Sơn trang Thanh...
Mãn Bôi Chanh Tử
2025-03-19 07:09:18
Ánh sáng từ vầng trăng yếu dần, căn phòng giam tăm tối le lói vài tia sáng chiếu xuống.Phương Hủ Chi chậm rãi kể lại toàn bộ những chuyện sau khi Thích Dung hôn mê cho nàng nghe.Thích Dung nghe xong thì bày ra vẻ mặt đau khổ nói: "Cuối cùng ta cũng biết tại sao huynh lại ám toán ta rồi."Thích Dung không phải là người hay tự cảm thấy mình đáng thương, nghe xong nàng cũng không có phản ứng gì quá lớn, bây giờ khắp người bốn người họ lành lặn không thiếu tay thiếu chân, không có thêm bất cứ cái lỗ nào trên người, dù bị nhốt tại đây không thấy ánh mặt trời, không có nguy hiểm gì đến tính mạng đã là may mắn lắm rồi.Căn phòng giam đối diện vang lên tiếng ho sặc sụa, ho một lúc lâu mới dừng lại, nghe có vẻ như là người này có bệnh cũ trong người. Đột nhiên Thích Dung lại nhớ đến gương mặt trắng bệch của Phương Hủ Chi trước khi ám toán nàng, một lớp kem dịch dung dày cộp cũng không che đi được sắc mặt yếu ớt nhợt nhạt của hắn.Thích Dung mím môi, lọ mọ đứng dậy đi theo hơi thở ấm nóng chầm chậm bên tai, mới dịch chuyển được ba bước, tay của nàng đã có thể chạm được vào người của Phương Hủ Chi.Bên dưới bàn tay đang sờ trên lồ|\|g ngực là con tim chốc chốc đập nhanh dần, Thích Dung thuận tay sờ lên y phục của hắn, khi chạm vào cằm của Phương Hủ Chi thì bị hắn giữ lại.Phương Hủ Chi nhịn khá lâu, nói: "Còn muốn lợi dụng ta nữa hay sao?"Thích Dung không thèm để ý đến những câu cố ý bông đùa của hắn, nàng biết tác phong trước nay của Phương đại công tử chính là bỏ mặc lười biếng, khiến cho người khác lòng dạ rối bời sau đó sẽ quên đi mục đích ban đầu.Nàng hỏi ngược lại hắn: "Có phải bệnh cũ của huynh lại tái phát nữa rồi không?"Phương Hủ Chi khựng lại, giọng nói có đôi phần gượng gạo, trấn an nàng: "Một tháng kiểu gì cũng sẽ phát tác một lần, ta đã quen với điều đó rồi, không sao đâu."Thích Dung rút tay lại, một lần mới lạ ấy, có ổn đến mức nào đi chăng nữa, mỗi tháng phát tác một lần, nếu cứ tiếp tục chịu đựng thì cũng không phải là cách. Một đời rất dài, vẫn còn vô số "một tháng" nữa, chẳng lẽ lúc nào cũng phải cố chịu đựng."Đợi đến khi ra khỏi sơn trang Thanh Phụng ta sẽ đưa huynh về cốc Yên Hà."Thích Dung không biết chữa bệnh, cũng không biết rốt cuộc Khô Mộc Phùng Xuân có tác dụng gì, trong cốc Yên Hà có thái sư thúc, ông nghiên cứu Khô Mộc Phùng Xuân đã lâu, lại tinh thông y dược, nói không chừng ông sẽ biết được cách nào đó chữa được bệnh cũ của Phương Hủ Chi.Phương Hủ Chi mỉm cười hỏi: "Cô không tìm cha cô nữa sao?"Thích Dung muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn giận dỗi nói: "Không tìm nữa."Phương Hủ Chi ngây người: "Tại sao tự nhiên lại không tìm nữa?"Thích Dung hừ một tiếng rồi đáp: "Cha có việc riêng của cha, ta có việc riêng của ta, người còn không tìm ta thì ta đi tìm người để làm gì? Ta đã biết vì sao người lại rời khỏi cốc rồi nên không cần tìm nữa."Chẳng mấy khi Thích Dung không thèm nói lý lẽ mà tỏ ra giận dỗi như một đứa trẻ, Phương Hủ Chi hiểu ý