Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Đại sư điệt

Mãn Bôi Chanh Tử

2025-03-19 07:09:18

Mười lăm tháng chín, cơn mưa lớn đổ xuống, trời đã hoàng hôn.Từ Vân Châu đến biên giới Tương Châu, cây cối mọc thành bụi, đường sá khúc khuỷu, trên con đường nhỏ ít người đi lại, cỏ dại um tùm mọc, chạc cây khắp mặt đất. Thích Dung rút dao chém qua cổ của người cuối cùng.Ngày thứ năm ra khỏi thành Vân Châu, hai người họ liên tục bị nhân sĩ võ lâm truy sát, trong số đó có những tên vào rừng làm cướp vô danh, cũng không thiếu người trong danh môn chính phái có tiếng trong giang hồ.Những kẻ này không rõ là biết được tin tức từ đâu mà đến còn nhanh hơn cả nhóm người của Trịnh Quan Âm, một ngày ít nhất có đến năm sáu người, có hôm nhiều thì hơn chục người, hừng hực khí thế, ra tay tàn độc.Vết thương trên người của Phương Hủ Chi đã lành hơn một nửa, hôm nay vốn định sẽ vào thành Tương Châu mà lại bị những tên này làm lỡ thời gian, họ đã không kịp giờ vào thành nữa, lúc này rừng núi hoang vắng, trong phạm vi mười dặm không thể tìm được quán trọ nào.Đánh mất cả một ngày, vai của Thích Dung râm ran đau nhức, nàng nói với Phương Hủ Chi: "Tìm bừa một nơi nào đó có thể tránh mưa nghỉ ngơi một đêm đi."Mưa một lúc một lớn hơn, mưa vào mùa này không đến nhanh hết nhanh giống mưa vào mùa hè, đợi mưa lất phất cũng có thể nán lại một đêm, rừng cây nhiều rắn độc côn trùng, không thể ở lâu. Nàng cũng chẳng sợ ướt mưa lắm, nhưng sắc mặt của Phương đại công tử bắt đầu tái nhạt, đã có dấu hiệu sắp bệnh đến nơi rồi.Đại địch trước mắt, nếu như thật sự đổ bệnh làm lỡ thêm vài hôm nữa thì những nhân vật khó đối phó hơn sẽ đuổi đến kịp mất.Đội mưa đi hơn nửa canh giờ, một căn nhà có thể ở nhờ cũng không có, Phương Hủ Chi gật đầu nói: "Vừa nãy người chỉ đường có nói đi về phía Nam một dặm nữa sẽ có một ngôi miếu, có lẽ có thể tránh mưa được."Hai người họ lại đi thêm một lúc, thời gian tầm một chén trà, trong núi quả nhiên có một ngôi miếu hoang. Ngôi miếu cũng không to lắm, nhìn từ bên ngoài có thể nhìn ra nó đã bị bỏ hoang rất lâu rồi, đẩy cửa vào trông thấy trong miếu có thể miễn cưỡng chắn được gió, tốt hơn nhiều so với rừng núi hoang vắng bên ngoài.Phương Hủ Chi đưa mắt nhìn rồi quay người bước ra ngoài cửa, Thích Dung gọi hắn lại: "Ngươi đi đâu đó?"Hắn nói: "Ta đi tìm một ít củi về đốt lửa, ban đêm trời lạnh, chúng ta còn dầm mưa nữa, đốt lửa sưởi ấm chứ sao."Người luyện võ, chỉ dựa vào nội lực trong người đủ để chống lại cơn rét, còn cần củi lửa để sưởi ấm làm gì? Thích Dung liếc mắt nhìn hắn đầy bất lực, chẳng trách nội lực của Phương đại công tử kém như vậy, đan điền trống rỗng, đều là do quá lơ là mới gây ra hoạ.Nàng lấy chiếc mồi lửa bên trong túi đồ đã bị nước mưa làm ướt từ lâu, nàng giơ lên trước mặt hắn, nước chảy từ bên trong ống ra, có vài giọt rơi trên mặt của hắn: "Ướt nhẹp rồi, còn dùng được nữa không?"Phương Hủ Chi không nhịn được mà phì cười: "Tất nhiên là của cô không dùng được." Hắn chậm rãi lấy chiếc mồi lửa được bọc trong giấy dầu để trong túi của mình ra, học theo dáng vẻ của Thích Dung hất một vòng, nói: "Nhưng mà của ta thì được."Thích Dung: "..." Nàng lẳng lặng ném mồi lửa không dùng được nữa trong tay đi.Trước giờ nàng chưa từng rời khỏi nhà, cũng không ai dạy nàng ra ngoài hành lý không thể chạm nước phải dùng giấy dầu gói chặt, tránh khi đổ mưa tuyết rơi, hoặc là không may rơi xuống nước không còn y phục để thay.Tính của nàng cũng tiêu tiền phung phí, có mới nới cũ, đặc biệt rất thích mua y phục đẹp, son phấn mới lạ, trang sức tinh xảo, vậy nên y phục của nàng rất ít khi mặc quá một năm.Sau khi nói đùa xong thì Phương Hủ Chi chuẩn bị rời khỏi cửa.Thích Dung lại nói: "Đợi đã, ta đi cùng ngươi."Tay chân Phương đại công tử yếu ớt, một mình gom củi ở bên ngoài, nếu gặp phải tên bình thường thì còn có thể thoát thân, nếu như không may gặp phải một cao thủ võ lâm đến bắt, há chẳng phải một đi không về nữa à, đi cùng vẫn an toàn nhất.Sau khi gom xong củi quay trở lại ngôi miếu, cành cây ẩm ướt, hai người họ lại dốc hết sức mới có thể nhóm được lửa, cơn mưa bên ngoài cũng tạnh dần, tí tách rơi, nước mưa rơi từ trên mái nhà xuống qua một cái lỗ ở trên, rả rích.Lửa được nhóm thành công, không khí bên trong ngôi miếu hoang dần ấm lên, Phương Hủ Chi ngồi xuống, thở phào một hơi, trán của hắn thỉnh thoảng lại toát mồ hôi, đôi mày chau lại, hàm răng cắn chặt, cố nén cơn đau thấu xương xuống.Thích Dung mượn ánh lửa quan sát bên trong của ngôi miếu, tượng Phật bên trong miếu đã hư hơn nửa người, chỉ còn sót lại nửa thân dưới đang ngồi xếp bằng. Ngoại trừ bức tượng Phật còn sót lại nửa thân dưới và rơm rạ trải khắp nền đất, thì mọi thứ đều trống trải.Bên trong miếu yên tĩnh, bên ngoài gió cuộn trên nền đất, tiếng xào xạc vang lên, bởi vì quá im ắng chẳng phù hợp với tác phong trước giờ của Phương đại công tử chút nào, Thích Dung ngước mắt lén nhìn Phương Hủ Chi đang ngồi ngay trước mặt.Chỉ thấy hắn choàng tay ôm lấy mình, tựa vào bức tượng Phật nhắm mắt dưỡng thần, trông sắc mặt không được tốt, Thích Dung hoảng hốt, dần cảm nhận được hắn đang không ổn lắm, nàng dịch người sang bên cạnh hắn.