Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Vân Châu (15)

Mãn Bôi Chanh Tử

2025-03-19 07:09:18

Thích Dung mò vào ngực của Phương Hủ Chi, hắn tóm lấy tay của nàng, nhếch môi cười nói: "Cô đang..."Thích Dung liếc hắn, nghĩ bậy gì đấy? Nếu không phải nể tình hắn bị thương, nàng chẳng thèm chạm vào hắn đâu: "Trên người ta không có thứ gì có thể giả làm bí tịch võ công, tất nhiên là phải lấy từ chỗ ngươi rồi."Dù sao thì cũng là cứu mạng của hắn cơ mà.Phương Hủ Chi nói: "Hiện tại trên người ta còn sạch hơn cả mặt của ta ấy, nếu như có món đồ như vậy thì cũng đã bị Trịnh Quan Âm lấy đi từ lâu rồi."Nói cũng có lý, không cách nào phản bác được, Thích Dung thu tay về, đưa mắt nhìn về phía Trịnh Quan Âm đang trọng thương, nàng ta từng bị cách này lừa ở sơn trang Vấn Kiếm, nếu như giở lại mánh khoé cũ, có lẽ sẽ không lừa được nàng ta nữa.Thích Dung cắn môi đưa ra quyết định rồi nói với Phương Hủ Chi: "Độc của ngươi vẫn chưa được giải, có thể dùng nội lực được không?"Phương Hủ Chi nói: "Chỉ một Tán Công Phấn cỏn con, tất nhiên là được rồi, cô muốn làm gì?""Ta đi phân tán sự chú ý của bọn họ, ngươi tìm cơ hội rời đi trước."Thích Dung có võ nghệ bất phàm, Ngũ Quỷ Tương Biên và Trịnh Quan Âm đều đang trọng thương, nếu như không dẫn theo của nợ gây cản trở là hắn thì nơi này không còn ai là đối thủ của nàng nữa.Dứt lời, nàng vội đứng lên được một nửa thì bị Phương Hủ Chi kéo lại: "Cô không sợ ta tự lén chuồn đi sao?"Thích Dung nhìn chằm chằm vào hắn: "Ngươi sẽ chạy đi à?" Đọc Full Tại Truyenfull.vnPhương Hủ Chi sững người, hắn bị câu nói này của nàng chặn ngang, hối hả đáp: "Tất nhiên là không, nhưng đề phòng lòng người vẫn hơn chứ."Thích Dung cảm thấy hắn có chút gì đó kỳ lạ, cái tên này nói chuyện không hợp là lại giở chứng, nàng trợn mắt nhìn: "Vậy thì đừng do dự nữa."Ngọn lửa giống như một con rồng lửa không ngừng nuốt chửng căn nhà này, Trịnh Quan Âm lạnh lùng bật cười, nhìn Đoạn Đức nói: "Đoạn lão đại, nếu chúng ta tiếp tục đánh thì cũng chỉ đôi bên trọng thương, như vậy người được lợi lại là người khác, chi bằng ta và ngài hợp tác đánh lui hết đám ô hợp này, rồi hẵng bàn tiếp ân oán của chúng ta được không?"Mỹ nhân mềm mại nhu mì, quyến rũ trêu ngươi, sắc đẹp trước mặt nhưng Đoạn Đức chẳng chút mảy may, đưa mắt nhìn nàng ta không khác gì đang nhìn cây cối hoa cỏ: "Trịnh lão đại, cô và ta đều là những người đi ra từ mưa đao bão kiếm, miệng thốt hoa sen chẳng phải phong thái trước nay của lầu Yến Tử đâu."Trịnh Quan Âm nở nụ cười yêu kiều, đôi mắt dài hiện lên sát khí: "Ý của ngươi là, hôm nay nhất định phải không chết không thôi với ta."Vạn Lão Tứ và Ngô Lão Ngũ đang trị thương cho Thường Nhị, Đoạn Đức trừng mắt nhìn nàng ta, mấy người bọn họ đã bị vây kín bởi những kẻ phá cửa xông vào.Một thổ phỉ mặc đồ đen dẫn đầu vác theo đại đao Long Cốt bước lên từ bậc thang, những người vây quanh mở đường cho ông ta. Ông ta có một gương mặt nho nhã, tầm bốn năm mươi tuổi, không giống như đao khách bán mạng trong giang hồ, ngược lại trông giống người ngồi trong học đường đọc thơ suốt cả ngày, mở miệng ra chắc cũng là một người bảo thủ.Trịnh Quan Âm thấy gương mặt của ông ta lại đột nhiên biến sắc, kinh ngạc nói: "Mạnh Xuy Sinh."Thích Dung ở trên mái hiên dùng khuỷu tay đẩy Phương Hủ Chi một cái: "Ông già đó là ai vậy?"Phương Hủ Chi nở một nụ cười thâm hiểm: "Trại chủ trại Liên Vân."Trại Liên Vân? Là cái trại Liên Vân hợp tác với Trịnh Quan Âm đấy ư? Hay là còn có nơi nào khác ngoài Vân Châu tên là trại Liên Vân nữa?Biết bao nhiêu câu hỏi trong đầu của Thích Dung không được giải đáp, hôm đó ở rừng trúc tím Trịnh Quan Âm nghênh ngang bước ra khỏi trại Liên Vân, vừa nãy nàng ta còn dặn dò nàng lấy đồ xong thì đến trại Liên Vân lấy thuốc giải nữa.Qua đó có thể thấy, Trịnh Quan Âm rất tin tưởng người đồng minh là trại Liên Vân này, vốn tưởng mối quan hệ của họ cực kì vững chắc, tin tưởng lẫn nhau, không ngờ lại bị trại Liên Vân trở tay đâm cho một nhát.Quả nhiên, trước lợi ích thì đồng minh có tốt đến mức nào đi nữa cũng có thể chia rẽ trong chốc lát.Thích Dung đưa mắt lén nhìn biểu cảm của Phương Hủ Chi, có vẻ nhát dao này của trại Liên Vân không thoát khỏi liên quan đến hắn.Phương Hủ Chi đảo mắt nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của nàng, vội giải thích: "Đây không phải kế hoạch của ta đâu, của ta còn ở phía sau. Trại Liên Vân gia nhập dưới trướng Vấn Kiếm Minh từ ba mươi năm trước, cô cảm thấy ta có thể ra lệnh cho Mạnh Xuy Sinh sao? Xem ra mặc dù cô là ân nhân cứu mạng của Tô Thanh Y nhưng lại chẳng hiểu cậu ta chút nào."Nàng cần gì phải hiểu Tô Thanh Y chứ? Ngộ ghê.Thích Dung nghe hiểu được hàm ý trong câu nói của hắn, đại khái là từ đầu đến cuối trại Liên Vân chưa hề thoát ly khỏi Vấn Kiếm Minh, mặc dù Tô Nhược Bạch đã chết nhưng bọn họ vẫn chọn nương nhờ dưới trướng của Tô Thanh Y.Vậy nên bọn họ đang dùng kế phản gián [*] với Trịnh Quan Âm.[*] Kế phản gián (反间计): Có nghĩa là chống địch bằng kế ly gián."Trước đó ta đã nói với cô rồi mà, Tô Thanh Y Tô Thiếu trang chủ không đơn giản như cô nghĩ đâu."Mạnh Xuy Sinh đặt thanh đại đao Long Cốt trên vai xuống dưới nền đất, mũi đao cắm vào đất hai tấc, mặt đất nứt ra theo đường mũi đao.Sắc mặt Trịnh Quan Âm tái nhợt, cố nén cơn tức giận nói: "Ngươi dám phản bội lầu Yến Tử ư?"Mạnh Xuy Sinh khinh thường ra mặt nói: "Quan Âm nương tử, là cô làm trái lại minh ước trước, sao lại gán tội danh này lên đầu ta được chứ."Trịnh Quan Âm phẩy tay áo: "Ngươi nói gì?"Trong lúc phẩy tay áo nội lực ngưng tụ hoá thành một cơn gió mạnh công kích về phía Mạnh Xuy Sinh, ánh mắt của Mạnh Xuy Sinh kiên định, ông ta rút thanh đại đao dài bảy trượng lên, cơn gió đập vào thân đao phát ra âm thanh giòn tan. Thanh đại đao của ông ta đẩy lật ra rồi lại cắm vào lỗ dưới đất lúc nãy, không lệch đi một phân nào.Mạnh Xuy Sinh lạnh lùng nói: "Lúc ta và cô định minh ước, cô không hề nói với ta rằng cô tự ý nhốt Bất Tri công tử của Tri Tri Đường. Khô Mộc Phùng Xuân, ai cũng muốn có, Quan Âm nương tử làm ăn như vậy không đẹp chút nào."Trịnh Quan Âm cau chặt mày, phẩy tay áo bật cười và nói: "Nếu ngươi đã muốn phản bội lại đồng minh thì cũng không cần phải nhiều lời với ta nữa, phản bội lại minh ước của lầu Yến Tử có hậu quả gì thì trong lòng ngươi tự hiểu."Ngũ Quỷ Tương Biên đã khó giải quyết, đột nhiên lại còn nhảy ra một Mạnh Xuy Sinh, Trịnh Quan Âm gặp địch bốn bề. Ngũ Quỷ Tương Biên đang nghỉ ngơi lấy lại sức, võ công Mạnh Xuy Sinh không phải quá cao cường nên sẽ không dễ dàng ra tay, chỉ muốn đứng một bên làm ngư ông đắc lợi.Ba bên cứng đờ, thở