Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Sơn trang Thanh...

Mãn Bôi Chanh Tử

2025-03-19 07:09:18

"Có mùi gì hả? Sao ta không ngửi được gì cả?"Thích Dung đang nín thở thì bị Phương Hủ Chi bịt mũi lại."Không phải độc đâu." Phương Hủ Chi nói.Tay của hắn lạnh buốt, chẳng có chút hơi ấm nào, Thích Dung ngơ ngác một lúc, ngước mặt lên nhìn hắn. Sắc mặt của Phương Hủ Chi có hơi nhợt nhạt, giống hệt như bệnh cũ đang tái phát, nàng nhướng mày định vùng ra.Ánh mắt Phương Hủ Chi rất đỗi dịu dàng, hắn khẽ mỉm cười nhìn nàng, ngón trỏ và ngón giữa hợp lại điểm nhẹ lên huyệt ở sau lưng nàng, những thứ trước mắt Thích Dung bỗng chốc đen dần, nàng bất tỉnh.Khi Thích Dung ngã xuống, Phương Hủ Chi giơ tay ra đón lấy nàng ôm vào lòng, tay còn lại vuốt nhẹ những sợi tóc xõa xuống trên má."Huynh muốn làm gì?"Từ Yến Ngọc và Đường Nhạn thấy hắn đánh ngất Thích Dung thì vô cùng bất ngờ, giọng nói gấp gáp vang lên từ phía sau.Phương Hủ Chi: "Từ thiếu hiệp yên tâm, đây chỉ là phép quy tức, khiến cho cô ấy ngủ một giấc mà thôi, sẽ không có gì đâu."Tất nhiên Từ Yến Ngọc biết hắn sẽ không hại Thích Dung, nhưng vì tình thế bất ngờ nên mới thốt lên, phản ứng trở lại thì hỏi: "Huynh dùng phép quy tức là do mùi hương đó có vấn đề sao?""Cậu có từng nghe kỳ hoa ở Tây Vực chưa?"Từ Yến Ngọc chau mày: "Kỳ hoa Tây Vực ư? Hoa Bách Diệp."Tây Vực có kỳ hoa, tên là Bách Diệp, một trong ba loại thuốc mê quý nhất giang hồ. Là một loại hoa khiến cho người khác chìm vào ảo cảnh, sinh trưởng trong sa mạc, lắm lúc sẽ tỏa ra hương thơm vào giữa trưa, khiến cho những người đi trong sa mạc sinh ra ảo giác, toàn thân tê dại mất sức, đến cuối thì bỏ mạng ở đấy.Phương Hủ Chi thở dài một hơi: "Đúng vậy, nếu hít quá nhiều Bách Diệp thì đầu tiên sẽ sinh ra ảo giác, nội lực càng mạnh thì phản ứng càng mạnh, cuối cùng sẽ vì đan điền đau quặn thắt, nội lực tạm thời biến mất. Với võ nghệ của Thích Dung, nếu như phải động thủ thì Từ thiếu hiệp có chắc sẽ thắng được cô ấy không?"Từ Yến Ngọc nói: "Tất nhiên là tiểu cô cô sẽ lợi hại hơn một chút."Tuổi Thích Dung còn nhỏ nhưng thiên phú lại cực cao, từ nhỏ đã rất ham học, sự đam mê võ học của nàng không kém cạnh gì với sư tổ, tuy không được sư tổ đích thân chỉ dạy, thế nhưng võ nghệ lại hơn cậu vài phần.Từ nhỏ đến lớn, hai người họ so tài với nhau không biết bao nhiêu lần, lúc đầu cậu còn có thể đánh với nàng nhịp nhàng có qua có lại, không phân cao thấp, sau năm Thích Dung mười ba tuổi thì cậu không còn là đối thủ của nàng nữa, chẳng khi nào đánh thắng được nàng.Nếu như võ công của cậu có thể đánh thắng Thích Dung, vậy thì cậu còn phí lời với nàng mấy ngày nay để làm gì chứ, một tay khống chế đưa nàng về cốc Yên Hà cho rồi.Lời của cậu đã quá rõ ràng, Phương Hủ Chi nói: "Vừa nãy chúng ta ai cũng hít phải phấn hoa rồi, ít hay nhiều gì đều đã quá trễ. Chỉ có Thích Dung chưa hít phải, bảo vệ Thích Dung có lẽ sau này còn có ích cho chúng ta cũng nên."Sơn trang Thanh Phụng đã xảy ra chuyện gì vẫn chưa biết được, con đường phía trước mịt mờ, điều duy nhất có thể chắc chắn đó chính là người bên ngoài cửa dùng hoa Bạch Diệp để đối phó bọn họ muốn đỡ phải phí sức lực của mình.Tóm lại từ sau khi bọn họ bước vào cổng, không cần biết vùng vẫy thế nào thì suy cho cùng  kết quả vẫn giống nhau, đến cuối cùng đều sẽ phải buông tay chịu trói, sớm hay muộn không có gì khác biệt.Đường Nhạn ở bên cạnh lí nhí nói: "Nhưng nếu không có A Dung, Từ thiếu hiệp có lợi hại đến mức nào, dẫn theo hai kẻ vướng chân như chúng ta có thể giành được chút cơ hội sống nào không?"Cuối cùng thì Đường Nhạn cũng hỏi vào trọng điểm, Từ Yến Ngọc chầm chậm đưa mắt nhìn vào mặt của Phương Hủ Chi, lúc này tinh thần của cậu đã bắt đầu dao động, miễn cưỡng thì có thể cầm được thanh kiếm lên, nhưng hoàn toàn không thể vận nội lực được, không có cách nào dẫn bọn họ xông ra ngoài.E là lúc này có thêm một ai đó xông vào, cậu cũng không đỡ nổi.Phương Hủ Chi bỗng phụt cười một tiếng, bọn họ trăm phương ngàn kế đến được sơn trang Thanh Phụng, tự chui vào cái bẫy của người khác đặt sẵn, làm sao dễ dàng thoát được chứ. Bên ngoài không biết còn biết bao nhiêu là cản trở, nói là thiên la địa võng cũng không quá đáng, đừng nói là bọn họ, người có võ công cái thế đi nữa cũng không dám liều lĩnh xông ra.Bọn họ đến sau gặp nạn, vậy thì toáng nhân sĩ võ lâm lúc sáng đến sơn trang Thanh Phụng phần nhiều cũng không tránh được, không ngờ chẳng để lại chút dấu vết gì dọc đường đi.Hắn nói: "Đường cô nương yên tâm, dù gì đến cũng đến rồi, trúng kế cũng đã trúng rồi, chúng ta cứ ngoan ngoãn trúng chiêu thì tốt hơn, tránh để phải chịu nỗi đau xác thịt. Bọn chúng vẫn chưa ra tay với chúng ta, ít nhất là không xuống tay với chúng ta ngay bây giờ, bằng không thì cơn mưa tên lúc nãy đã không ngừng lại, chúng ta chỉ cần yên lặng chờ đợi, buông tay chịu trói."Phương Hủ Chi vừa nói vừa bế Thích Dung đặt dựa vào tường, tìm một góc nào đó thoải mái ngồi xuống, rồi nhẹ nhàng đặt đầu của Thích Dung lên đùi của mình.Từ Yến Ngọc nhìn thấy hắn như thể đã có tính toán trong lòng nên không gặng hỏi thêm, người thông minh nói chuyện lúc nào cũng không để cho người khác nhìn thấu được. Không phải vì cậu tin tưởng Phương Hủ Chi, mà chỉ tin rằng không ai muốn bỏ mạng ở đây.Gió mang theo phấn hoa tỏa ra khắp phòng, mùi hương càng lúc càng nồng hơn, ý thức của Từ Yến Ngọc và Đường Nhạn đã bắt đầu mơ hồ, dường như cánh cửa bị ai đó đạp tung ra, lúc này ba người họ đã nằm rạp dưới đất. Phương Hủ Chi không còn phân biệt được phương hướng, chỉ cảm thấy có người đá một cú đau điếng vào bụng của mình, xong thì hắn cũng rơi vào mớ hỗn độn vô thức.Khi Thích Dung tỉnh lại, thấy mình đang ở trong màn đêm đen kịt, đầu nàng vì thiếu khí trong một quãng thời gian dài nên huyệt Thái Dương đau âm ỉ. Trước mặt là một màu đen như mực, vươn tay ra không thấy được ngón tay của mình, khi mắt không nhìn thấy được thì đôi tai sẽ trở nên nhạy cảm lạ thường, nàng cảm thấy cổ của mình có một luồng hơi ấm, mang theo tiếng thở chậm rãi đều đều.Sự tê dại ở sau gáy khiến người ta