu ngay từ đầu cha vui vẻ đồng ý, thay đổi lộ trình, có lẽ bây giờ bọn họ đã vượt qua loạn lưu thời không, đến được Long cung, giành lấy ngôi vị quán quân của vòng đấu loại này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong lòng không khỏi oán trách, nhưng hắn ta không nói gì, theo gia đình cẩn thận di chuyển trong loạn lưu thời không, đồng thời đề phòng sự ám toán của các đội thi đấu khác gần đó.

Đi được nửa đường, một cơn gió mạnh bỗng nhiên nổi lên, loạn lưu thời không đột ngột đổi hướng, hỗn loạn và dày đặc hơn trước.

Đội ngũ đi trước sắp đến được Long cung, những người kiềm nén lâu nay không thể nhịn được nữa, vì danh hiệu mà ra tay tấn công.

Những người bị tấn công đã sớm phòng bị, phép thuật va chạm dữ dội, thi thoảng lại có người kêu la thất thanh, bị loạn lưu cuốn vào thời không vô tận.

Hướng mà ngọc bội chọn tương đối an toàn, thêm vào đó Đằng gia đi phía trước khá xa, đã bị người ta nhắm đến và bị cuốn vào trận chiến, Tần gia nhanh chóng đuổi theo, hai bên tiến độ ngang nhau.

“Đệ tử ngoan, cơ hội báo thù của ngươi đã đến, nhân lúc Phật Tử Diêm Vương không để ý, ngươi chỉ cần đưa tay đẩy nhẹ, có thể khiến Đằng Vân Đạm hoàn toàn biến mất trong thời không vô tận, không bao giờ có thể đối đầu với ngươi nữa.”

Ngọc bội hướng dẫn từng bước, trong giọng nói ẩn chứa sự vui mừng.

Đây không chỉ là cơ hội tốt để Tần An rửa sạch nỗi nhục, mà còn là thời cơ báo thù mà lão đã chờ đợi từ lâu, mối thù bị đá bay năm xưa, lão đến nay vẫn chưa quên.

Một tên tiểu tử phàm nhân Hạ giới, chỉ có chút vận khí phù trợ, được lão xem trọng mà không biết quỳ lạy tạ ơn, lại dám đá bay lão, khiến lão phải lặn lội nhiều năm mới tìm được nơi nương tựa.

Ha ha, đợi lát nữa sẽ cho cậu nếm thử, lạc lối trong thời không đời đời kiếp kiếp, đến chết đi sống lại cũng không thể thoát khỏi nỗi khổ vô tận!

Trong lòng Tần An bùng lên một ngọn lửa, ánh mắt cuồng nhiệt, âm thầm nghe theo sự chỉ dẫn của ngọc bội, lặng lẽ tiến gần đến chỗ Đằng Vân Đạm.

Hắn ta tự cho rằng mọi người đều là tu sĩ cùng cấp bậc, động tác nhỏ này không ai hay biết, không ngờ, từ khi bước chân của hắn ta lần đầu hướng về phía Đằng Vân Đạm, bốn người Phật tử, Diêm Vương, Đằng Phong Khinh, Đằng Ấu Khả gần như đồng thời nhận ra, đồng loạt cảnh giác.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Dưỡng Lão Cho Cả Nhà Đại Lão

Số ký tự: 0