Đang định dịch người sát gần hắn thì hắn chầm chậm mở mắt ra, đôi mắt nổi đầy tơ máu.Trong tim Thích Dung bỗng nhói lên, thế nhưng chỉ nghe hắn cười khẽ, như tự tìm đường chết vậy: "Cô muốn nhân lúc ta không đề phòng, trộm ngân lượng của ta đấy à?"Mỗi lần Phương đại công tử bắt đầu giở trò ăn nói hồ đồ thì chắc chắn dây thần kinh nào đó của hắn không bình thường. Thích Dung đã từng chứng kiến hắn ở trạng thái như thế này ba lần, một lần ở bên trong địa đạo của sơn trang Vấn Kiếm, một lần ở phủ nha Vân Châu, lần còn lại thì chính là ở đây.Thích Dung trừng mắt nhìn hắn rồi hỏi: "Bệnh cũ của ngươi nghiêm trọng lắm hả?"Cho dù nàng không biết y thuật nhưng nhìn hắn như vậy ít nhiều gì cũng có thể đoán được, loại triệu chứng này không giống như trúng độc, nếu như không phải độc thì chính là phát bệnh.Phương Hủ Chi chăm chú nhìn nàng, gương mặt bỗng dưng nở nụ cười: "Lâu lâu phát tác, cố nhịn một lúc là qua thôi."Lâu lâu sẽ phát tác? Nàng và Phương Hủ Chi quen biết nhau cũng chỉ mới hơn một tháng, hắn đã phát tác tận ba lần, thế này mà gọi là lâu lâu ư? Đau thì có thể cố nhẫn nhịn sẽ qua,chỉ mong qua rồi sẽ không có chuyện gì nữa."Có nguy hiểm đến tính mạng không?"Phương Hủ Chi nhìn thấy đôi mắt lo âu của nàng thì đột nhiên không dám nhìn thẳng vào, hắn cụp mắt nhìn con bướm đêm bay sà vào đống lửa rồi giơ gậy lên đẩy con bướm ra khỏi đó, hắn đáp: "Chỉ cần ta không muốn chết thì sẽ không không hiểm đến tính mạng."Nói nhảm cái gì vậy, nói hay không nói cũng không có gì khác biệt. Thích Dung chợt nhận ra, sao vừa rồi mình lại chợt nảy ra ý nghĩ dại dột muốn quan tâm đến hắn? Đúng là lo chuyện bao đồng, nàng quyết định không quan tâm hắn nữa, vội né ra xa.Bên ngoài ngôi miếu sấm chớp đì đùng, mưa gió đan xen, mưa lại chuyển to, nước rỉ xuống từ chiếc lỗ trên mái nhà càng nhiều hơn, có một giọt mưa lạnh thấu xương rơi ngay trên trán của Thích Dung, nàng ngẩng đầu nhìn lên trên mái nhà rồi dịch người quay trở lại vị trí cũ.Phương Hủ Chi đột ngột hỏi: "Rốt cuộc cô muốn đến Hoành Dương để làm gì?"Thích Dung dùng hai tay ôm chặt đầu gối, đặt cằm lên đầu gối: "Tìm cha ta.""Tìm cha hả?" Phương Hủ Chi hỏi ngược lại, hắn có vô số phỏng đoán, ban đầu hắn cứ ngỡ rằng nàng được Tô Thanh Y sắp xếp đến đây để dò la chuyện mật thám của hắn, sau đó thì phát hiện không phải như vậy. Rồi lại đoán nàng là người của Bình Nam Vương, sau đó cũng phát hiện nàng không giống vậy. Hắn đoán đến đoán lui, nhưng lại chẳng đoán được sự thật khiến người khác không thể ngờ đến như thế.Thích Dung lại nặng nề thở dài: "Ta lớn thế này rồi, cha chưa từng ra khỏi cửa nửa bước, thế nhưng nửa năm trước lại đột ngột ra khỏi nhà, sau đó thì bặt vô âm tín không trở về nữa, ta luôn muốn tìm được ông ấy."Phương Hủ Chi suy đoán: "Có lẽ đã có hẹn gì với bạn cũ chăng?""Cha ta không có bằng hữu."Chỉ có đối thủ vì tranh thiên hạ đệ nhất mà đánh nhau mãi không có hồi kết thôi.Phương Hủ Chi: "Hay là đi du sơn ngoạn thuỷ chăng?""Cha của ta không có nhã hứng này đâu."Chỉ có ngày ngày sau khi nghiên cứu võ nghệ xong thì ngồi trước mộ của mẹ uống rượu mà thôi."Hay là ở nhà lâu quá rồi nên chán."Đoán toàn là thứ vớ vẩn, cuối cùng Thích Dung không nhịn được nữa mà quay đầu nhìn hắn, trong đôi mắt chứa đầy sự chê bai. Nói thêm nữa chỉ e là nữ hiệp sẽ động thủ mất, Phương Hủ Chi cũng ý thức được chuyện đó mà đổi cách nói: "Hay... Nếu như cô bằng lòng thì ta có thể giúp cô tìm."Giang hồ rộng lớn, tiểu cô nương như nàng lần đầu bước vào giang hồ một mình để tìm người hệt như mò kim đáy biển, hắn không có khả năng ra lệnh cho giang hồ nhưng muốn tìm một người ở Trung Nguyên thì hắn vẫn có thể làm được.Đây là câu nói mát tai nhất trong đêm nay của Phương Hủ Chi, quả thật hiếm thấy, Thích Dung đang định nói để câu này thành thật, tốt nhất là một giao ước, khiến cho sau này hắn muốn hối hận cũng không được.Một luồng sấm chớp vang ầm trời, Phương Hủ Chi bỗng nghiêm mặt thốt lên: "Bên ngoài có người đến."Dứt lời hắn bèn nhanh chóng dập lửa, đến bên cạnh Thích Dung. Thích Dung cũng lập tức đứng dậy rút dao Tế Vũ ra. Dù Phương Hủ Chi trông có vẻ như một đóa hoa yêu kiều xinh đẹp mà không dùng được nhưng trực giác lại vô cùng nhạy bén, hắn nói có người thì nhất định là có người.Suốt dọc đường đi, bọn họ gặp nguy hiểm tận mấy lần toàn dựa vào trực giác đến bất ngờ của hắn mà thoát hiểm.Hai người một trái một phải nhẹ nhàng cẩn trọng mò mẫm ra cửa, phối hợp ăn ý đứng ở hai bên cửa lớn, chỉ đợi có người bước vào.Trong tiếng mưa có kèm theo một giọng nói vô cùng thô kệch, mang một chút khẩu âm của phía Nam: "Phía trước có một ngôi miếu hoang."Phương Hủ Chi nháy mắt với Thích Dung: "Đến rồi đó."Bước qua cửa đầu tiên chính là một bên chân, chân mang chiếc ủng trắng dính đầy bùn đất, lờ mờ có thể nhìn thấy được hoa văn mờ thêu trên ủng, ít nhất cũng đáng hai lượng bạc đấy. Nhìn ủng nhận biết người, nỡ mang chiếc giày vừa đắt vừa khó giặt như vậy đạp vào nước, người này không phải một đại hiệp nổi danh giang hồ thì cũng là một người có lai lịch không tầm thường.Sau chiếc ủng trắng là nửa thân người bước vào, Thích Dung ngẩng đầu quan sát người vừa bước vào, thân thể nàng chấn động, con dao này không vung xuống được nữa. Trùng hợp làm sao, bóng hình của người này có chút quen thuộc, ngay cả đôi giày thêu hoa văn lòe loẹt kia cũng như đã từng gặp qua.Nàng bỗng hoảng hốt, quay đầu định chuồn đi.Phương Hủ Chi nhìn thấy Thích Dung có ý đồ muốn bỏ chạy, không hiểu sao nhìn dáng vẻ kia hắn lại có cảm giác như nàng đang hoảng loạn tháo chạy.Chủ nhân của chiếc ủng trắng nhanh tay lẹ mắt, lập tức bắt lấy cánh tay của Thích Dung. Thích Dung không còn đường trốn, quay đầu nhìn người đó gượng cười vài tiếng.Còn chưa đợi Phương Hủ Chi nắm rõ tình hình thì hai người kia đã đồng thanh hỏi nhau: "Sao cô cô lại ở đây?"Ồ thì ra là người quen à, trông bộ dạng làm sai chuyện không dám gặp người của nàng thì chắc chắn không phải là người quen tầm thường. Kịch hay đã mở màn, Phương Hủ Chi tựa người vào khung cửa, khoanh tay đứng nhìn.Bên ngoài cửa còn có một cô gái vội bước theo sau, nhìn thấy Thích Dung cũng ngạc nhiên: "Dung cô nương!"Thích Dung chăm chăm nhìn, đây chẳng phải là Đường Nhạn bị trói bắt về Đường môn đấy sao: "Sao cô lại ở đây vậy?"Ba người họ đưa mắt nhìn nhau, bầu không khí vô cùng gượng gạo.Đường Nhạn nhìn thấy Phương Hủ Chi đang xem kịch ở bên cạnh, bỗng thay đổi thái độ ương ngạnh với hắn như lúc trước, ngoan ngoãn chào hỏi hắn: "Đã lâu không gặp, Phương công tử."Phương Hủ Chi gật đầu đáp lại.Gương mặt của công tử ủng trắng đoan chính, vầng trán cuộn cuộn chính khí, vừa nhìn đã biết là thiếu hiệp trên đường gặp chuyện bất bình sẽ rút đao tương trợ, cũng là quân tử chính trực xuất thân từ danh môn chính phái.Cậu thả Thích Dung ra, thốt ra câu nói khiến người khác kinh ngạc: "Câu này con hỏi người mới phải, sao người lại ở đây, tiểu cô cô?"Ánh mắt của Phương Hủ Chi dời khỏi chiếc lệnh bài trên hông của thiếu hiệp, thì ra là đệ tử phái Thanh Phong, tiền của nứt trời, nhìn cách ăn vận chắc cũng không phải là đệ tử thông thường.Hắn nhướng mày, đưa mắt nhìn sang nét mặt tái xanh của Thích Dung, dáng vẻ ngoan ngoãn vô cùng hiếm gặp của nàng, hắn đang hứng thú xem nên cũng không định ra tay giúp đỡ.Thích Dung nhìn thấy biểu cảm dương dương đắc ý chuyện không liên quan đến mình của Phương Hủ Chi, rất hiển nhiên đang định ngoảnh mặt làm thinh, đợi xem kịch hay của nàng, nàng bỗng nhướng mày, mắng thầm trong bụng: Xui rủi ơi là xui rủi, cái tên này quả nhiên đến để khắc nàng mà.Nàng cười gượng nói: "Nếu không sao lại nói dù có cách xa đến đâu thì có duyên ắt sẽ gặp, nó trùng hợp thế đấy sư điệt của ta."Thiếu hiệp đảo mắt quan sát nàng từ trên xuống dưới, cậu không mắc lừa nàng, một câu nói trúng: "Sao con lại cảm thấy, dường như người không muốn thấy con thì phải."Thích Dung trố mắt: "Làm gì có! Rõ ràng là ta cố ý ra khỏi cốc để đến thăm con với sư huynh mà."Nàng vừa nói lung tung vừa không quên đưa mắt nhìn về phía hắn, Phương Hủ Chi thầm cười, lên tiếng giảng hoà: "Sư... Thiếu hiệp, đứng ở đầu gió không ổn đâu, chi bằng đi vào trong rồi hẵng hàn huyên tiếp?"--------[Tác giả có điều muốn nói]Phương Hủ Chi: Cũng may ta phản ứng nhanh, kịch thời rút lại câu "huynh đài", bằng không tự nhiên vô duyên vô cớ bị tụt xuống một bậc, sau này lên bậc cô phụ [*] thì khó lắm.[*] Cô phụ (姑父) : Cách xưng hô chồng của chị, em của cha vào thời Trung Quốc cổ đại (ở đây vì cha của Thích Dung là sư phụ của cha người thiếu hiệp đó nên Hủ Chi mới gọi như vậy)]

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Số ký tự: 0