Lâm Giang (1)
Mãn Bôi Chanh Tử
2025-03-19 07:09:18
Vào đêm, cửa sông Lâm Giang không hề yên tĩnh chút nào.Tại khách điếm Xuân Lai ở cửa sông Lâm Giang, khách ngồi kín hết cả.Tên tiểu nhị cao lớn, thân hình cường tráng luồn lách qua từng bàn, hiếm khi bận rộn như vậy.Phương Hủ Chi ngồi ở chiếc bàn vuông gần cửa sổ tầng hai, uống một ngụm rượu lạnh.Hắc Huyền đứng thẳng tắp phía sau hắn, mặt đen, đao đen, không chút biểu cảm, thu hút sự chú ý.Trong ánh mắt kỳ lạ của mọi người trong khách điếm, Phương Hủ Chi không nhịn được ngẩng đầu lên: “Hắc huynh, chi bằng huynh ngồi xuống?”Mặt Hắc Huyền không biến sắc, nói: “Lầu chủ có lệnh, không thể để ngươi chết trên đường.”Phương Hủ Chi thở dài một hơi, ánh mắt dừng lại trên thanh đao đen của hắn ta: “Tại hạ nghĩ rằng, lầu chủ nhà các người, sợ tại hạ không chết sớm hơn chút nhỉ?”Hắc Huyền cúi mắt nhìn hắn.Phương Hủ Chi nói: “Tại hạ dịch dung là để không lộ tung tích, nhưng với dáng vẻ khí thế của Hắc huynh, chẳng khác gì lạy ông ta ở bụi này, ai trong giang hồ mà không nhận ra huynh chứ? Dù không nhận ra huynh, cũng nhận ra thanh đao của huynh đấy.”Mắt Hắc Huyền chuyển động, do dự một lát, hắn ta ngồi xuống đối diện với Phương Hủ Chi.Phương Hủ Chi thở phào, lại uống thêm một ngụm rượu. Nốt ruồi trên môi hắn bị ướt bởi rượu, trông như sắp rơi xuống.Sau một nén nhang, Hắc Huyền đột nhiên nhìn chằm chằm vào hắn.Tay cầm chén rượu của Phương Hủ Chi khựng lại, bất cứ khi nào Hắc Huyền dùng ánh mắt đó nhìn hắn, thường là có chuyện không hay xảy ra.“Lại đến nữa hả?”Đôi mắt ưng của Hắc Huyền quét qua xung quanh, cẩn thận quan sát từng khuôn mặt.Phương Hủ Chi vội vã gắp hai miếng thịt bò trên bàn cho vào miệng, trước lúc nguy hiểm, lấp đầy bụng quan trọng hơn.Hắc Huyền nhìn hắn một cái đầy khinh thường.Phương Hủ Chi bất đắc dĩ đặt đũa xuống: “Lần này lại là ai đây?”Dọc đường, không ít người theo dõi hành tung của hắn đã chết dưới kiếm của Hắc Huyền. Ra khỏi Hoành Dương, số người truy đuổi ít hơn, khó khăn lắm mới có khách điếm để nghỉ ngơi.Hắc Huyền nói: “Là một cao thủ.”Phương Hủ Chi nhíu mày: “Lúc này đáng lẽ cao thủ nên ở Hoành Dương chứ.”Hắc Huyền vẫn bình tĩnh nói: “Kẻ này đuổi theo chúng ta từ đầu.”Phương Hủ Chi nhướng mày, từ sơn trang Thanh Phụng đến Hoành Dương, rồi từ Hoành Dương đến Lâm Giang, Hắc Huyền nói không nhiều, hôm nay tính ra đã là một ngày hắn ta nói nhiều, thật hiếm hoi.Vừa dứt lời, rèm cửa khách điếm bị gió thổi tung, người đến bị che khuất nửa mặt bởi chiếc mặt nạ, đi thẳng lên lầu tiến về phía Phương Hủ Chi.Tay Hắc Huyền đặt trên chuôi đao, sẵn sàng hành động.Người đó tiến gần hơn, khí tức bao quanh, như một làn sương mù đục ngầu từng bước đè nén, Hắc Huyền rút đao đứng lên chặn lại.Phương Hủ Chi ngăn cản: “Hắc huynh chờ chút.”Hắc Huyền liếc nhìn Phương Hủ Chi, đao vẫn trong tay, hắn ta bị khí thế của người đến chấn động, phát ra âm thanh như tiếng ve kêu, chưa kịp ra tay, tâm trí đã bị dao động.Phương Hủ Chi từ tốn rót rượu vào chén bên cạnh, nói với người mặc đồ đen: “Mộ Dung tiền bối, mời ngồi.”Nét ngạc nhiên thoáng qua trên khuôn mặt đen của Hắc Huyền, dường như hắn ta hiểu ra điều gì đó, tức giận nói: “Ngươi cố ý kéo dài hành trình là để đợi người sao?”Nếu không phải cố tình, theo lịch trình ban đầu, họ đã sớm đến Yến Lữ Hiệp.Phương Hủ Chi nói: “Hắc huynh hiểu lầm rồi, tại hạ đợi người, nhưng không phải đợi Mộ Dung tiền bối.”Hắc Huyền nói: “Tốt nhất công tử đừng giở trò gì.”Bên ngoài thành Lâm Giang, trên con đường nhỏ tối đen, sao trời lấp lánh, tiếng ngựa hí vang.Thích Dung tranh thủ đến cửa sông Lâm Giang vào ngày cuối cùng của thời hạn, trời đã tối, nàng vừa mệt vừa buồn ngủ, kéo lê cơ thể mệt mỏi, tâm trạng bực bội, phía sau vẫn còn một cái đuôi bám theo không chịu buông tha.Phía trước chính là cửa sông Lâm Giang, nàng bèn quay đầu ngựa lại, chờ kẻ bám đuôi tự dẫn xác đến.Chẳng bao lâu, một con ngựa loạng choạng xuất hiện trước mắt nàng, trên lưng ngựa là Nhan Thần Y trong bộ y phục vải thô, tự mình mò đến.Y thảm hại hơn Thích Dung nhiều, đi đường nhiều ngày, khuôn mặt trắng bệch đã trở nên vàng vọt, trên người và chân dính đầy bụi cát vàng, sống dở chết dở kéo dài hơi tàn, không biết đã âm thầm mắng Phương Hủ Chi bao nhiêu lần.Nhìn thấy Thích Dung, phản ứng đầu tiên của y là giật mình, sau đó vui mừng nói: “Thích cô nương, cô cũng ở đây à, trùng hợp quá đi mất.”Thích Dung cười nhẹ, vô cùng khâm phục khả năng nói dối không chớp mắt của Nhan Dự, đồng thời cũng khinh thường những cái cớ cạn kiệt và lặp lại của y, nói: “Không trùng hợp chút nào, ta đang đợi huynh đấy.”Biểu cảm của Nhan Dự dần trở nên cứng đờ: “Đợi ta? Sao Thích cô nương biết... ta nhất định sẽ đến?”Từ Hoành Dương theo nàng ra khỏi thành, chỉ có kẻ ngốc mới không đoán ra.“Có lẽ...” Thích Dung thu lại nụ cười: “Giống như huynh, ta bấm độn đoán được đấy.”Nhan Dự: “...”Trong khách điếm, bên cửa sổ, một bình rượu đã cạn.Hắc Huyền khoanh tay dựa vào cửa sổ, nhắm mắt dưỡng thần.Mộ Dung Nham nhẹ nhàng phất tay áo rộng bên cạnh bàn, ngón tay gõ nhẹ vào chén rượu, nhàn nhạt nói: “Tiêu Phong Việt chết rồi.”Tông sư Tây Vực, đệ nhất cao thủ Quan Ngoại, cuối cùng chết dưới tay một trong Tam Tuyệt của võ lâm Trung Nguyên, Mộ Dung Nham, cũng không tính làm mất danh tiếng của ông ta. Khi còn sống, danh tiếng lẫy lừng, cuối cùng chẳng ai quan tâm.Phương Hủ Chi khẽ cười: “Mộ Dung tiền bối ra tay, đương nhiên khiến tại hạ yên tâm.”Tâm trạng của Mộ Dung Nham có vẻ khá tốt, nói: “Đến nay, ta đã làm cho ngươi hai việc, chỉ còn lại một việc cuối cùng. Hay là, việc cuối cùng này, hôm nay ta làm nốt cho xong, thế nào?”Cách khách điếm hai dặm, sát khí ngút ngàn, không dưới ba mươi người đang tiến đến. Người trong khách điếm vẫn hoàn toàn không nhận ra đại họa đang ập tới, vẫn cúi đầu ăn uống, nói chuyện phiếm với thê tử, bằng hữu.Phương Hủ Chi khẽ cười. Mộ Dung Nham từng hứa với hắn sẽ giúp hắn ba việc: Việc đầu tiên là liên quan đến sơn trang Vấn Kiếm, giờ giết Tiêu Phong Việt là việc thứ hai. Từ trước đến nay Mộ Dung Nham luôn là người giữ lời.Hắn nói: "Lời hứa của Mộ Dung tiền bối, tại hạ không nỡ tiêu xài dễ dàng như vậy. Nguyệt Tiên tiền bối vẫn khỏe mạnh chứ?"Ánh mắt Mộ Dung Nham chợt trở nên lạnh lẽo, toát ra hàn ý khiến người khiếp sợ.Dù võ công cao thâm đến đâu cũng có cách để khắc chế, và dù là cao thủ tuyệt đỉnh, ai cũng có điểm yếu không muốn bị chạm đến."Thân thể bà ấy... vẫn khỏe.""Thân thể khỏe" có nghĩa là tâm trạng không hề tốt.Phương Hủ Chi giơ tay ra hiệu cho tiểu nhị mang thêm một bình rượu. Loại rượu của khách điếm này kém chất lượng, uống như uống nước, cạn một bình mà chẳng cảm nhận được gì.Sau khi uống xong một bình, Phương Hủ Chi nói: "Nếu tiền bối còn dư sức, tại sao không đưa Nguyệt Tiên tiền bối đến Đường môn một chuyến?"Mộ Dung Nham ngạc nhiên không hiểu, vì hiện tại Từ Nguyệt Chi rất căm hận ông ta, ngày ngày ưu tư. Đi một chuyến đến Đường môn liệu có ích gì?Phương Hủ Chi tiếp tục: "Đường môn Độc Tiên Đường Uyển Uyển có một người con gái tên là Đường Nhạn. Tiền bối nên gặp mặt nàng ấy, có lẽ sau đó, một vài chuyện sẽ không còn khiến người phải uất ức trong lòng nữa."Vừa nói, hắn vừa rót đầy chén rượu cho Mộ Dung Nham.Mộ Dung Nham híp mắt nhìn Phương Hủ Chi: "Đường Uyển Uyển có con gái từ khi nào ?"Phương Hủ Chi chỉ mỉm cười, không nói thêm, lặng lẽ uống rượu.Mộ Dung Nham cười khẩy một tiếng, không nói là sẽ đi hay không, chỉ quét mắt qua Hắc Huyền, hỏi: "Ngươi có chắc hôm nay không muốn ta làm chuyện thứ ba không?"Phương Hủ Chi cảm thấy đầu mình đau nhói, thái dương giật liên hồi.Không lâu sau, ngoài khách điếm bỗng tràn ngập sát khí, một đám người kéo vào. Từng bước chân chỉnh tề, tất cả đều mặc áo đen, mặt che kín bởi vải đen.Hắc Huyền chầm chậm mở mắt trong tiếng ầm ĩ bên ngoài, nhìn qua cửa sổ. Khách điếm đã bị bao vây bởi một nhóm người mặc đồ đen, hòa vào bóng tối đen kịt của đêm, những chiếc nỏ được dựng ngay cổng khách điếm, không một con ruồi nào có thể bay ra được.Tiếng hét chói tai và hoảng loạn từ bên trong khách điếm vang lên, khách bắt đầu bỏ chạy tán loạn.Hắc Huyền vô thức nhìn về phía Phương Hủ Chi, khẽ lẩm bẩm: "Là Huyền Cơ Doanh."Quân cận vệ Bắc Cảnh, bí mật thay hình đổi dạng đến cửa sông Lâm Giang để ám sát. Theo hắn một tháng trời, đây là lần đầu tiên Hắc Huyền bắt đầu nghi ngờ thân phận của Phương Hủ Chi.Phương Hủ Chi vẫn lặng im, đôi mắt sâu thẳm, không rõ đang suy nghĩ điều gì.Trong khi đó, Mộ Dung Nham vẫn điềm nhiên gắp thức ăn bằng đũa tre, chẳng mảy may lo lắng.Cuối cùng, Phương Hủ Chi mới chậm rãi lên tiếng: "Không cần phiền tiền bối phải ra tay." Rồi hắn quay sang Hắc Huyền, nói: "Hắc huynh, xin huynh ra tay giúp đỡ. Trong khách điếm này đều là người yếu đuối trói gà không chặt, chỉ chết người vô tội."Hắc Huyền ôm đao dựa vào bậu cửa, lạnh lùng nói: "Nhiệm vụ của ta là bảo vệ tính mạng ngươi, những người khác không liên quan đến ta."Phương Hủ Chi bỗng cảm thấy nhức đầu, đưa tay xoa trán.Nếu Tiêu Sách của lầu Hóa Vũ có chút tình nghĩa, khi tính toán kế hoạch đã cân nhắc đến tình cảm xưa kia, thì hẳn sẽ không phái một kẻ máu lạnh vô tình như Hắc Huyền đến để hộ tống hắn.Hắn càng nghĩ càng cảm thấy Tiêu Sách mong mình sớm chết.Mộ Dung Nham ở bên cạnh cất lời châm chọc, thêm một chút đau khổ vào tình cảnh của Phương Hủ Chi: "Ngươi đã đánh giá hắn quá cao rồi. Với công lực của hắn, bảo vệ ngươi đã khó, chứ nói gì đến những người trong khách điếm này."Khóe miệng Hắc Huyền hơi co giật, tay chầm chậm nắm chặt chuôi đao. Bị ai đó đánh giá thấp, dù người đó là một trong Tam Tuyệt thì vẫn là điều không thể chấp nhận được.Phương Hủ Chi khẽ ho một tiếng, lâu rồi không gặp, miệng lưỡi của Mộ Dung tiền bối vẫn như có độc, nói một câu thôi mà khiến người khác tổn thương vô cùng. Hắc Huyền, với thanh Huyền Vũ Thần Quỷ Đao trong tay, đã lấy đi vô số mạng người, nếu hắn ta không thể bảo vệ mình, chẳng phải sẽ làm mất mặt lầu Hóa Vũ lắm sao?Mộ Dung Nham phớt lờ sắc mặt khó chịu của Hắc Huyền, tiếp tục nói: "Nếu ngươi đã quyết định, ta sẽ không giúp. Chúng ta đã thỏa thuận, nếu ngươi chết, lời hứa sẽ không còn giá trị."Đi thêm vài ngày trong giang hồ, lại có thêm một người muốn hắn chết. Phương Hủ Chi đứng dậy, bước ra ngoài nhìn đám quân cận vệ đang xếp hàng đều tăm tắp.Hắc Huyền tập trung vào đám nỏ thủ, không dám chớp mắt.Bọn nỏ thủ chia ra hai bên, nhường đường cho một người dẫn đầu, cũng che mặt bằng vải đen, nhưng đầu đội mũ buộc bằng ngọc bạch, trông rất đắt tiền.Mũ ngọc bạch này là của triều đình, che kín hết mặt mũi nhưng lại để lộ cái mũ rõ rệt thế, như sợ người khác không nhận ra hắn ta.Phương Hủ Chi xoa cằm, nói: "Người mà ta đợi, cuối cùng cũng đến rồi."Hắc Huyền lặng lẽ liếc nhìn hắn, rồi tiếp tục tập trung vào tình hình phía dưới.Người dẫn đầu giơ tay, giọng lạnh lùng: "Hôm nay, tất cả mọi người trong khách điếm này, giết sạch, không để lại một ai."Tiếng hô của đám nỏ thủ vang dội như sấm rền: "Rõ! Giết sạch, không để một ai sống!"Tiếng hô xé toạc bức tường khách điếm, mọi người bên trong im lặng trong giây lát, rồi lại phát ra những tiếng kêu thảm thiết hơn. Một số người nhát gan thì co ro trong góc, còn những người can đảm thì đập bàn chửi rủa.Phương Hủ Chi bất đắc dĩ lắc đầu: "Hắc huynh, huynh có thể đánh rơi cái mũ của hắn ta không?"Hắc Huyền ngơ ngác: "Để làm gì?"Bị nỏ thủ của Huyền Cơ Doanh nhắm vào, đánh rơi mũ của kẻ cầm đầu chẳng giúp ích được gì.Phương Hủ Chi nhún vai: "Ta thấy hắn ta chướng mắt quá."Hắc Huyền quay đầu nhìn hắn: "..."Đúng là không còn lời nào để nói, chỉ có thể xem như hắn chưa nói gì cả.Ngay lúc đó, một viên đá bay đến, đập trúng mũ ngọc bạch của kẻ dẫn đầu, khiến chiếc mũ rơi xuống, để lộ mái tóc đen rối bù.Phương Hủ Chi quay đầu nhìn về hướng hòn đá được ném, sắc mặt bỗng tối sầm lại, trời đất dường như tĩnh lặng, chỉ còn lại bóng dáng màu vàng kia. Tim hắn bỗng nhói lên, chén rượu trong tay rơi xuống đất vỡ tan.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro