Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Diêm La sống (4...

Mãn Bôi Chanh Tử

2025-03-19 07:09:18

Mưa gió đan xen, bóng cây đổ liêu xiêu.Thế gian dường như tĩnh lặng, nàng chẳng còn nhìn thấy được gì ngoài vết máu đỏ au đang ướt đẫm trên ngực Phương Hủ Chi.Phương Hủ Chi cố gắng gượng quỳ nửa người xuống đất, Thích Dung siết chặt dao chém thẳng về phía Diêm La sống, lại bị đòn phản công của Diêm La sống đánh lui.Chưởng lực của hắn ta khiến cho lồ|\|g ngực nàng đau đớn, trong lòng của Thích Dung có đôi phần căm phẫn, đôi phần sợ hãi, đầu óc bỗng nhiên nhớ lại một câu nói mà thái sư thúc thường nói: "Đối mặt với một cao thủ thực sự, giở trò khôn vặt chỉ khiến cho con mau chóng bỏ mạng hơn thôi, không thể cứu được mạng của con đâu."Cha của nàng là một cao thủ, mặc dù theo như ông nói ông chỉ là một tên vô danh tiểu tốt trong giang hồ, thế nhưng vẫn là cao thủ với võ nghệ tuyệt đỉnh. Thường ngày giao thủ với nàng chỉ dùng năm phần sức lực, trong năm phần đó còn có tình cha ấm áp, lúc nào cũng nương tay với nàng.Ngay lúc này nghiêm túc giao thủ với Diêm La sống, nàng mới biết được rằng thân thủ thường ngày mà mình vẫn luôn tự hào nay đứng trước mặt một cao thủ thực sự chẳng đáng là gì.Trong lúc đang thở d ốc, bên tai chỉ còn tiếng vun vút của sợi dây bạc đánh vào trong màn mưa, còn có tiếng dao Tế Vũ va chạm với sợi dây bạc, nàng chỉ có thể chạy trốn và lách khỏi dây bạc của Diêm La sống, nàng lại bị sợi dây bạc vây bên ngoài Diêm La sống, không tiến đến gần hắn ta được.Phương Hủ Chi cố điều chỉnh hơi thở đều đặn, sắc mặt tím tái, hơi thở mỏng manh nặn ra vài chữ: "Tấn công thân dưới của hắn ta."Trong lúc nguy cấp Thích Dung chợt nảy ra một cách, dao Tế Vũ được vung mạnh đâm về phía mặt của Diêm La sống, Diêm La sống quay người tránh đi, sau khi dao Tế Vũ rời khỏi tay, Vũ Lâm Linh trong cổ tay của Thích Dung cùng lúc được phóng ra, quấn lấy cổ chân của Diêm La sống rồi kéo thật mạnh, Vũ Lâm Linh kéo rách một đường trên cổ chân của Diêm La sống.Diêm La sống xoay một vòng duỗi chân giẫm lên thân cây, tung chưởng công kích nàng, chưởng phong chỉ còn cách Thích Dung vài tấc.Phương Hủ Chi thở d ốc, giọng nói của hắn yếu ớt vang lên: "Xin lầu chủ hãy cân nhắc kỹ."Đuôi mắt của Diêm La sống quét sang nhìn Phương Hủ Chi, hắn ta dừng tay lại một lúc.Phương Hủ Chi cố nén cơn đau trên lồ|\|g ngực, ra sức ho khù khụ, hết cơn ho này đến cơn ho khác, ho ra một vũng máu màu đen, lấy lại bình tĩnh rồi mới nói: "Ta... khụ khụ... Ta đang giúp lầu chủ tránh được một mối phiền phức lớn đấy."Diêm La sống thu tay lại, khoanh tay nhìn hắn. Đọc Full Tại Truyenfull.vnPhương Hủ Chi với giọng nói khàn đặc: "Nàng ấy là một nhân vật rất khó nhằn, không động vào được, không thể khiến nàng ấy bị thương càng không thể giết."Diêm La sống bỗng chốc cảm thấy thú vị, đôi mày thả lỏng, muốn xem hắn sẽ nói năng xằng bậy gì."Nàng ấy là con gái của một trong Tam Tuyệt, Thích Tự Thiên Thích tiền bối."Diêm La sống quay người quan sát Thích Dung, sự kinh ngạc trong đôi mắt khó mà che giấu.Từ khi cô nhóc này bắt đầu xuất chiêu, hắn ta cũng đã lờ mờ đoán được, tư chất của cô nhóc này không tầm thường, chắc hẳn nàng cũng xuất thân từ danh môn.Lớp trẻ trong giang hồ không ai có thể giằng co với hắn ta trên trăm chiêu mà vẫn không thất bại, nàng sử dụng đao pháp biến hóa đa dạng, đao pháp thay đổi khôn lường lại trông giống tập hợp của tất cả các môn phái, khó mà nhìn ra được nguồn gốc.Nghĩ đi nghĩ lại, gần đây không ai nổi bật như thế, chỉ có cô gái nổi danh nhờ giết Quỷ Đoạn Trường ở chân núi Vân Sơn mà thôi.Nếu như nói nàng là con gái của Thích Tự Thiên, đúng thật có đôi phần đáng tin.Phương Hủ Chi gắng gượng hơi sức yếu ớt đứng dậy, chầm chậm nói: "Lầu chủ biết đấy, nếu muốn nói người khó đối phó nhất trong Tứ Thánh Tam Tuyệt thì chắc chắn là Thích Tự Thiên. Mười lăm năm trước, một mình một ngựa vượt đến thành Tây, bôn ba vạn dặm, là người đêm khuya xông vào Vương đình Yết tộc, chém đầu của Hồn Tà vương. Tính tình quái lạ, không dễ đắc tội, hôm nay nếu lầu chủ giết con gái của ông ấy thì người đoán thử xem ông ấy có giống như năm đó thích sát Hồn Tà vương... vạn dặm truy sát người không."Giọng nói của hắn trầm khàn, chậm rãi không có lực nhưng lại hệt như một lưỡi dao sắc bén, chạm vào lưỡi dao là rớm máu.Nhìn thấy nụ cười treo trên gương mặt của Diêm La sống trước giờ chợt trở nên nghiêm trọng, dường như có chút suy tư.Phương Hủ Chi lại nói: "Hay là nói, lầu chủ cảm thấy phòng ngự của lầu Yến Tử nghiêm ngặt hơn Vương đình, hay là có sự bảo vệ của ba ngàn thiết kỵ như Yết tộc, nếu như có chỉ e rằng cũng không cản nổi Thích Tự Thiên đâu."Sự uy hiếp một cách lộ liễu của hắn khiến cho Diêm La sống vô cùng khó chịu, hắn ta cố kìm nén thầm cười, nhướng mày nói: "Bổn tọa giết nàng ta rồi giết luôn cả ngươi, sau khi ngươi chết thì ở đây sẽ chẳng còn ai có thể nhắc đến nó nữa, sao Thích Tự Thiên có thể biết được con nhóc này chết trong tay bổn tọa chứ?"Phương Hủ Chi nhìn hắn ta rồi nói: "Lầu chủ, không dám giấu gì người, vừa nãy đến cùng với bọn ta còn có đồ tôn của Thích tiền bối, lúc này ta nghĩ chắc họ cũng vào được thành Tương Châu rồi. Yên tâm, Thích tiền bối không cần hao tốn quá nhiều công sức để biết được bọn ta chết trong tay của người đâu."Huyệt Thái Dương của Diêm La sống bỗng giật lên, có chút động lòng, gương mặt tỏ rõ sự do dự, hắn ta đến đây để giết Phương Hủ Chi nên quả thật cũng không mong muốn vô duyên vô cớ trêu chọc đến một trong Tam Tuyệt.Phương Hủ Chi lại nói: "Nàng ấy chẳng qua cũng chỉ là một cô nhóc, không biết phân tranh giang hồ, cũng không ảnh hưởng quá lớn đến sự nghiệp của lầu chủ, chi bằng để cho nàng ấy đi đi. Giết một cô nhóc cỏn con đối với lầu chủ mà nó không có bất cứ lợi ích nào cả, ngược lại còn chuốc lấy không ít phiền phức cho lầu chủ, được một mất mười đấy."Diêm La sống im lặng không nói, trong lòng tính toán thiệt hơn. Đọc Full Tại Truyenfull.vnPhương Hủ Chi cố sức ho một trận, kéo Thích Dung sang rồi khẽ nói: "Chạy trốn đi, chạy về phía thành Tương Châu, Diêm La sống kiêng dè Thích tiền bối, ngày một ngày hai sẽ không đuổi theo cô nữa đâu."Thích Dung cụp mắt nhìn xuống, trước giờ nàng chưa từng nghe cha mình nhắc đến chuyện trong giang hồ. Tam Tuyệt gì đó, ngàn dặm tập kích chém giết Hồn Tà vương gì đó, những chuyện liên quan đến quá khứ của cha, nàng chưa từng được nghe.Theo những gì cha của nàng kể, ông chỉ là hạng vô danh tiểu tốt trong giang hồ, nhắc đến tên tuổi của mình ông còn cảm thấy xấu hổ ấy chứ.Theo như thái sư thúc, cha là một người đàn ông vô dụng, ngay cả thê tử của mình cũng không bảo vệ được, chỉ dám làm rùa rụt cổ trong cốc Yến Hà trốn tránh thế gian không dám đối mặt.Nàng thu biểu cảm của mình lại và hất tay của Phương Hủ Chi ra: "Ta không đi."Phương Hủ Chi lại ho lên vài tiếng, bước chân loạng choạng.Thích Dung siết chặt Vũ Lâm Linh, lạnh lùng nói: "Ta lớn vậy rồi còn chưa biết hai chữ "chạy trốn" phải viết thế nào đấy. Diêm La sống thôi mà? Liều mạng đánh một trận thỏa thích, thắng thì tất nhiên là tốt, thua thì bỏ mạng thôi, có gì đâu mà ghê gớm."Nàng thét lên vang vọng, khí thế toát ra ngút trời.Phương Hủ Chi chán nản, lúc trước khôn phải nói là tự biết thân biết phận, gặp chuyện chạy trước hay sao, sao lúc này lại quên hết rồi: "Cô học mấy câu đó của đám ngốc nghếch sơn trang Vấn Kiếm từ lúc nào vậy, không phải đã nói kẻ thức thời là trang tuấn kiệt sao?"Thích Dung mất kiên nhẫn cắt lời: "Đừng nói nữa, ta ra ngoài bước chân vào giang hồ, nếu như lần nào gặp phải nguy hiểm cũng lấy tên của cha ta ra để hù dọa mưu cầu được sống sót cho qua ngày, vậy mới thật sự là đáng chết. Hôm nay ta cũng không cần phải chạy trốn, không còn mặt mũi để về nhà, thà rút dao kề cổ tự vẫn luôn cho nhanh!"Lồ|\|g ngực của Phương Hủ Chi đau hơn theo từng cơn, không biết là vì quá tức giận, hay là bị thương nữa, hắn giơ tay lên vuốt lồ|\|g ngực để điều hòa hơi thở: "Cái khí phách của cô không lẽ còn quan trọng hơn cả tính mạng của cô hả?"Thích Dung cười nhạt, không nhịn được mà phản bác: "Huynh cũng biết tính mạng quan trọng hơn vậy tại sao huynh lại bỏ ta lại tự mình quay về đây nộp mạng chứ!"Nếu hắn không nói câu lúc nãy thì đã không có bầu không khí gượng gạo như lúc này xuất hiện.Diêm La sống đột nhiên phi thân đến, sợi dây bạc được phóng ra, bàn chân của Thích Dung xoay đứng trụ, ánh mắt kiên định chăm chú, cho dù nàng không phải đối thủ của Diêm La sống cũng chưa chắc nàng không xé được cánh tay của hắn ta xuống.Chết, cũng không được để bản thân mình thiệt thòi!Vũ Lâm Linh của Thích Dung va chạm với sợi dây bạc của Diêm La sống, ánh lửa bắn tung tóe tứ phía, quấn quanh thành một mối.Phương Hủ Chi cau mày, gương mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu, hắn cố gắng đẩy chân khí lên giải kinh mạch bị tắc nghẽn ở lần bị thương trước đó, tiến lên trước vài bước từ chính giữa tách Diêm La sống ra.Đầu óc của Thích Dung bỗng trống rỗng, lồ|\|g ngực chợt nhói lên, chăm chăm nhìn Phương Hủ Chi không biết tự lượng sức mình nhận lấy một chưởng của Diêm La sống."Phương đại ca!"Khoảnh khắc hắn hứng trọn lấy một chưởng đó, Diêm La sống cũng trố mắt kinh ngạc, một cây ngân châm thô bằng một sợi lông trâu được phóng ra từ trong tay áo của Phương Hủ Chi xuyên thẳng vào trong tim của Diêm La sống.Khóe miệng ứa máu của Phương Hủ Chi nhếch lên cười, ánh mắt lạnh buốt thấu xương, toàn thân như sắp tan thành từng mảnh, hắn có thể cảm nhận được, một chưởng này của Diêm La sống còn nặng hơn cả lúc nãy, lục phủ ngũ tạng của hắn dường như đều xê dịch khỏi vị trí, không nơi nào là không đau cả.Cũng còn may, lúc cấp bách Diêm La sống cũng trúng một cây châm của hắn, cây châm xuyên vào trong tâm mạch, hắn ta nhất định sẽ tắt thở trước hắn. Giết địch một ngàn tổn mình tám trăm, chiêu đồng quy vu tận này trước giờ hắn đều vận dụng vô cùng tốt.Thích Dung rút dao Tế Vũ ra khỏi thân cây, mượn lực nhảy lên, mũi dao cắm thẳng vào trong lồ|\|g ngực của Diêm La sống.Diêm La sống ngã xuống đất không thể dậy nổi, Phương Hủ Chi thở phào nhẹ nhõm rồi ngã thẳng vào trong vũng bùn phía sau, nước mưa từng giọt từng giọt tí tách rơi lên mặt của hắn, từng chút từng chút rửa sạch vết máu trên mặt.Hắn chầm chậm quay đầu nhìn Thích Dung cũng vì mất sức ngã xuống vũng bùn như mình, hắn lo lắng nhìn sang nàng, mỹ nhân dung mạo tựa đóa phù dung, rung động lòng người, hệt như lần đầu gặp mặt. Có vẻ từ lúc đó đến giờ hắn chưa từng trông thấy bộ dạng nhếch nhác của nàng giống như hiện tại.Đến cuối cùng vẫn là hắn đã liên lụy nàng.Vẫn may... chưa để nàng bồi táng cùng mình.Thích Dung cũng bắt gặp ánh mắt của hắn từ xa, khóe mắt bỗng nóng lên, không kiềm được chóp mũi cay cay, cơn đau đớn trên người không sánh bằng nỗi sợ hãi trong lòng của nàng.Nàng bò trên bùn, càng bò càng nhanh.Tầm mắt Phương Hủ Chi trở nên mơ hồ, trong lúc mơ hồ hắn bỗng cảm nhận được một vòng tay ấm áp ôm chặt, hắn cố gắng sức mở mắt ra nhìn, nhìn lần cuối, mỹ nhân đang khóc đến mặt mày lấm lem thế mà hắn lại chẳng thể vui nổi.Nước mắt nóng hổi rơi xuống mặt của hắn, hắn muốn đưa tay lên lau nước mắt cho Thích Dung nhưng không sao giơ lên được.Thích Dung ôm lấy Phương Hủ Chi, con tim hệt như bị ai đó dùng tay siết chặt, rồi lại mạnh tay bóp nghẹn, cảm thấy khó thở vô cùng. Mưa gió ầm trời, nàng cố hít một hơi lạnh buốt, dồn hết sức nhéo vào bên đùi của mình, cơn đau điếng khiến cho nàng dần dần tỉnh táo."Hắn không còn sống được bao lâu nữa đâu." Đọc Full Tại Truyenfull.vnThích Dung cố tìm kiếm nơi giọng nói truyền đến, Trịnh Quan Âm khập khiễng bước thấp bước cao đi ra từ cái cây thấp ở bên tay phải.Cánh tay đang ôm lấy Phương Hủ Chi bất giác siết chặt: "Ý của tỷ... là sao?"Trịnh Quan Âm nói: "Trúng hai chưởng của Diêm La sống, kinh mạch của hắn đã bị đứt đoạn, lục phủ ngũ tạng trọng thương, sống không được mấy ngày nữa đâu."Từng câu từng chữ của nàng ta hệt như cây roi quất vào tim của Thích Dung, Thích Dung cứng người đứng dậy, cố chấp nói: "Ta không tin."Phương Hủ Chi thông minh tuyệt đỉnh, quỷ kế đa đoan, sao hắn có thể chết được.Ai cũng có thể chết, hắn thì không thể nào.Trịnh Quan Âm trông thấy bộ dạng tự mình lừa dối mình của nàng bèn bật lên tiếng cười nhạt: "Đến tận hôm nay ta mới tin rằng thì ra thế gian này không có thứ gì gọi là Khô Mộc Phùng Xuân, nếu có thì Bất Tri công tử sao lại rơi vào khốn cảnh như vậy."Trịnh Quan Âm từng bước từng bước đi đến bên cạnh Diêm la sống, dọc theo con đường mà nàng ta bước đi, mỗi bước là một giọt máu rơi xuống, nàng ta bước đi vô cùng khó khăn. Trịnh Quan Âm sờ lên mặt của Diêm La sống, vuốt v3 từ đôi mày xuống đến cằm, nàng ta si mê gọi một tiếng: "Tam ca."Giờ đây Diêm La sống như đang sống giở chết giở, chẳng thể cựa quậy, đôi mắt trừng to không biết là đang giận dữ hay đang căm hận.Trịnh Quan Âm hả hê cười: "Là do chàng dẫn ta vào lầu Yến Tử, nuôi ta khôn lớn, đích thân dạy cho ta, cũng là chàng khiến cho ta biết, lầu Yến Tử là nơi tranh đoạt lợi ích một mất một còn. Đến tận hôm nay ta mới hiểu, thì ra một mất một còn, không phải chàng chết thì là ta sống..."Miệng của Diêm La sống đầy máu, thần trí mơ hồ, thì thào nói: "A Tụ..."Trịnh Quan Âm si mê mỉm cười, đôi mắt ngấn lệ vẫn còn đang cười.Cái tên A Tụ này đến nàng ta cũng sắp quên mất rồi. Khi còn gọi là A Tụ, nàng ta vẫn còn ở hoa lầu, múa "Quan Âm tọa sen" cho người khác thưởng thức, đó cũng là bài múa khiến cho nàng ta nổi danh.Hắn ta từng nói sẽ không bao giờ khiến cho nàng ta phải chịu tủi nhục nữa.Sau khi cười xong, nàng ta đưa tay lau đi nước mắt, tay phải cầm một con dao găm, nhanh chóng chém đi năm ngón tay ở bàn tay phải của Diêm La sống."Đây là nhát dao của chàng cho ta, ta chỉ trả lại chàng một nhát này..."Diêm La sống trợn trắng mắt, thoi thóp.Nàng ta chăm chăm nhìn Diêm La sống một lúc.Một lúc sau, nàng ta quay đầu nói: "Cô nhóc, hôm nay ngươi cứu ta một mạng, ta tha cho ngươi một lần, ngày sau gặp lại, ta tuyệt nhiên không thủ hạ lưu tình."Trịnh Quan Âm khập khiễng rời đi, mang theo năm ngón tay của Diêm La sống.Nhìn theo bóng hình của nàng ta, đôi mắt của Thích Dung nặng trĩu, nàng nắm lấy tay của Phương Hủ Chi, ngã xuống người của hắn rồi ngủ thiếp đi.Đất trời mênh mông, trong ý thức mơ hồ cuối cùng của nàng, nàng biết lời mà Trịnh Quan Âm nói đều là nhảm nhí, nếu như nàng ta còn đủ sức sao có thể tha cho nàng và Phương Hủ Chi dễ dàng như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Số ký tự: 0