mỉm cười: "Được rồi, đợi đến khi ra khỏi sơn trang Thanh Phụng, nhất định ta sẽ theo cô về cốc Yên Hà xem thử."Tuy là nói như vậy, thế nhưng bây giờ đang cảnh ngục tù, ngay cả việc tại sao người ta lại bắt mình cũng không biết, vậy thì đến khi nào mới nghĩ ra được cách để rời khỏi sơn trang Thanh Phụng đây?Thích Dung thở dài, nói: "Rời khỏi nơi quái quỷ này đã rồi tính sau."Phương Hủ Chi bình tĩnh hòa nhã nói: "Không vội, bọn chúng không giết chúng ta thì chứng tỏ chúng ta vẫn còn giá trị, kiên nhẫn đợi đi, rồi cũng sẽ có cơ hội xoay chuyển thôi."Đêm khuya thanh tịnh, xung quanh yên ắng như tờ, không còn phân rõ ngày hay đêm, nếu như ở quá lâu trong một nơi tối đen như vậy sẽ khiến cho ý thức con người ta trở nên mơ hồ, thần kinh căng cứng, đầu óc của Thích Dung đã hoàn toàn dừng suy nghĩ, nàng nhắm chặt mắt, lại chìm vào trong giấc ngủ say.Nàng bị âm thanh ma sát của xích sắt đánh thức, cửa lao được người khác đẩy mở ra, một kẻ đeo mặt nạ khom lưng bước vào trong, ánh sáng chiếu vào trong căn phòng giam, mơ hồ có thể nhìn thấy rõ được bày trí bên trong phòng.Thích Dung bị ánh sáng đột ngột hắc vào làm chói mắt, nàng nheo mắt quan sát xung quanh, đây là một thạch lao được đào từ trong núi, xung quanh đều là những tảng đá dựng đứng, kín bưng không để ánh sáng lọt vào.Trong phòng có một bức tường có lẽ là lớp bên ngoài cùng, vì bị mưa gió xói mòn lâu ngày nên có những khe hở nhỏ có ánh sáng lọt qua, chỉ có cánh cửa nhà lao là có một chỗ thông gió.Người kia đứng ngược sáng, ném gì đó xuống đất, nói: "Đây là thứ các ngươi mang theo à?"Thích Dung cố dụi mắt, nhờ ánh sáng rọi vào mà nhìn xuống mảnh giấy màu vàng nhạt cũ kỹ trên đất, có vài phần giống với bức thư mà Phương Hủ Chi gửi cho La Huyền.Phương Hủ Chi cúi đầu, mắt lướt qua bức thư đó, trầm ngâm một hồi rồi nói: "Có lẽ là vậy?"Người kia hừ một tiếng lạnh nhạt: "Đưa ra ngoài."Vừa dứt lời, thuộc hạ đã tiến vào nhà lao đưa hai người ra ngoài.Dọc đường đi, Thích Dung thì thầm hỏi: "Rốt cuộc huynh đã viết gì trên tờ giấy đó vậy?"Nếu tính theo năm tháng, khi La Thanh Phụng ở ẩn thì Phương Hủ Chi mới chỉ vài tuổi, chất giấy của bức thư này đã cũ kỹ, không phải là loại giấy của mấy năm gần đây. Rốt cuộc là viết cái gì mà khiến hắn tự tin đến vậy, nghĩ rằng La Thanh Phụng nhất định sẽ gặp bọn họ.Phương Hủ Chi nghiêm mặt, dùng tông giọng chỉ hai người có thể nghe thấy nói: "Không giấu gì cô, ta cũng không biết bên trong viết cái gì."Thích Dung trừng mắt nhìn hắn: "Cái gì cơ?"Chuyện trọng đại như vậy mà lại qua loa thế này sao?Phương đại công tử không sợ trong đó viết mấy câu chửi bới La Thanh Phụng à? Nếu thật sự bị La Thanh Phụng nhìn thấy, chẳng phải bọn họ chưa kịp vào sơn trang Thanh Phụng đã bị bà ấy lột da cho chó ăn rồi sao?Khi đã lên đến một khoảng sân bằng phẳng, hai người bị ném xuống đất không chút thương tiếc. Thích Dung đau đớn khắp người, nhìn lại thì thấy không chỉ có hai người họ bị ném ở đó.Trên khoảng sân đó có gần trăm người, có vài người trông rất quen mặt, chính là hơn hai mươi người đã đưa La đại tiểu thư về hôm đó. Du Trọng Bạch đang ngồi giữa đám đông, khẽ gật đầu với Thích Dung.La đại tiểu thư ngồi bệt ở phía trước, từ trang phục có thể thấy những người ngồi cạnh nàng ấy đều là đệ tử của sơn trang Thanh Phụng, nhìn ai nấy đều uể oải, chắc cũng giống như bọn họ, đều trúng phải phấn Bách Diệp, nên không thể cử động.Du Trọng Bạch ngồi khá gần hai người họ, thấy vậy vội hỏi: "Thích cô nương, không phải mọi người có việc quan trọng ư, sao lại thế này?"Thích Dung cười ngượng vài tiếng: "Một lời khó nói hết, rất rõ ràng là giống như huynh, Du thiếu hiệp, mọi người đưa La đại tiểu thư về, sao lại trúng kế vậy?"Du Trọng Bạch cười khổ một tiếng: "Là bọn ta quá bất cẩn, chỉ lo đưa La đại tiểu thư đang hôn mê về, tưởng rằng người đi cùng với La đại tiểu thư cũng là người của sơn trang Thanh Phụng, ai ngờ vừa vào sơn trang, bèn bị người đó tính kế."Thích Dung đưa mắt nhìn Phương Hủ Chi, người nam mặc y phục xanh bị kéo sau ngựa cùng với La Tố cũng là người Tây Vực giả dạng ư? Hôm đó hắn liều mạng bảo vệ mạng sống cho La Tố cũng là để mê hoặc mọi người, đừng nói là bọn họ, ngay cả Thích Dung và Phương Hủ Chi cũng tin.Nếu như vậy, La đại tiểu thư lén lút chạy trốn ra ngoài mang theo bái thiếp tìm cứu viện, thế nhưng lại bị nhóm người Du Trọng Bạch mang về.Nam tử y phục xanh đóng kịch quá xuất sắc, Thích Dung liếc nhìn Phương Hủ Chi, trong lòng thầm nghĩ: "Không ngờ trên đời lại có người sử dụng kế khổ nhục còn giỏi hơn cả Phương công tử."Phương Hủ Chi hỏi: "La Thanh Phụng tiền bối đâu rồi?"Du Trọng Bạch lắc đầu đáp: "Bọn ta vào sơn trang trước mọi người một bước, đêm qua La đại tiểu thư tỉnh lại, bọn ta mới biết La tiền bối đang bế quan, hành động của Tiêu Phong Việt chính là để ép La tiền bối ra mặt so tài với ông ta…"Nói đến đây, giọng nói của cậu ấy bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn về phía xa.Phương Hủ Chi giữ nguyên vẻ thản nhiên, nói: "Quả nhiên là Tiêu Phong Việt đã đến."Thích Dung theo ánh mắt của Phương Hủ Chi quay lại, nhìn về phía người cao lớn đứng trước mặt, đôi mày nhíu lại. Người này chính là Tiêu Phong Việt, kẻ đã khiến giang hồ Trung Nguyên ngập trong mưa tanh máu đổ ư?Người Tây Vực thường có đôi mắt sắc bén, khuôn mặt góc cạnh, thế nhưng Tiêu Phong Việt thì không phải như vậy. Ông ta có khuôn mặt hiền hòa, với đôi mắt màu nâu nhạt, đầu đội mũ vuông và còn là người xuất gia với mái tóc chỉ dài khoảng một tấc, trên cổ tay còn mang một chuỗi tràng hạt.Thích Dung hỏi: "Ông ta là người đã từng hạ gục phái Không Động, Môn chủ Hư Không và hơn mười môn phái lớn nhỏ khác trong giang hồ sao?"Người trước mắt có khuôn mặt hiền lành, hoàn toàn không giống kẻ khát máu chút nào.Phương Hủ Chi đáp: "Trong giang hồ, thường những người lợi hại nhất lại là những kẻ không nổi bật nhất."Du Trọng Bạch nói: "Ta nghe nói ông ta còn đến Mi Sơn khiêu chiến với Doãn Phong Bình, hai người đánh nhau suốt một ngày một đêm trên đỉnh núi nữa đấy."Doãn Phong Bình? Đó là một trong Tứ Thánh Tam Tuyệt, Thích Dung vội hỏi: "Lại thắng nữa hả?"Du Trọng Bạch cười một tiếng lạnh nhạt: "Thua trong tiếc nuối."Thích Dung thở phào nhẹ nhõm.Sắc mặt Phương Hủ Chi thì không mấy dễ chịu: "Thua trong tiếc nuối… Mặc dù là thua, nhưng A Dung, cô có biết 'thua trong tiếc nuối' có ý nghĩa gì không?""Thua trong tiếc nuối" cho thấy võ công của ông ta và các cao thủ tông sư cấp bậc như Tứ Thánh Tam Tuyệt chỉ hơn kém nhau một chút, không ai ở đây có thể là đối thủ của ông ta."Vậy huynh nghĩ ta có thể đấu với ông ta vài chiêu không?" Thích Dung rón rén đến gần Phương Hủ Chi, hạ giọng hỏi thử.Phương Hủ Chi bất lực nhìn nàng: "Cô ấy à? Còn cần luyện thêm vài năm nữa mới có thể có chút khả năng đấu lại, bỏ qua đi Thích nữ hiệp, hôm nay sơn trang Thanh Phụng có nhiều tiền bối như vậy, La Thanh Phụng lại chưa xuất quan, làm sao đến lượt một cô nhóc vô danh tiểu tốt như cô ra tay?"Đúng là có nhiều tiền bối, thế nhưng tất cả đều trúng phải độc hoa Bách Diệp, còn không bằng nàng, mắt Thích Dung sáng lên, nhìn chằm chằm vào Tiêu Phong Việt đang đứng xa xa khoanh tay, lẩm bẩm: "Trông có vẻ không lợi hại đến thế."Phương Hủ Chi tức giận lắc chiếc quạt xếp trong tay, trời đông lạnh giá làm hắn run lên bần bật: "Vị cô nương này, cô có biết thế nào là sợ không, cô gan dạ như vậy, sao không đi khiêu chiến Tứ Thánh Tam Tuyệt đi?"Thấy hắn vô duyên vô cớ tức giận, Thích Dung liếc nhìn hắn một cái: "Ta chỉ hỏi chơi thôi mà."Hỏi chơi? Phương Hủ Chi giữ gương mặt lạnh lùng, nói bằng giọng mỉa mai: "Thích nữ hiệp võ nghệ cao cường, tài trí hơn người, có thể hái trăng trên trời cao, bắt rùa dưới biển sâu, hỏi ta làm gì?""Ta chỉ tò mò hỏi chút thôi, huynh giận cái gì?" Thích Dung ngẩng mặt lên, cười khẽ, rồi lén lút nắm lấy góc áo của hắn kéo nhẹ.Phương Hủ Chi thấy nàng cười vô tư thì thở dài. Tiểu cô nương này đã đi cùng hắn một quãng đường dài, bây giờ cũng tạm coi là cao thủ nhất lưu.Sau trận đấu với Diêm La sống, nàng dường như đã ngộ ra điều gì đó, công lực ngày càng tiến bộ, nhìn thấy ai cũng muốn thử sức, khao khát đối đầu vài chiêu, có lẽ thật sự không biết thế nào là cao thủ tông sư, cứ tưởng ai cũng như Thích tiền bối, không nỡ ra tay hạ sát, luôn nhường nàng ba phần.Thế nên, hắn nghiêm túc nói: "A Dung, với công lực hiện tại của cô, chỉ sợ không chịu nổi hơn trăm chiêu từ ông ta, giỏi lắm thì cô chỉ có thể đấu với gã mập cầm loan đao đứng bên cạnh ông ta thôi."Nói xong, hắn dùng chiếc quạt xếp chỉ vào người đang trợn trừng mắt bên cạnh Tiêu Phong Việt.Thích Dung cắn môi dưới, nói: "Vậy chúng ta phải làm sao, ngồi đây chờ chết à?"Nếu nàng có thể mạnh hơn nữa, võ công tiến bộ nhanh hơn, có thể đối đầu với Tiêu Phong Việt thì đâu phải chịu đựng sự khó chịu này mà chờ đợi người khác đến cứu.Phương Hủ Chi nói: "Chết? Ông ta giữ lại mạng của chúng ta chẳng phải là để ép sau khi La Thanh Phụng xuất quan phải đấu với ông ta sao? Ông ta và La Thanh Phụng đối đầu, kết quả ra sao, vẫn chưa thể nói trước được."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro