Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Lang trung gian...

Mãn Bôi Chanh Tử

2025-03-19 07:09:18

Thời tiết dần trở lạnh, cơn mưa to như trút nước tạnh hẳn sau hai ngày, lúc này sắc trời xẩm tối.Bên trong con hẻm nhỏ vô cùng bí ẩn trong thành Tương Châu, có một quán trọ, việc làm ăn buôn bán của quán trọ ế ẩm, ngoài cửa quán treo bán đèn lồng, bên trong quán là nơi cung cấp phòng nghỉ chân cho khách, lúc này đang có vài người đứng ở đó.Thích Dung vội bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, đầu óc choáng váng, miệng lưỡi khô khốc, ngước mắt lên thì nhìn thấy Đường Nhạn đang cầm trên tay bát thuốc tiến đến gần, mũi của nàng đang nghẹt mà vẫn ngửi được mùi chua nồng khiến người khác buồn nôn bay lên từ bát thuốc.Đường Nhạn ngồi lên mép giường nhìn thấy Thích Dung đã tỉnh, ngạc nhiên nói: "Cô tỉnh rồi sao?" Chốc sau nàng ấy lại gục mặt xuống: "Cô có biết là cô sắp dọa chết bọn ta rồi không, ta còn tưởng... thôi bỏ đi, đều đã qua rồi. May mà cô không sao, nếu không chắc ta sẽ phải hối hận áy náy suốt quãng đời còn lại vì đêm đó đã bỏ hai người lại mà chạy mất."Khi Đường Nhạn và Từ Yến Ngọc chạy đến thì thấy ngọn lửa hừng hực cháy ngút trời đang lan đến rất gần Thích Dung và Phương Hủ Chi, ngọn lửa cháy đỏ hết một mảng trời, nếu như chậm thêm tầm thời gian một chén trà thì thật sự hai người họ đến để dọn xác bọn họ thật rồi.Thích Dung miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, gặp phải Diêm La sống, cộng thêm Đường Nhạn và Từ Yến Ngọc cũng không giúp được gì, chỉ đến nộp mạng vô ích mà thôi, nàng trấn an nói: "Chẳng phải ta vẫn ổn đấy sao, Phương... Phương đại ca đâu rồi?"Nàng hỏi một cách cẩn trọng, hồi hộp như tim đang được treo lên, đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồ|\|g ngực.Đường Nhạn nghiêng đầu đưa thuốc đến miệng của nàng: "Cô uống thuốc trước đã, Từ thiếu hiệp mượn nhà bếp nấu cho cô đấy."Thích Dung bóp mũi lại vẻ mặt nhăn nhó uống cạn.Thấy nàng uống thuốc không còn một giọt nào, Đường Nhạn mới nói: "Yên tâm đi, tên tiểu tặc... Phương công tử ở ngay bên cạnh đó."Thích Dung nghe vậy bèn mở chăn ra bước xuống giường, từng bước từng bước hệt như đang giẫm lên bông vải, con đường chỉ mấy chục bước chân mà lại khó khăn đến lạ.Cửa phòng của căn phòng khách cạnh bên không được khắc hoa văn như những quán trọ thông thường, chỉ có một khung cửa gỗ sần sùi, quán trọ này đâu đâu cũng bốc lên mùi nghèo kiết hủ lậu.Thích Dung chăm chăm nhìn lên khóa cửa, bàn tay giơ lên mãi vẫn chẳng dám đẩy cửa bước vào, trong đầu không ngừng nhớ lại dáng vẻ Phương Hủ Chi ngã xuống vũng bùn lầy đó.Đường Nhạn thấy nàng đứng bên ngoài không chịu vào bèn thay nàng đẩy cửa vào.Bên trong phòng nhỏ hẹp thô sơ, chỉ đặt một chiếc giường tựa vào trong vách đối diện với cửa phòng. Ngước mắt nhìn lên đã có thể nhìn thấy Phương Hủ Chi đang im lặng nằm trên giường, sắc mặt vẫn trắng bệch như thường, bờ môi khô khốc, yếu ớt hệt như có thể nhắm mắt xuôi tay bất cứ lúc nào.Tim của Thích Dung buốt lạnh nhói lên từng hồi, nhớ đến lời của Trịnh Quan Âm, kinh mạch của hắn đã đứt đoạn, lục phủ ngũ tạng trọng thương, vết thương nghiêm trọng đến như vậy còn có thể sống sót được sao?Nhìn từ phía xa không thể nhìn ra được hắn đang sống hay đã chết, Thích Dung vẫn còn rất sợ hãi nên không dám tự mình bước lên kiểm tra hơi thở của hắn, nghĩ trong bụng nhưng lại bất giác lẩm bẩm: "Sống hay chết rồi vậy."Bên trong phòng vang lên tiếng cười khẽ: "Yên tâm đi, huynh ấy vẫn chưa chết được đâu."Người nói câu đó tựa lưng bên cạnh cửa sổ, mặt trắng tựa ngọc, tướng mạo khôi ngô, hai bên tóc mai gọn gàng, không hề có chút qua loa cẩu thả, trông dáng vẻ thì là một chính nhân quân tử nhưng trong lời nói cứ khăng khăng mang theo sự chế nhạo, giọng điệu ngả ngớn, tựa như đã từng quen biết.Thích Dung lại quan sát cho thật kỹ, xác nhận người này không phải người mà mình quen biết, nàng dùng khủy tay chạm nhẹ vào Đường Nhạn: "Cậu ta là ai?"Đường Nhạn ghé sát rồi nói nhỏ: "Gặp được ở bên ngoài thành đêm hôm qua đó, bảo là người quen cũ của Phương công tử."Thích Dung đột nhiên hiểu ra cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ này là gì, thì ra là người quen cũ của Phương đại lừa đảo, thảo nào lại toát ra khí chất ăn chơi trác táng như này.Nàng bước vào trong phòng đưa tay đặt bên dưới chóp mũi của Phương Hủ Chi, hơi thở kéo dài yếu ớt. Nàng mới thở phào nhẹ nhõm, nàng lại tiếp tục bắt mạch cho Phương Hủ Chi, mạch tượng nặng nề mạnh mẽ, giống hệt như mạch tượng lúc trước nàng bắt cho hắn, không hề giống người bị trọng thương không khỏi kinh mạch đứt đoạn.Thích Dung hít một hơi thật sâu, ngạc nhiên trố mắt nhìn về phía cạnh cửa sổ.Cái người tự xưng là người quen cũ của hắn bèn nhếch môi cười: "Tiểu cô nương, ta đã nói rồi mà, Bất Tri công tử mạng lớn lắm, Diêm Vương không thu nhận huynh ấy đâu, qua mấy hôm nữa là tỉnh ấy mà."Thích Dung nhẹ nhàng đặt cánh tay của Phương Hủ Chi xuống, cảm thấy có gì đó không đúng lắm, y thuật trên thế gian này có lợi hại đến đâu cũng không thể nối lại kinh mạch đã đứt đoạn, hồi phục hệt như lúc ban đầu chỉ trong vòng hai ngày được, nàng nhìn người đó và hỏi: "Các hạ là...?"Y chỉ khẽ mỉm cười, quay người nhìn ra phía ngoài cửa sổ: "Vết thương của huynh ấy không phải do ta chữa trị đâu, ta cũng không có bản lĩnh lớn như vậy để chữa. Nếu cô muốn biết, chi bằng đợi huynh ấy tỉnh dậy rồi sẽ tự mình nói cho cô biết."Đường Nhạn nói nhỏ với nàng: "Cậu ta được Lầu chủ lầu Hóa Vũ phái đến để tiếp ứng cho Phương công tử đấy, họ Nhan."Thích Dung bất giác nhướng mày: "Lầu Hóa Vũ?"Lầu Hóa Vũ và Vấn Kiếm Minh một Nam một Bắc, vì mong muốn thống nhất võ lâm mà đối đầu với nhau như nước với lửa. Phương Hủ Chi hợp tác với Tô Thanh Y còn âm thầm bắt tay với Lầu chủ lầu Hóa Vũ ư.Trăm bề thuận lợi, bày mưu lập kế, tâm tư quả nhiên lợi hại.Còn chưa kể việc hắn từ Ký Châu ngàn dặm xa xôi chạy đến Vân Châu tự chui đầu vào lưới, cùng với vết thương khắp người không chữa tự lành, bí mật trên người của Phương đại công tử không phải nhiều một cách bình thường nữa rồi.Không hổ trong tên của hắn có hai chữ "Bất Tri", khắp người từ đầu đến chân đều toát ra những điều khiến người ta tò mò không rõ.Thích Dung dùng sức bóp chóp mũi của Phương Hủ Chi, nhéo qua nhéo lại: "Tốt nhất là huynh nên ngủ thêm mấy hôm nữa đi, bằng không mấy hôm nay ta ngứa tay thì huynh phải chịu khổ rồi đấy."Sống mũi vừa cao vừa thẳng của Phương Hủ Chi hiện lên hai dấu đỏ ửng, trên làn da trắng mướt trông rõ ràng hơn.Nhan lang trung quay đầu nhìn thấy cảnh này, trong lòng chợt suy tư sờ lên mũi của mình, nhìn thấy vị cô nương này dùng sức, ra tay không biết nặng nhẹ, căn bản là không để tâm Phương Hủ Chi đang thương tích khắp người, hẳn là một tiểu cô nương không dễ đắc tội.Thích Dung cười không ra tiếng lại nhéo vào mặt của hắn, Phương đại công tử nằm cũng có cái ích của việc nằm một chỗ, đánh không đánh trả, mắng cũng không trả treo, nghe lời lắm. Nàng nhìn Phương Hủ Chi một lúc rồi đứng lên bước đi vài bước.Đường Nhạn gọi nàng lại: "A Dung, Phương công tử..."Thích Dung chợt nhói lòng, cố giả vờ bình tĩnh huơ huơ tay nói: "Huynh ấy không chết được đâu, chẳng phải bảo mấy ngày nữa sẽ tỉnh sao? Huống hồ còn có Nhan thiếu hiệp ở đây, ta đi tìm tiểu sư điệt."Người ở bên cạnh cửa sổ vội phủ nhận nói: "Thiếu hiệp thì không dám nhận, Nhan mỗ chỉ là một lang trung giang hồ cỏn con mà thôi."Thích Dung cũng nghe lời đổi xưng hô: "Nhan lang trung."Dứt lời, nàng bước ra khỏi cửa, lang trung thì lang trung thôi, sau khi Tô Nhược Bạch qua đời, Vấn Kiếm Minh không thể vực dậy được,  hiện nay lầu Hóa Vũ trong giang hồ được xưng thiên hạ đệ nhất lầu, người mà Lầu chủ lầu Hóa Vũ phái đến tiếp ứng Phương Hủ Chi, sao lại có thể là hạng tầm thường.Đường Nhạn cũng đuổi theo ngay sau đó.Nhà bếp của quán trọ ở hậu viện, Từ Yến Ngọc đặt bếp lò ở trong hậu viện, bên ngoài nhà bếp, gió mùa thu vừa lạnh buốt vừa thổi mạnh từng cơn, cậu ngồi ở đầu ngọn gió chắn gió, đang cầm một chiếc quạt tròn cạnh chiếc bếp lò nấu thuốc.Thích Dung ngồi trên khúc gỗ đối diện cậu, Từ Yến Ngọc chỉ ngẩng đầu lên nhìn một cái rồi lại cúi đầu, chăm chú nhìn chiếc bếp lò, cũng không hỏi nàng tỉnh dậy từ lúc nào, cũng không hỏi nàng có chỗ nào không khỏe không.Hai người ngồi đối diện nhau, con không nhìn ta, ta cũng không nhìn con, không ai chịu mở lời trước, nhà bếp yên lặng đến lạ thường, chỉ có lắm lúc vang lên tiếng tí tách bắn ra từ khúc củi đang được đốt.Từ Yến Ngọc đột nhiên mở lời trước: "Tiểu cô cô..."Thích Dung chống tay lên trán nói: "Đừng nói gì cả, ta biết con muốn hỏi gì."Nàng cũng chẳng còn nơi để đi, ngồi một mình rất dễ nghĩ ngợi lung tung, nhìn thấy Phương Hủ Chi nàng không khống chế được cái tay muốn đánh hắn, nên mới tìm lý do chuồn ra ngoài.Chiếc ấm nấu thuốc nghi ngút hơi nóng bao quanh, khói lượn lờ bay trên không trung, nhà bếp lại trở về trạng thái im ắng.Mấy hôm nay Từ Yến Ngọc cũng vẫn đang rầu rĩ, định là đợi nàng tỉnh lại sẽ khuyên nàng đừng lăn lộn ngoài giang hồ nữa, dù nàng không muốn quay về cốc Yên Hà cũng phải đi cùng cậu về phái Thanh Phong.Muốn hỏi nàng quen biết với Phương Hủ Chi từ khi nào, trước giờ giang hồ mưa gió tanh mùi máu, hơn nửa sóng gió ập đến đó đều là vì Khô Mộc Phùng Xuân trên người Phương Hủ Chi. Cũng muốn hỏi nàng làm thế nào gây chuyện với Ngũ Quỷ Tương Biên...Nghĩ thắc mắc trong lòng đã bị một câu nói của nàng chặn lại, không biết phải mở lời như thế nào, mất một lúc lâu mới thốt lên được một câu: "Một nhân vật như Bất Tri công tử, tiểu cô cô người..."Câu hỏi của Từ Yến Ngọc đã thốt ra hơn nửa nhưng chợt cảm thấy mọi thứ đã muộn, muốn nàng và Phương Hủ Chi phủi sạch quan hệ là rất không thích đáng nên đành im lặng như ý của nàng.Trong lòng Thích Dung chẳng hề nao núng, nàng ở trong cốc đã quá lâu, đã biến thành một chú chim sẻ nhà không thể nào sải được cánh, lúc nào cũng được rất nhiều chim sẻ lớn hơn trong nhà khư khư bảo vệ, không cho nàng bước ra ngoài xông pha một phen.Ấm thuốc sôi lên thành tiếng, Thích Dung mở nắp ra, thuốc đang ùng ục sôi.Từ Yến Ngọc lại nói: "Tiểu cô cô, người theo con về phái Thanh Phong đi."Thích Dung trả lời vô cùng nhanh chóng: "Được thôi."Bàn tay cầm chiếc quạt của Từ Yến Ngọc bỗng run lên, không kiềm được mà ngước mắt nhìn nàng: "Sao người lại đồng ý một cách nhanh chóng như vậy?"Thích Dung giành lấy chiếc quạt rồi quạt về phía ấm thuốc: "Lừa con làm gì."Từ Yến Ngọc còn đưa ánh mắt nghi ngờ không thể nói thành lời nhìn nàng, mãi không dám tin thuyết phục nàng lại dễ dàng như vậy, cậu vốn dĩ còn đinh ninh rằng Thích Dung sẽ không trả lời, cậu còn nghĩ ra thêm vài cách nữa định sẽ từ từ khuyên bảo nàng.Thích Dung nhẹ nhàng nói: "Yến Ngọc, ta nhớ con từng nói, cha ta từng nói chuyện với Từ sư huynh trong thư phòng cả một canh giờ, con có biết họ đã nói những gì không?"Từ Yến Ngọc chau mày lắc đầu: "Sao mà con biết được chứ.""Nếu con viết thư về hỏi Từ sư huynh thì huynh ấy có nói không?"Từ Yến Ngọc đáp: "Người nghĩ sao?"Thích Dung thở dài thườn thượt, bàn tay lúc quạt lửa lúc không: "Dù ta muốn đến Hoành Dương cũng sẽ phải đến phái Thanh Phong trước hỏi Từ sư huynh xem có thể hỏi được tung tích của cha ta không."Nàng quyết định thay đổi lộ trình đến phái Thanh Phong, thành Tương Châu không thể ở lại lâu, tin tức Phương Hủ Chi đã vào thành Tương Châu cũng sẽ nhanh chóng được lan truyền, người ở thành Tương Châu tìm kiếm tung tích của bọn họ càng nhiều thì quán trọ có bí mật đến đâu thì cũng sẽ có ngày bị phát hiện.Phái Thanh Phong ở Lĩnh Nam, cùng đường với Thục Châu, một mình Đường Nhạn đi đường cũng không an toàn, hiện tại Đường môn phúc họa khó lường, nếu đã ra tay giúp nàng ấy một lần thì bất luận thế nào cũng không thể để nàng ấy một mình về Thục Châu, sau khi bàn bạc với nhau xong hết thì mọi người dự định sẽ đồng hành cùng nhau.Mấy người họ lại đợi thêm hai ngày nữa, Phương Hủ Chi vẫn chưa tỉnh mà ngược lại hơi thở yếu ớt vô cùng, còn yếu hơn cả hai hôm trước, Thích Dung mua một chiếc xe ngựa, nàng nhét Phương Hủ Chi và vị lang trung chỉ toàn nói dối kia vào cùng nhau, mấy người họ lắc lư rời khỏi thành từ một con đường nhỏ.Lại mấy ngày nữa trôi qua, hơi thở của Phương Hủ Chi yếu ớt đến mức không còn cảm nhận được nữa, mỗi lần Thích Dung đưa tay lên thăm dò hơi thở của hắn đều bị dọa đến mức toát mồ hôi lạnh, chỉ còn sót lại một chút ấm trên cơ thể hắn nói cho mọi người biết rằng hắn vẫn còn sống.Thăm dò hơi thở suốt dọc đường mấy hôm liền, tinh thần của Thích Dung như muốn nổ tung, những khi nửa đêm bị lạnh không ngủ được lại bước vào xe ngựa dò thử hơi thở của hắn, chỉ sợ nhỡ hôm nào đó Phương đại công tử tắt thở không một ai biết.Cái vị tự xưng mình là lang trung giang hồ Nhan Dự kia cũng giống hệt như một tên lang trung gà mờ, nhướng mày ngồi ở phía trước tay cầm sợi dây cương, ung dung mở lời: "Huynh ấy không chết được đâu, còn sống nhăn răng ra."Ngày đầu tiên nói như vậy Thích Dung còn tin, thế nhưng câu này y đã nói liên tục tám ngày rồi, Phương Hủ Chi không những không tỉnh dậy mà ngày thứ chín hơi thở còn yếu dần không thăm dò được, hơi ấm còn sót lại trên người hắn cũng đang dần lạnh đi, hai bên gò má  chạm vào lạnh buốt, chẳng còn chút sức sống nào.Thích Dung kinh hồn bạt vía, bàn tay sờ lên má của hắn cũng đang run lên bần bật.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Số ký tự: 0