thêm một hơi sợ là sẽ đánh nhau mất. Đọc Full Tại Truyenfull.vnNgọn lửa cũng đã cháy đến bên cạnh, Thích Dung đưa mắt ra hiệu với Phương Hủ Chi, không đợi hắn kịp phản ứng, nàng đã đề khí bay lên trên một cái cây bên trong viện, lá cây thưa thớt chỉ còn sót lại nhánh cây trơ trọi.Những người đang cứng đờ không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn Thích Dung, Trịnh Quan Âm còn ngạc nhiên hơn.Thích Dung giơ con dao trong tay lên, cao giọng nói: "Quan Âm tỷ tỷ, ta đã lấy được món đồ đó, theo như tỷ căn dặn ta đã đặt nó ở chỗ cũ rồi, đa tạ tỷ tỷ cố gắng yểm trợ, tỷ mau chóng thoát thân đi, gặp nhau ở chỗ cũ nha."Thích Dung nhanh chóng nói xong, không đợi mọi người phản ứng nàng đã nhón chân nhẹ nhàng bay sang cái cây ở phía xa, mượn lực bay vút qua một dãy nhà hơn năm trượng, thong dong rời đi.Trịnh Quan Âm nghiến răng, biết ngay nhất thời không phòng bị lại trúng quỷ kế của nàng, nàng ta đưa mắt quan sát mọi người, thấy mọi người đều chưa kịp phản ứng, nàng ta nhân lúc mọi người lơ là bèn giẫm lên đầu người ở phía sau, vượt qua khỏi tường viện biến mất dạng.Mạnh Xuy Sinh hớt hải đuổi theo Trịnh Quan Âm.Thường Nhị phụt ra một ngụm máu đen, đánh văng Vạn Lão Tứ và Ngô Lão Ngũ ra một bên, chỉ còn lại chút hơi tàn, Đoạn Đức căm hận trừng mắt nhìn, không đuổi theo sau.Bên ngoài thành Vân Châu trên một con đường lớn, có rất nhiều người đang qua lại, đây là nơi bắt buộc phải đi qua nếu muốn đi từ Vân Châu đến Hoành Dương, Thích Dung cố gắng đuổi theo nửa canh giờ mới đến được, lúc này nàng thở hồng hộc ngồi uống chén trà bên trong quán trà ngoài thành.Nàng chạy rất nhanh, suốt dọc đường không dám nghỉ ngơi chút nào, cũng chẳng dám dừng lại lâu, chỉ sợ sẽ lưu lại tung tích khiến cho người khác phát giác được, cả đời này của nàng chưa bao giờ chạy thoát thân nhanh đến mức như vậy. Trịnh Quan Âm và Ngũ Quỷ Tương Biên đều bị thương, cuối cùng thì bọn họ cũng kịp phản ứng mà đuổi theo nàng.Nàng không sợ không gặp được Phương Hủ Chi, lúc trước ở phủ nha đã nói với nhau, muốn cùng nhau đến Hoành Dương, nếu như Phương đại công tử đến nơi này cũng không nhớ ra, vậy chắc chắn trong bụng đã có ý đồ xấu, bỏ trốn thật rồi.Uống xong một ấm trà vẫn chưa thấy bóng dáng Phương Hủ Chi đâu, Thích Dung bắt đầu có một chút lo lắng, bất giác nghĩ thầm, tại sao nàng lại hết mực tin tưởng Phương Hủ Chi, cảm thấy hắn nhất định là một người giữ chữ tín như vậy được chứ?Ngộ nhỡ hắn không phải thế, bỏ chạy thật, vậy thì mấy hôm nay cực khổ bày mưu há chẳng phải thành công cốc rồi ư.Lúc nàng đang lo lắng thì phía trước quán trà bỗng có một chiếc xe ngựa đỗ lại, người đánh xe với khuôn mặt vô cùng chất phác, có một cái đầu thò ra từ trong xe ngựa, giọng điệu vô cùng ngứa đòn: "Muội muội, ta thấy ta và muội rất có duyên, có muốn đi du sơn ngoạn thuỷ cùng với ta không?"Thích Dung nhìn vào khuôn mặt của người đó mà rơi vào trầm tư, chỉ mất nửa canh giờ mà Phương đại công tử đã rửa mặt sạch sẽ, có một chòm râu bên dưới  cằm không khác nào giấu đầu hở đuôi, nhìn thế nào cũng không giống như đang dịch dung.Khi hắn lừa nàng ở sơn trang Vấn Kiếm, thuật dịch dung tốt vô cùng, không thể nhìn ra được gương mặt tầm thường ấy có liên quan gì đến gương mặt thật của hắn, thế nhưng bây giờ hắn chỉ thêm một chòm râu lên trên mặt của mình.Cũng qua loa quá rồi đấy.Nàng khó hiểu lắc đầu, đi lên xe ngựa.Phương Hủ Chi ngồi bên trong xe ngựa, hắn cảm nhận được thỉnh thoảng ai đó ở bên cạnh đang nhìn mình, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi: "Trên mặt ta có hoa à? Hay là rửa chưa sạch?"Thích Dung lại lắc đầu nói: "Ta chỉ không hiểu nổi, trong lúc ngươi chạy thoát thân thì đi đâu mà tìm được cái chòm râu chẳng ra hình thù gì vậy. Còn nữa, ngươi dịch dung thì cứ dịch dung, có thể có tâm chút được không, nghiêm túc chút."Vừa nhìn đã nhìn ra được gương mặt thật, thà là đừng dịch dung nữa, dán một chòm râu càng làm cho người khác chú ý thêm.Phương Hủ Chi bật cười, trong lúc chạy thoát thân thì nghiêm túc kiểu gì chứ, có thể dán được một chòm râu đã là may lắm rồi: "Ta tốn hai mươi lượng cạo từ cái tên thương thân bán xe ngựa cho ta đấy."Thích Dung hết sức ngạc nhiên: "Ngươi đúng thật là tiêu tiền như nước mà."Nàng biết giá cả hiện nay, một chiếc xe ngựa nhiều nhất chỉ bảy lượng, một chòm râu lại có thể kiếm được mười ba lượng, đột nhiên nàng cảm thấy căm giận khi mình không phải nam nhân, bằng không cũng có thể để một chòm râu để bán cho người đầu óc có vấn đề như người bên cạnh rồi.Đợi đã! Hai mươi lượng! Đọc Full Tại Truyenfull.vnThích Dung quắc mắt trừng nhìn hắn: "Ngân lượng ở đâu ngươi có?"Tay của Phương Hủ Chi bỗng khựng lại, nuốt nước bọt: "Trước khi bị Trịnh Quan Âm tóm, ta đã đoán được sẽ có kiếp nạn này, vì để bản thân không bị thiệt nhiều thêm nữa, ta đã cất hết tất cả ngân lượng vào trong hiệu bạc."Đoán được? Còn giả vờ, chẳng lẽ hắn không cố ý đi nộp mạng sao? Trước khi đi nộp mạng còn có thời gian đi cất ngân lượng, cái đầu úng nước thật rồi à.Thích Dung chăm chăm nhìn vào trán của hắn một lúc lâu, Phương Hủ Chi như ngồi trên đống lửa, không dám động đậy, chỉ sợ khắc sau nói chuyện không hợp nàng lại rút dao ra tay giết người diệt khẩu, hắn hỏi: "Cô đang nhìn gì vậy?"Ai ngờ nàng vừa mở lời lại chế nhạo hắn: "Xem thử ở đó có cái lỗ nào không."Phương Hủ Chi: "..."Chế nhạo thì chế nhạo không sao, không động thủ thì chính là nữ hiệp đại phát từ bi.Thích Dung ôm con dao chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên nhớ ra vết thương trên tay của hắn vẫn chưa lành, những vết thương nặng trên người vẫn chưa khỏi, cơn buồn ngủ của nàng cũng biến mất, nàng dịch người vào giữa một chút, chừa lại cho hắn một khoảng không gian thật rộng, đủ để hắn nằm xuống nghỉ ngơi.Phương Hủ Chi ngước mắt nhìn nàng, biết được nàng đang lo cho vết thương của hắn nhưng lại mạnh miệng không nói được lời nào tốt đẹp, dáng vẻ không được tự nhiên của tiểu cô nương trông cũng đáng yêu, khiến cho người khác không thể rời mắt.Đêm đã vào khuya, ánh trăng chiếu rọi xuống mặt đường, không nhìn rõ đường, xe ngựa lắc lư thong thả đi rất chậm.Xe ngựa đi đường rất chậm, hơn nữa khuôn mặt này của Phương Hủ Chi cũng không tiện rêu rao khắp nơi, đi trên đường lớn rất dễ bị người khác nhắm vào, cũng dễ bị người của Trịnh Quan Âm lần theo dấu vết mà tìm đến.Ngộ nhỡ gặp phải nhân sĩ võ lâm khó đối phó gì đó, vậy thì hoàn toàn tiêu đời.Hai người ngồi trên xe ngựa đến hơn nửa đêm, đi tới một lối rẽ, bảo phu xe đánh xe rẽ sang lối khác, đi sang một con đường nhỏ hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Số ký tự: 0