không thoải mái. Nàng bỗng có cảm giác rất kỳ lạ, con tim bất giác đập nhanh vô cùng. Trong khi con tim đang loạn nhịp hệt như có thứ gì đó muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, nghiêng đầu thử tìm cách tránh luồng hơi ấm này.Không gian tối om, nàng không biết nên dịch người đi đâu, vừa quay đầu thì môi của nàng chạm phải một chiếc mũi cao cao, làn da chạm nhau, tim của Thích Dung run lên.Người trước mặt cảm thấy gì đó cũng ngẩng đầu, đôi môi của cả hai cứ như thế chạm hẳn vào nhau, đầu óc trống rỗng ngơ ngác, nàng như nín thở, vội vã lùi về sau vài tấc, "bốp" một tiếng, có vẻ như nàng đã chạm phải vách tường, thế nhưng lại không hề đau đớn.Sắp chạm vào tường thì một bàn tay vội chắn lấy phía sau đầu của nàng, bàn tay đó đã bảo vệ được nàng, chạm vào tường bên tai lại vang lên tiếng hít vào vội vã ngắn ngủi.Âm thanh này, là của Phương Hủ Chi!Một tiếng cười khẽ vang lên, Phương Hủ Chi tiến gần đến bên tai của Thích Dung, bờ môi lướt nhẹ bên tai nàng, âm thanh khe khẽ như rót vào tai: "Thích cô nương, cô muốn mượn cảnh tối lửa tắt đèn này mà lợi dụng sàm sỡ ta à."Khi Thích Dung tức đến tột cùng thì trong lòng lại bình tĩnh lạ thường, làm thì cũng làm rồi, có gì mà phải ngại cơ chứ, lời bông đùa của Phương đại công tử, nghiêm túc là thua, nàng cười lại và nói: "Ừ đó, dâng đến tận miệng rồi không làm thì uổng lắm."Phương Hủ Chi vô sỉ tiến gần hơn một bước, nói: "Lợi dụng giở trò với ta rồi thì phải chịu trách nhiệm với ta đấy nhé, đại nghiệp to lớn như cốc Yên Hà, tại hạ cầu còn chẳng được, chỉ có điều không biết bản thân có trèo được cao thế không."Thích Dung ồ lên một tiếng: "Thì ra Phương đại công tử ỷ lại vào ta là vì muốn bước vào nhà ta à, huynh mơ cũng đẹp phết nhỉ, đáng tiếc cốc Yên Hà nghèo khổ, không nuôi nổi một kẻ lừa đảo."Lại còn là một tên lừa đảo biết sử dụng khổ nhục kế!Phương Hủ Chi phụt cười, dìu Thích Dung dậy, Thích Dung giơ tay mò mẫm xung quanh mình, không gian này nhỏ hẹp, chẳng có gì cả.Phương Hủ Chi nói: "Đừng mò nữa, đây là nhà lao của sơn trang Thanh Phụng, suốt dọc đường vào đây ta đã mò mẫm hết rồi, nơi này không chỉ có mỗi chúng ta đâu mà còn nhốt kha khá nhiều những người trong giang hồ đến đây hôm trước."Thích Dung hỏi: "Sao huynh biết?"Phương Hủ Chi đáp: "Tại vì người quen cũ xui xẻo của cô bị nhốt ở đối diện kìa."Người quen cũ? Người quen cũ của nàng ở sơn trang Thanh Phụng chỉ có duy nhất một người, Thích Dung thốt lên: "Du Trọng Bạch Du thiếu hiệp á?"Thích Dung đưa mắt nhìn về phía đối diện, một mảng đen kịt tối om, căn bản nhìn không được gì cả, rốt cuộc làm thế nào mà hắn nhìn được phía đối diện có ai cơ chứ.Phương Hủ Chi không muốn trả lời lắm, chỉ ừ một tiếng mệt mỏi đáp lời cho có lệ.Vào đây ở gần cả ngày trời, hắn cũng thăm dò được tình hình sơ lược của sơn trang Thanh Phụng rồi, suốt dọc đường đều nghe thấy giọng nói lanh lảnh đang chuyện trò trong các nhà lao. Không hỏi cũng có thể đoán ra được, trước khi bọn họ lên núi thì sơn trang Thanh Phụng đã bị người khác chiếm rồi.Phát bái thiếp rộng rãi cái gì chứ, đều là những cái bẫy bọn người Tây Vực làm ra để dụ nhân sĩ võ lâm đến nộp mạng đây mà, còn bốn người bọn họ chính là món quà bất ngờ tự mình dâng đến cửa.Chẳng trách vì sao dưới núi La tiểu thư chật vật như thế mà không thấy La Thanh Phụng ở đâu, nếu như bà ấy có mặt ở đó thì sơn trang Thanh Phụng cũng không đến nỗi đi đến bước đường này.Thích Dung: "Sao La Huyền lại có thể dùng cách này đối phó sư môn của mình, không lẽ y tạo phản à?"Phương Hủ Chi nói: "Ai mà biết, hoặc cũng có một khả năng khác đó chính là y không phải La Huyền."Người tinh thông thuật dịch dung trên giang hồ khá nhiều, người Tây Vực biết sử dụng thuật này cũng không lấy làm lạ, thế nhưng giả dạng tướng mạo của một ai đó thì rất dễ, còn hành vi cử chỉ thì khó hơn rất nhiều, trong lòng Thích Dung lại nghiêng về phía La Huyền tạo phản nhiều hơn.Thích Dung nói: "Huynh nhìn ra được chuyện này bất ổn từ khi nào vậy?"Phương Hủ Chi giả ngốc nói: "Cái gì?"Thích Dung hừ một tiếng, người khác có lẽ không biết nhưng nàng thì biết rất rõ mắt nhìn và tâm trí của Phương Hủ Chi, trên đời này người lừa được hắn chỉ thưa thớt đếm trên đầu ngón tay. Đường đường là Phương đại công tử, dùng kế lừa người để sinh nhai, sao lại có thể bị đám người này qua mặt, trúng kế của bọn chúng được chứ.Phương Hủ Chi khẽ cười nói: "Ngại quá ngại quá, lần này quả thật không phải ta nhìn ra mà là thử ra được. Trùng hợp thôi, vì bức thư mà ta đưa cho La Thanh Phụng nếu như bà ấy thực sự xem thì bà ấy sẽ gặp ta, thế nhưng tuyệt đối sẽ không tiếp đãi chúng ta long trọng, cười tươi nghênh đón như thế."Thích Dung cố tình ghé sát vào Phương Hủ Chi trong màn đêm đen kịt, giơ tay giữ chặt cánh tay hắn: "Vậy cho nên, từ lúc huynh bước vào đã biết sơn trang Thanh Phụng có vấn đề rồi."Phương Hủ Chi bật cười vài tiếng: "A Dung, nếu như ta không giả ngốc, vạch trần ngay lúc đó, chúng ta đã bị bọn chúng diệt khẩu trước cửa sơn trang Thanh Phụng từ lâu rồi, còn sống được đến bây giờ sao."Thích Dung đâu có ngốc, tất nhiên hiểu được lời của Phương Hủ Chi, tình hình lúc đó cứ cho là biết mọi thứ đang có vấn đề cũng chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt, tương kế tựu kế. Chỉ có như thế mới có thể giữ được tính mạng để nghĩ cách thoát khỏi đây.Trải qua sự việc này, nàng học hỏi được nhiều điều từ Phương Hủ Chi, muốn sống lâu trong giang hồ này thì không phải lúc nào cũng được khoe khoang sự thông minh của bản thân.Con người của Phương Hủ Chi, hiểu được khi nào thì nên giấu mình, khi nào thì nên thông minh, khi nào nên thờ ơ lười biếng, khi nào thì bộc lộ tài năng của mình, khi nào nên thu kiếm cầu xin, lùi một bước để tiến lên. Vậy nên với bản lĩnh mèo cào của hắn có thể sống được đến tận bây giờ, còn nổi danh trên giang hồ, tất cả cũng nhờ vào đầu óc của hắn.Hắn thường khen nàng thông minh, thật ra thì hắn mới là người thông minh.Thích Dung nói: "Yến Ngọc và A Nhạn đâu?"Phương Hủ Chi đáp: "Nhốt ở bên cạnh đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Số ký tự: 0