Vân Châu (14)
Mãn Bôi Chanh Tử
2025-03-19 07:09:18
Thích Dung nhỏ giọng nói: "Ngũ Quỷ Tương Biên không phải dễ đối phó, nếu như tỷ không thoát được, bỏ mạng tại đây, qua vài hôm nữa há chẳng phải để ta bồi táng với tỷ sao?"Cái miệng của con nhóc thối này không hổ là đã uống thuốc đôc, nói xuôi nói ngược đều đang nguyền rủa nàng ta chết sớm, Trịnh Quan Âm không còn sức đâu mà quan tâm nàng, chỉ quay đầu liếc nàng một cái.Lửa vẫn chưa lớn nhỉ, Thích Dung lại châm thêm củi vào: "Vậy nên là tỷ và ta phải cùng tiến cùng lùi, đồng sinh cộng tử mới đúng. Đợi ta và tỷ đồng tâm hiệp lực đuổi bọn chúng đi, ta sẽ suy nghĩ thêm về việc đi cứu Phương Hủ Chi, tỷ chết rồi, ta lấy Khô Mộc Phùng Xuân cho ai chứ?"Bên ngoài tường viện, đám người kia đang chuẩn phá cửa xông vào, có ai đó cố hết sức trèo vào từ phía ngoài tường, bị một loạt mũi tên bắn trúng.Trịnh Quan Âm không thể chịu được nữa mới gằn giọng uy hiếp nói: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Được nước làm tới, có tin ta cho ngươi phát độc chết ngay bây giờ không."Cũng không đến mức đó, Thích Dung ho khụ một tiếng, phải biết đủ mà dừng, nàng xoè tay ra trước mặt nàng ta: "Chìa khoá, còn nữa, không được phái người theo dõi ta."Trịnh Quan Âm đưa mắt về phía A Bắc ra hiệu, A Bắc tiến lên phía trước đặt chìa khoá vào tay của Thích Dung.Có được chìa khoá, Thích Dung vô cùng hài lòng rời khỏi vùng đất thị phi này.Trước cửa phòng, tên khờ canh cửa kia vẫn ngây ra ngoan ngoãn đứng ở trước cửa, lắm lúc lại di chuyển nhìn ngắm khắp nơi, gương mặt lo lắng, Thích Dung im lặng tiến đến gần, một chưởng vung lên khiến gã ngất lịm dưới đất.Phương Hủ Chi ngồi xếp bằng trên giường, nhìn thấy Thích Dung bước vào bỗng ngạc nhiên một thoáng rồi bình thường trở lại, hỏi nàng: "Âm thanh gì ở bên ngoài vậy?"Người thông minh luôn thích nói chuyện vòng vo dò thám đủ đường, tên này lại là một kiểu rất riêng, cứ thích giả ngốc thôi.Thích Dung vừa mở khóa vừa nói: "Âm thanh gì Phương đại công tử đã biết rồi còn cố hỏi hỏi nữa sao?"Phương Hủ Chi nuốt nước bọt, dò thám hỏi: "Cô biết hết rồi à?"Những người vây kín phủ nha kia quả nhiên là do Phương Hủ Chi dẫn dụ đến.Tiếng cạch vang lên, chiếc ổ khoá được mở ra, Thích Dung kéo theo cổ tay của Phương Hủ Chi đi ra ngoài: "Ta cũng đâu phải kẻ ngốc, những người ở bên ngoài, nhất định là do trước khi ngươi vào đây chuẩn bị sẵn, dùng cách gì thì cũng không khó đoán, thứ thu hút người khác nhất trên người ngươi chẳng gì khác ngoài Khô Mộc Phùng Xuân. Như ngươi mong muốn, nơi này không thể ở lâu, thời hạn bảy ngày của ngươi còn tính nữa không?"Phương Hủ Chi dừng lại: "Không tính."Thích Dung nhướng mày quay đầu, có chút ngạc nhiên khi hắn lại phối hợp như vậy.Hắn khẽ cười nói: "Đột nhiên ta cảm thấy cô nói đúng, cái mạng này của ta đối với người khác mà nói không có gì đáng tiếc, nhưng đối với bản thân ta lại vô cùng quan trọng. Một Trịnh Quan Âm không đáng để đổi lấy cái mạng này của ta, nên cảm ơn nữ hiệp đưa than trong trời tuyết rơi [*] mới đúng."[*] Đưa than trong trời tuyết rơi (雪中送炭 ): chỉ việc giúp người khác khi người khác gặp nạn, giúp đỡ khi người khác đang cần.Nếu đã cùng nhau bỏ chạy rồi còn nói nhiều như vậy làm gì, không lẽ hắn chính là nội gián ai đó âm thầm sắp xếp, cố ý giữ chân nàng à?Phương Hủ Chi đưa mắt nhìn vào ánh mắt như đang dò xét mình của Thích Dung, hắn khẽ nói: "Trịnh Quan Âm đủ để tranh lấy cái danh đệ nhất giang hồ, đám người ô hợp bên ngoài kia căn bản không phải đối thủ của nàng ta, chỉ có thể giữ chân nàng ta được một lúc..."Ý trong câu nói của hắn chính là khuyên nàng đừng ra tay hành động.Nàng khó chịu khi thấy chí khí của Phương Hủ Chi huỷ đi uy phong của mình, vội nói: "Ta biết chứ, vốn dĩ ta cũng đâu có định ra tay với nàng ta, vậy nên nhân lúc bây giờ đang hỗn loạn, nhanh chóng chạy đi đừng phí lời nữa."Tiền viện bị người khác vây kín, trông có vẻ như sắp xông vào rồi, thời gian nửa tuần hương sớm đã qua, chắc hẳn Du Trọng Bạch cũng đã cứu được người, những nhân sĩ võ lâm bị giam kia hận Trịnh Quan Âm tận xương tuỷ, cộng thêm Ngũ Quỷ Tương Biên, chỉ với một đệ nhất cỏn con như Trịnh Quan Âm muốn thoát khỏi tay những người này cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.Cứ cho nàng ta may mắn thoát ra được, không chết cũng khó tránh khỏi bị thương.Lúc này không chạy, hiếu chiến mới thật sự là ngu ngốc.Phương Hủ Chi thở phào một hơi, hắn chỉ sợ tiểu cô nương này không màng không sợ mà xông lên đó, tám con ngựa cũng không giữ lại được.Hai người bước ra khỏi phòng, bên ngoài tiền viện nghi ngút khói, cuồn cuộn bốc lên từ bốn phía, chân trời ngập ánh lửa hệt như bị máu nhuộm đỏ, âm thanh va chạm của binh khí cùng với tiếng la hét hoà vào nhau thành một mảng hỗn độn.Thích Dung kéo theo Phương Hủ Chi chạy ra phía cửa sau, Phương Hủ Chi vội giữ nàng ngược lại: "Cửa sau có người."Vừa dứt lời, mùi dầu hoả cay mũi xộc đến, người bên ngoài tường vứt lửa vào trong, cửa sau bị họ phá mở, dòng người đổ vào không ít, trên tay cầm đao, mặt mũi ai nấy cũng hung ác, giống hệt như thổ phỉ ập vào nhà cướp của vậy.Tên đi đầu nghiêm giọng thốt lên: "Tìm Phương Hủ Chi, ta muốn hắn còn sống!"Đám người phía sau lưng bèn tản ra lục tìm khắp các ngõ ngách.Phương Hủ Chi và Thích Dung lần lượt đưa mắt nhìn lên mái nhà, trước sau đều chẳng thể đi, trên mái nhà chắc không có người đâu nhỉ, hai người họ cúi đầu nhìn nhau rồi trốn lên mái nhà.Tầm nhìn trên mái nhà rộng rãi, có thể quan sát được cả tiền viện và hậu viện không chút khó khăn, Phương Hủ Chi hớt hải ấn đầu của Thích Dung thấp xuống, bò lên mái hiên, nhìn xuống mọi người.Trịnh Quan Âm cầm gai sắt Nga Mi trong tay, nàng ta và Ngũ Quỷ Tương Biên khó phân thắng bại.Phương Hủ Chi bật cười thành tiếng, nhỏ giọng nói: "Chẳng trách cô không động thủ, thì ra là gọi được Ngũ Quỷ Tương Biên đến à, sao làm được vậy?"Hắn cũng có nghe qua tính cách của Ngũ Quỹ Tương Biên, lúc trước có người chém Ngô Lão Ngũ một đao, huỷ đi gương mặt của hắn ta, mấy người bọn họ đuổi giết cả ngàn dặm, đuổi hơn cả một năm, cuối cùng cũng giết được người đó.Thích Dung đã giết đồng môn của Ngũ Quỷ Tương Biên, gặp được bọn họ còn có thể bình an không có chuyện gì, không giơ đao không vung thương, quả thật hiếm thấy.Không phải Ngũ Quỷ Tương Biên thay đổi tính tình thì là do Thích Dung đã dùng kế.Thích Dung khẽ nhếch môi cười, nói: "Ngươi đoán xem."Nói xong mới phát hiện ra tay của hắn vẫn đang để lên trên đầu của mình, đặt cũng được một lúc rồi, Thích Dung giơ tay lên đánh vào tay Phương Hủ Chi một cái thật mạnh: "Bỏ cái tay bẩn của ngươi ra!"Phương Hủ Chi đau điếng rút tay lại, đặt ở bên miệng ra sức thổi: "A Dung này thật tình, ta còn đang bị thương còn trúng độc nữa, cô xuống tay nhẹ tí."Quên mất cái tên này vẫn đang trọng thương, ra tay hơi nặng, Thích Dung cúi đầu nhìn, chỉ mới mấy ngày nên vết thương trên tay của hắn vẫn chưa kết vảy, bị nàng tát cho một cái vết thương tiếp tục rách ra, máu chầm chậm chảy, nhìn thôi cũng thấy đau.Nàng kéo tay của hắn qua nhìn, vết thương của hắn dường như lành chậm hơn người bình thường, theo lý mà nói những vết thương ngoài da như thế này thoa thuốc của nàng phải kết vảy rồi mới đúng.Trúng độc? Không nhắc đến chuyện này còn đỡ, vừa nhắc đến lại khiến cho người khác khó chịu, Thích Dung vứt tay của hắn ra, ngước mắt liếc nhìn hắn: "Ngươi có thuốc giải Tán Công Phấn, tại sao không uống?"Hắn mỉm cười dỗ lấy lòng, nói: "Ta không có thuốc giải gì cả, cái lọ mà ta đưa cho cô là do ta mò được từ trên người của Trịnh Quan Âm đó."Trúng Tán Công Phấn tận mấy hôm mà còn có thể trộm đồ trên người của Trịnh Quan Âm ngay trước mắt nàng ta, Phương đại công tử lợi hại thật đấy. Nói vậy thì mấy hôm nay giả vờ yếu đuối trước mặt nàng, tay không nhấc lên nổi cũng chỉ vì lừa nàng thôi ư?Thích Dung tức giận nói: "Đau thì đau thôi, để cho ngươi nhớ đời cũng tốt."Hai người họ ngồi trên nóc nhà cao cao, cảnh tượng bên dưới đã vô cùng khốc liệt, vô cùng náo nhiệt, trong chớp mắt, nha phủ Vân Châu đã bị đốt hơn nửa, phía Đông bị cháy bảy tám phần, ngọn lửa trông có vẻ đang lan về phía bên này.Trịnh Quan Âm và Ngũ Quỷ Tương Biên đánh hơn trăm hiệp, vẫn chưa phân cao thấp.Phương Hủ Chi cảm thấy nhàm chán mới mở lời: "Mà này, vẫn chưa lấy được Khô Mộc Phùng Xuân, sao Trịnh Quan Âm dám đưa chìa khoá cho cô vậy?"Thích Dung bỗng khựng lại: "Không có gì, cứ xem như ta ăn gì đó trước mặt nàng ta, sau đó đồng ý với nàng ta, ta dẫn ngươi rời đi, rồi lừa Khô Mộc Phùng Xuân từ chỗ ngươi đưa cho nàng ta."Ăn thứ gì mà có thể khiến cho Trịnh Quan Âm tin tưởng nàng thả hắn ra, nàng ta có gì có thể khiến Thích Dung ngoan ngoãn nghe lời như vậy?Phương Hủ Chi lờ mờ đoán được đôi chút, kinh ngạc suýt chút nữa thì ngã từ trên nóc nhà xuống, giọng nói không khống chế được mà run lên: "Đừng nói cô đã... đã uống Hoàn Hồn Đan của lầu Yến Tử rồi đó nha?"Hoàn Hồn Đan là loại độc dược được bào chế ra để khống chế những thuộc hạ không nghe lời, so với việc gọi nó là độc, chi bằng gọi nó là cổ trùng thì hơn.Uống loại độc này rồi mỗi tháng bắt buộc phải uống thuốc giải của lầu Yến Tử, bằng không mồng một mỗi tháng, cổ trùng sẽ phát tác khiến cho họ phải nếm trải cơn đau như đứt từng đoạn ruột, đau chết đi sống lại, con trùng có thể cắn đứt dạ dày của một người bình thường.Không chết thì không ngừng lại, không chết thì không hết đau, tức hoàn hồn.Thích Dung chăm chú đưa mắt nhìn Đoạn Đức ra một đòn quyền chắc chắn ở phía dưới bị Trịnh Quan Âm nhẹ nhàng tiếp được, đầu còn chẳng thèm quay lại, trả lời cho có lệ: "Đúng thật là ta đã uống Hoàn Hồn Đan trước mặt nàng ta."Lưỡi của Phương Hủ Chi đắng ngắt, đột nhiên có một nỗi sợ hãi bất giác toát ra từ lòng bàn chân vụt lên đến đỉnh đầu: "Nói cho rõ coi, rốt cuộc là uống rồi hay chưa uống?"Tình hình chiến đấu bên dưới đang rất kịch liệt, Trịnh Quan Âm quay vòng né đòn, gai sắt Nga Mi đâm vào bả vai của Thường Nhị, Đoạn Đức tung ra một chưởng vào lưng của Trịnh Quan Âm, người phía sau lồ|\|g ngực khó chịu đau đớn, máu đen chảy ra khóe miệng, đôi bên đều bị thương nghiêm trọng.Bên tai đột nhiên mất đi giọng nói của Phương Hủ Chi, bầu không khí bên cạnh bỗng chốc cũng như ngưng lại, trông mặt hắn tái nhợt, thất hồn bạt vía, đau thương hệt như cha mình mất vậy.Nàng cảm thấy có chút kỳ lạ mới nói: "Có phải ta bị ngốc đâu, biết rõ là thuốc độc sao ta uống được chứ, lừa nàng ta thôi."Đúng thật là nàng nóng lòng cứu người, nhưng chưa đến mức phải gán cả tính mạng của mình vào.Ngày hôm đó nói vài câu, vùng vẫy đôi câu bèn đánh tan sự hoài nghi của Trịnh Quan Âm một cách triệt để, cộng thêm việc phân tán sự chú ý thay xà đổi cột, đổi Hoàn Hồn Đan thành Báo Xích Đan, nếu như một viên Báo Xích Đan chưa đủ, nàng còn có thể đứng trước mặt của nàng ta uống thêm một viên nữa.Thích Dung vén ống tay áo ra, cổ tay trắng ngần có đeo một chiếc vòng tay rất độc đáo, chiếc vòng tay rộng bằng hai đốt ngón tay, chất liệu bằng bạc trắng, bên trên vòng tay đó cẩn đầy ngọc vụn màu đỏ sậm.Nàng nhẹ nhàng ấn vào viên ngọc to nhất, bên trong chiếc vòng bèn để lộ ra một chiếc lỗ có thể đổ viên thuốc ra, đây là bảo bối cha nàng làm cho nàng khi còn nhỏ, người ngoài sẽ không nhìn ra được có điểm gì kỳ quặc.Nàng gỡ chiếc vòng xuống vứt sang cho Phương Hủ Chi: "Hoàn Hồn Đan đã bị ta tìm chỗ vứt đi từ lâu rồi, cái viên mà ta uống chẳng qua chỉ là Báo Xích Đan được bỏ vào đây từ trước thôi."Phương Hủ Chi siết chặt chiếc vòng tay, sắc mặt cũng từ âm trầm chuyển sang tươi tỉnh hơn, một buổi tối mà lại bị tiểu cô nương này dọa cho hai lần, không chết trong tay Trịnh Quan Âm mà suýt chết trong tay người của mình.Hắn đeo chiếc vòng lại vào tay cho Thích Dung: "Cô còn biết ảo thuật à, hay đấy, hay đấy, hôm nào không còn cơm ăn nữa ta sẽ tìm một cái tửu lầu quán trọ, lên sân khấu biểu diễn đôi ba trò thì cũng không đến mức lưu lạc đầu đường xó chợ làm ăn mày."Ngọn lửa mỗi lúc mỗi lớn, trông sắp cháy lan đến trước mặt rồi. Tiếp tục nán lại ở đây cũng không phải là cách, lúc này bên dưới đều là những người giành lấy Khô Mộc Phùng Xuân, sớm muộn gì cũng tìm đến bọn họ.Ngũ Quỷ Tương Biên bọn lấy Trịnh Quan Âm ra làm bia mà đánh, nếu Phương Hủ Chi ra mặt thì tấm bia này lập tức thay người.Thích Dung giơ tay nâng cằm của Phương Hủ Chi lên, gương mặt này của hắn âu cũng có đôi nét hại nước hại dân. Nét mặt của Phương Hủ Chi dịu dàng, như cười như không đưa mắt nhìn nàng, không nói gì cả, cũng không tránh đi, mặc cho nàng chạm vào.Khi bị ánh mắt dường như ẩn chứa điều gì đó nhìn chằm chằm, Thích Dung cảm giác khắp người khó chịu, nàng nhanh chóng buông tay khỏi cằm của hắn, đổi thành dùng con dao chưa rút khỏi vỏ chặn lấy vai của hắn.Phương Hủ Chi mỉm cười.Thích Dung nói: "Cười cái gì mà cười, nói đi, rốt cuộc Khô Mộc Phùng Xuân trông như thế nào?"Phương Hủ Chi ngầm hiểu: "Cô muốn ném "Khô Mộc Phùng Xuân" ra ngoài sao?"Những người truy sát hắn đều mong muốn có được cùng một món đồ: Khô Mộc Phùng Xuân. Nếu như bọn họ khao khát có được như vậy thì cứ cho đi là được. Món đồ đưa ra rồi, giành cũng được, tranh cũng được, tất cả đều không còn dính dáng gì đến Phương Hủ Chi nữa.Đến lúc đó, ai còn quan tâm Bất Tri công tử Phương Hủ Chi đi đâu về đâu chứ.Phương Hủ Chi hiểu được và mỉm cười, không mưu mà hợp với Thích Dung: "Trước giờ chưa có ai thấy được Khô Mộc Phùng Xuân thật sự."Vậy nên rốt cuộc Khô Mộc Phùng Xuân trông như thế nào, không ai biết được.Hai người họ nhìn nhau rồi cười, một ý tưởng dần nảy ra trong đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro