Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Lâm Giang (2)

Mãn Bôi Chanh Tử

2025-03-19 07:09:18

Vạn vật đều tĩnh lặng, tĩnh lặng đến đáng sợ, ngay cả tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng trong khách điếm cũng đã dừng lại.Nữ tử áo vàng cưỡi trên con bạch mã còn trẻ, biểu cảm ngạo mạn, dường như hành động vừa rồi chỉ là một phút ngẫu hứng."Người đến là ai?"Các nỏ thủ đồng loạt đổi hướng, nhắm thẳng vào Thích Dung trên lưng ngựa.Phương Hủ Chi bị hình ảnh nữ tử áo vàng thu hút, đầu óc trống rỗng, không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.Trong kế hoạch của hắn không có sự xuất hiện của Thích Dung, lẽ ra nàng đang ở cốc Yên Hà, cho dù không ở đó thì có thể đã đến Hoành Dương, nhưng tuyệt đối không thể xuất hiện ở đây.Thích Dung nhướng nhẹ đôi mày, siết chặt nắm tay, chậm rãi nói: "Xin lỗi các vị, nửa đêm đen như mực, thứ đó nhìn lóa mắt, ta cứ tưởng là ám khí làm hại người. Ta hơi trượt tay thì hòn đá đã bay ra để dò đường rồi. Ra ngoài đường, đều là bạn bè cả, chỉ là hiểu lầm, mong mọi người bỏ qua."Tên cầm đầu quay lại, mái tóc đen che khuất lông mày và mắt: "Hai vị cô nương, là cố ý đến gây sự hay là đến cứu người trong khách điếm?"Cung nỏ được dựng thành hàng ngoài khách điếm, bên trong khách điếm mọi người đều run sợ, nhưng bên ngoài lại có người dám gây sự.Mộ Dung Nham cầm chén rượu đứng dậy nhìn một cái, khẽ "ồ" một tiếng: "Cô nhóc từng gặp ở sơn trang Vấn Kiếm."Phương Hủ Chi ngạc nhiên nói: "Tiền bối vẫn còn nhớ ư."Mộ Dung Nham cười mỉa, nói: "Mười mấy năm qua, lứa trẻ giang hồ hầu hết không có chí khí, không có mấy người trong thế hệ trẻ dám ra tay với ta, cô nhóc đó là người duy nhất."Phương Hủ Chi bật cười.Mộ Dung Nham nói câu đó quá coi thường người khác, không hề để nhân vật như Tô Thanh Y, người đã giao đấu với ông ta hôm đó vào mắt, nhưng lại tỏ ra ưu ái đối với Thích Dung, một cô nhóc chỉ mới chớm trưởng thành.Được một trong Tam Tuyệt nhớ đến, cũng chẳng phải chuyện xấu.Mộ Dung Nham nói: "Cô nhóc đó là người quen cũ của ngươi à? Số ngươi không tệ, hôm nay chắc ngươi không chết được."Phương Hủ Chi thở dài một hơi, cười khan: "Chỉ sợ không phải là không chết được, mà là số đã tận..."Hắn từng thề với Thích Dung rằng cả đời này sẽ không bao giờ lừa dối nàng nữa, giờ lại nuốt lời, không biết phải làm sao.Các nỏ thủ lạnh lùng nhìn Thích Dung, cung tên sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể bắn nàng thành cái sàng. Cung nỏ của Huyền Cơ Doanh khác với nỏ thông thường, được đại sư Công Xảo cải tiến, một cây nỏ có thể bắn ba mũi tên cùng lúc, tốc độ mũi tên cực nhanh.Nhan Dự nhíu mày, nhìn mũi tên sáng loáng, thấp giọng nói: "Ta nói này Thích cô nương, cô muốn chết thì không cần kéo theo một lang băm giang hồ như ta đâu, Nhan mỗ còn tiếc mạng lắm."Thích Dung chẳng buồn đáp lại chữ nào.Người biết thời thế là trang anh kiệt, để cho đối phương lựa chọn, Thích Dung ngồi vững trên lưng ngựa, hỏi: "Nếu ta đến gây sự thì sao, mà nếu không thì sao? Ngươi nói thử nghe xem."Tên cầm đầu cười khẩy một tiếng, giơ tay lên trước mặt tất cả mọi người.Phương Hủ Chi cảm thấy tim như thắt lại, tâm trí rối bời: "Khoan đã!"Tiếng hô vừa dứt, hàng trăm mũi tên cùng lúc bắn ra, mưa tên phủ kín trời, lao về phía Thích Dung. Thích Dung từ trên lưng ngựa bật nhảy lên không trung, giữa cơn mưa tên, nàng rút dao ra và chém xuống.Lưỡi của dao Tế Vũ sắc lạnh, khí lạnh từ mũi dao bủa vây xung quanh, nội lực theo lưỡi dao va chạm với mưa tên đang lao tới, trong khoảnh khắc va chạm, các mũi tên đột nhiên khựng lại giữa không trung, rồi bị một luồng khí xé rách, gió thổi qua, mũi tên gãy đôi, rơi lả tả xuống đất.Gió ngừng, tên rơi.Thích Dung ngồi trở lại trên lưng ngựa, khẽ mỉm cười nhìn tên cầm đầu.Lại một sự im lặng chết chóc, tên cầm đầu Huyền Cơ Doanh bị sốc, mãi không thể hoàn hồn.Đã rất lâu rồi hắn ta chưa thấy loại nội lực thuần khiết như vậy.Từ cửa sổ tầng hai của khách điếm, Mộ Dung Nham khẽ cười: "Giang hồ đời sau có người tài, mấy tháng không gặp, cô nhóc này đã tiến bộ nhanh như vậy, căn cốt và tư chất đều xuất sắc. Người tài như thế này, Trung Nguyên thực sự không nên có."Câu nói cuối cùng nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sát ý.Phương Hủ Chi cau mày.Mộ Dung Nham lại từ tốn nói: "Cứ để cô nhóc đó luyện thêm vài năm, giao đấu thêm vài trận, chỉ sợ thành tựu sẽ vượt xa những lão già tiền bối như bọn ta thôi."Nếu cứ để ông ta nói tiếp, không cần biết bên ngoài thế nào, Mộ Dung Nham sẽ không kiềm chế được mà ra tay. Phương Hủ Chi bất đắc dĩ nói: "Chẳng lẽ tiền bối không thấy nàng ấy quen mắt lắm sao?"Mộ Dung Nham hơi nhướng mày, nhìn về phía Thích Dung, cô nhóc rạng rỡ đầy sức sống, dáng vẻ đắc ý thật sự giống với một người quen cũ, ký ức vụt hiện trong đầu: "Thích Tự Thiên, con nhóc đó là con gái của Thích Tự Thiên. Thảo nào, ở sơn trang Vấn Kiếm, ta đã thấy nó có chút quen mắt."Phương Hủ Chi tán thưởng: "Tiền bối thật tinh tường."Mộ Dung Nham thở dài tiếc nuối, lắc đầu nói: "Nếu là con gái của Thích Tự Thiên, thế thì không thể giết được rồi."Bên ngoài khách điếm, Huyền Cơ Doanh và Thích Dung đang giằng co.Một dao chém đứt trăm mũi tên, nội lực thuần khiết như thế, cảnh giới chắc chắn không chỉ dừng lại ở nhất lưu. Giao đấu với cao thủ nhất lưu trong giang hồ, Huyền Cơ Doanh chưa chắc đã yếu thế. Nhưng làm vậy là không khôn ngoan, lưỡng bại câu thương chỉ tạo cơ hội cho người trong khách điếm có cơ hội thoát ra.Tên cầm đầu dịu giọng, thương lượng: "Nếu cô nương đến gây sự, không cần phải đụng chạm với bọn ta. Người trong khách điếm, bọn ta nhất định phải bắt. Nếu cô nương muốn cứu, thì chính là không đội trời chung với bọn ta."Có nỏ thủ ở đây, hắn ta rất tự tin khi nói lời cứng rắn.Ánh mắt Thích Dung lướt qua Phương Hủ Chi trên tầng hai, ánh mắt lạnh lẽo như thể chưa từng quen biết, rồi quét qua mặt mọi người. Phương Hủ Chi chợt cảm thấy gai lạnh, một cơn đau không thể diễn tả thành lời ập đến.Hắn lại cười khổ, đúng rồi, với gương mặt đã dịch dung, ngay cả chính mình cũng khó nhận ra, làm sao nàng có thể nhận ra hắn được.Thích Dung nói: "Ta chỉ đi ngang qua, không gây sự, cũng không cứu người."Tên cầm đầu thở phào, ra hiệu cho thuộc hạ thu cung nỏ lại.Nhan Dự trừng mắt kinh ngạc, không thể tin nổi nhìn Thích Dung, không khỏi thầm nghĩ trong lòng, nếu không phải để cứu người, làm sao có thể bôn ba suốt mười ngày đêm? Lại còn dám động thủ với Huyền Cơ Doanh?Thích Dung nhìn thử sắc trời, nói: "Có điều, trời đã tối, ta muốn vào khách điếm nghỉ ngơi một đêm, ngươi đang chắn đường ta đấy."Nhan Dự: "..."Tên cầm đầu nghiến răng, cố nén cơn tức giận rồi nhường cho Thích Dung một lối đi.Thích Dung xuống ngựa, đối mặt với ánh mắt rực lửa của đám nỏ thủ, nàng bước vào khách điếm, tìm một bàn trống rồi ngồi xuống. Những người trong khách điếm cũng lần lượt đưa mắt nhìn nàng đầy nghi hoặc.Nhan Dự ngồi đối diện Thích Dung, tận tình rót cho nàng một bát trà nóng.Thích Dung liếc nhìn y, ý tứ rõ ràng: "Nhan Thần Y, huynh ngồi ở đây, không hợp lắm nhỉ."Nhan Dự giả vờ không hiểu, hỏi: "Có gì không hợp chứ?"Thích Dung cúi đầu nhận lấy bát trà, không nói gì.Bên ngoài, một phần người của Huyền Cơ Doanh đã tiến vào khách điếm, năm người canh giữ hai cánh cửa, số còn lại vẫn đứng ngoài.Tên cầm đầu nhìn đám người trong khách điếm đã sợ mất hồn từ lâu, nói với Thích Dung: "Cô nương, chuyện trong khách điếm, mong cô nương đừng can thiệp."Thích Dung thổi một lớp bọt trà, uống một ngụm, đặt dao Tế Vũ lên bàn, nói: "Không liên quan đến ta, tùy ngươi."Trên tầng hai, Mộ Dung Nham nghe câu đó, khóe miệng cười nhẹ, thở dài: "Đáng tiếc."Phương Hủ Chi hỏi: "Mộ Dung tiền bối tiếc điều gì?"Mộ Dung Nham vung tay áo bước đến cầu thang, không quay đầu lại, nói: "Đáng tiếc cho ngươi với Khô Mộc Phùng Xuân trong người."Sắc mặt Phương Hủ Chi cứng đờ: "Lời tiền bối nói, tại hạ nghe không hiểu."Mộ Dung Nham khẽ cười, chậm rãi bước xuống cầu thang, áo choàng đen kéo dài trên sàn, tay đặt sau lưng, khí thế hùng hồn. Mỗi bước đi của ông ta như cơn gió thu quét đi lá rơi.Tên cầm đầu chỉ nhìn một cái đã biết đây là nhân vật không tầm thường, do đó chần chừ không dám ra lệnh ngăn cản.Thích Dung đặt bát trà xuống, nhìn về phía Mộ Dung Nham, Mộ Dung Nham cũng đang nhìn nàng, bốn mắt giao nhau.Thích Dung ngạc nhiên không kém lần đầu tiên gặp Mộ Dung Nham. Nàng chỉ nhìn thoáng qua rồi lập tức rời mắt đi. Mộ Dung Nham có mặt ở đây càng củng cố suy đoán trong lòng nàng: Người ở Hoành Dương kia chắc chắn là Mộ Dung Nham.Mộ Dung Nham rời khỏi khách điếm, bay đi xa, không ai dám ra tay ngăn cản.Một người vào, một người ra, trong khách điếm vang lên tiếng xì xào bàn tán.Tên cầm đầu lạnh lùng nói: "Ồn ào cái gì! Không muốn chết thì câm miệng hết cho ta."Phương Hủ Chi nhìn bóng dáng Mộ Dung Nham rời đi, thở dài một hơi nặng nề.Hắc Huyền cầm đao trong tay, nói: "Ta sẽ đưa ngươi rời khỏi đây.""Không cần phí sức, hôm nay đến đây không chỉ có ba mươi người, cho dù rời khỏi khách điếm, huynh và ta cũng chẳng có chỗ nào để trốn." Phương Hủ Chi lau sạch vết hóa trang trên mặt, lộ ra dung mạo thật của mình. Khuôn mặt hắn vì dùng dịch dung cao quá lâu, không thấy ánh sáng mặt trời nên có phần tái nhợt.Đang định xuống lầu, Hắc Huyền ngăn lại, hỏi: "Ngươi định làm gì?"Phương Hủ Chi đáp lại: "Hắc huynh định làm gì?"Hắc Huyền không vui, nhưng vẫn trả lời: "Tuân lệnh của lầu chủ, bảo vệ tính mạng ngươi đến khi đến Yến Lữ Hiệp."Phương Hủ Chi vừa đi vừa nói: "Tại hạ coi trọng thể diện, cả đời này chỉ đi cửa chính, không đi đường tắt. Nếu phải ra ngoài, thì cũng phải đường đường chính chính mà đi."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Số ký tự: 0