Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Sơn Trang Thanh...

Mãn Bôi Chanh Tử

2025-03-19 07:09:18

Phương Hủ Chi nheo mắt nhìn về phía Tiêu Phong Việt đang đứng trên cao: "Hôm nay e rằng khó có thể kết thúc một cách êm đẹp."Tiêu Phong Việt không ngại xa xôi đến Trung Nguyên, gây ra không ít sóng gió, chẳng lẽ chỉ để tranh giành một chỗ đứng trong võ lâm thôi sao?Tiểu Liên Thiên, phái Không Động và bây giờ là sơn trang Thanh Phụng...Không lâu sau, Từ Yến Ngọc và Đường Nhạn cũng bị ném xuống khoảng sân ấy, đưa mắt nhìn Thích Dung từ phía xa.Tiêu Phong Việt cúi mắt nhìn về phía La Tố nhưng chỉ trong chốc lát, người bên cạnh hắn ta đã tiến lên vài bước, đứng trước mặt La Tố rồi nói: "La tiểu thư, nói ra vị trí của La Thanh Phụng, để tránh phải chịu thêm nỗi đau xác thịt."La Tố cười nhạt một tiếng, không thèm ngẩng mặt lên, đáp: "Ta đã nói rồi, cô cô ta đang bế quan, không có trong sơn trang."Người đó có thân hình to lớn, mũi tẹt, mắt nhỏ, mặt đầy thịt tròn trịa, khiến đôi mắt bị ép lại thành một khe hẹp. Nghe vậy, gã tức giận nói: "Ngươi không nói, có phải muốn chúng ta tự động thủ không?"La Tố ngẩng mặt lên, nói: "Nếu các vị hứng thú, cứ việc tìm từng phòng một, dù sao tất cả người trong sơn trang cũng đã ở trong tay các ngươi, tin hay không thì tùy. Xem thử ta nói có đúng hay không."Gã cười mỉa, nói: "Tìm người, đâu cần phải tìm từng phòng một."Một vị tiền bối bên cạnh La Tố lạnh lùng ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói: "Tố Nhi, đủ rồi, không cần phải phí lời với những kẻ hèn hạ như vậy, bẩn miệng mình."La Tố cung kính đáp: "Dạ, sư thúc, là lỗi của Tố Nhi, bị chó cắn một phát, Tố Nhi không kiềm chế được."Người đối diện giận đến đỏ mặt, quát: "Ngươi! Được lắm, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt à!"Tiêu Phong Việt nghiêm giọng nói: "A Đồ, đủ rồi."Người đó quay lại, tay phải đặt lên ngực, cúi đầu đáp: "Vâng."Nói xong, gã quay đi ra hiệu cho người khác, lập tức có mười người mang theo đuốc và vò rượu tiến đến đình viện bên kia hồ, đổ hết rượu xuống, mùi rượu nồng nặc bay tứ phía, khiến mọi người kinh hãi.Vị tiền bối vừa khiển trách La Tố lúc nãy không ngồi yên được nữa, trợn mắt quát lên: "Đồ vô sỉ!"Mắt La Tố đỏ hoe, nàng ấy trơ mắt nhìn ngọn đuốc bùng cháy, nhanh chóng lan rộng, những tòa lầu cũ kỹ bị ngọn lửa nuốt chửng, ngọn lửa bùng lên dữ dội.Phương Hủ Chi cau mày, lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt. Với cường độ cháy như vậy, sơn trang Thanh Phụng sẽ trở thành đống đổ nát trong chưa đầy nửa canh giờ. Nếu ngọn lửa thiêu rụi tất cả, La Thanh Phụng đang ở trong sơn trang mà không ra, cũng sẽ bị thiêu cháy thành tro.La Tố vẫn bình tĩnh ngồi đó, nhìn đám khói đen cuồn cuộn trên bầu trời rồi từ từ nhắm mắt lại.Trên nền đất đều là người của các môn phái võ lâm Trung Nguyên, những người có tên tuổi không phải hạng vô danh, nhìn cảnh tượng đó, họ không kìm nổi phẫn nộ, liên tục chửi rủa, có người còn cố sức thoát khỏi sự khống chế để tấn công những kẻ canh giữ bên cạnh.Những tên Tây Vực cầm đao gạt đi những đòn tấn công của nhân sĩ võ lâm, trong chốc lát, mọi thứ trở nên hỗn loạn.Trong đám đông, có người chửi rủa, có người đau lòng, có người cố sức vùng vẫy, thế nhưng chỉ có La Tố là giữ được sự bình tĩnh đến đáng sợ.Thích Dung cảm thấy một cảm giác mơ hồ khó tả, nàng tiến lại gần Phương Hủ Chi, khẽ nói: "Sao ta cảm thấy, La Thanh Phụng không giống như đang bế quan ấy nhỉ."Đôi chân mày đang nhíu chặt giãn ra đôi chút, Phương Hủ Chi cười nói: "Cô nhìn ra được điều gì rồi?"Thích Dung nói: "Nếu La Thanh Phụng thật sự đang bế quan, đệ tử sẽ mang cơm cho bà ấy hàng ngày. Trong những ngày gần đây, sơn trang Thanh Phụng gặp chuyện, chắc chắn không có ai mang cơm, bà ấy sẽ phải nhận ra sự bất thường, sao có thể nhẫn nhịn mà không xuất quan được?"Phương Hủ Chi gật đầu: "Không sai.""Còn nữa, người của sơn trang Thanh Phụng không chịu nói, cản trở Tiêu Phong Việt làm gì, cho dù Tiêu Phong Việt tìm được La Thanh Phụng thì sao, như ngươi nói, chưa chắc hắn ta đánh thắng được La Thanh Phụng, trừ phi..."Trừ phi La Thanh Phụng có lý do không thể xuất hiện, giống như khi xưa Tô Nhược Bạch đã từng vậy. Cảnh tượng này khiến Thích Dung cảm thấy quen thuộc, giống như khi mọi người che giấu nguyên nhân cái chết của Tô Nhược Bạch tại sơn trang Vấn Kiếm, vì vậy nàng chắc chắn rằng La Thanh Phụng cũng có lý do không thể xuất hiện.Chẳng lẽ...Phương Hủ Chi nhướng mày nhìn nàng, dập tắt suy nghĩ hoang đường của nàng: "Ta biết cô đang nghĩ gì, La Thanh Phụng không thể chết."Thích Dung liếc hắn một cái, nghi ngờ nói: "Sao huynh chắc chắn như vậy, nhỡ đâu thì sao?"Phương Hủ Chi nói: "Không có chuyện nhỡ đâu. Ta rất hiểu La Thanh Phụng, ít nhất trong hai năm tới, bà ấy sẽ không cho phép mình chết trước. Nhưng cô đoán đúng, có lẽ bà ấy thật sự có lý do không thể xuất hiện."Tiếng la hét vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện của Thích Dung và Phương Hủ Chi, hai người quay đầu lại, nhìn thấy một người vừa lao ra đã bị người Tây Vực dùng đao cắt ngang cổ, chỉ một nhát chém nhẹ đã mất mạng.Thích Dung cảm thấy tức tối trong lòng, cơn giận dâng lên đến cổ họng, sắp không kìm nén được nữa, âm thầm nắm chặt cán dao bên hông.Phương Hủ Chi nắm lấy cổ tay nàng, nghiêm nghị nói: "A Dung, cô biết cô ra tay lúc này có ý nghĩa gì không?"Dĩ nhiên nàng biết, nếu nàng ra tay, điều đó có nghĩa là người Tây Vực sẽ phát hiện nàng không trúng phải độc hoa Bách Diệp, sẽ dẫn đến sự tấn công của tất cả những người có mặt, thậm chí có thể sẽ bị Tiêu Phong Việt giế t chết.Thích Dung gật đầu, nói: "Huynh bảo ta ngừng thở để tránh độc hoa Bách Diệp, bảo toàn nội lực, chẳng phải là để ta có thể dùng khi gặp nguy hiểm sao?"Những anh hùng võ lâm ở đây đã trúng quỷ kế của người Tây Vực, mất hết nội lực, nhưng họ vẫn có thể dùng thân thể yếu ớt để đối đầu với lưỡi đao sắt nhọn ấy.Còn nàng, một người vẫn còn đầy đủ chân tay, nội lực dồi dào, chẳng lẽ lại phải trốn sau lưng những người này, trở thành một con rùa rụt cổ lo sợ ư?Nàng không thể làm thế.Người Tây Vực dám ngang nhiên hoành hành trên đất Trung Nguyên chẳng phải vì nghĩ rằng người Trung Nguyên đều là những kẻ nhát gan, sợ chết sao?Được chiến đấu một trận sảng khoái, dùng hết sức mình, dù có chết cũng tốt hơn là thức dậy trong đêm khuya, hối hận vì sự hèn nhát vô dụng của ngày hôm nay."Không phải." Ánh mắt của Phương Hủ Chi trở nên sâu thẳm, nói: "Ta bảo cô bảo toàn nội lực là để cô có khả năng thoát thân khi gặp nguy hiểm."Ngay từ khi vào sơn trang, hắn đã cảm nhận được chuyến đi này chắc chắn sẽ đầy hiểm nguy. Hắn có thể bỏ mạng tại sơn trang Thanh Phụng nhưng Thích Dung thì không thể.Nếu không có Tiêu Phong Việt ở đây, Thích Dung có thể dốc toàn lực chiến đấu, có lẽ nàng ra tay có thể đem lại một tia hy vọng cho mọi người có mặt. Nhưng Tiêu Phong Việt còn ở đây, Thích Dung tuyệt đối không phải là đối thủ của Tiêu Phong Việt, ra tay chỉ là tự tìm cái chết mà thôi."A Dung, với khả năng của cô, cho dù có Tiêu Phong Việt ở đây, cô vẫn có thể đưa Từ Yến Ngọc hoặc Đường cô nương thoát thân."Thích Dung cười khẽ, nói: "Từ lúc gặp Diêm La sống, ta đã nói rồi, từ nhỏ ta đã không biết chữ 'trốn' viết thế nào. Phương đại ca, ta biết huynh là vì tốt cho ta, nhưng ta không thể đi."Phương Hủ Chi mỉm cười nhìn Thích Dung, mỗi lần nàng cười, trong mắt nàng dường như có ánh sáng, rực rỡ vô cùng.Hắn lại nhìn xung quanh, những võ lâm nhân sĩ ngồi phía sau lần lượt xông lên, phần lớn mọi người cầm kiếm còn không vững, vẻ giận dữ và thù hận trên mặt lấn át nỗi sợ hãi cái chết, họ cùng những người Tây Vực đang canh giữ chiến đấu một trận ra trò.Phương Hủ Chi xoa tay Thích Dung: "Nếu nữ hiệp có hứng thú như vậy, thì chi bằng, ta cùng cô, giết ra một con đường máu."Thích Dung vung tay đánh vào ngực hắn, nói: "Ta biết ngay huynh không sao, ngay cả Mộng Yểm Nam Cương còn không thể làm gì được huynh, huống chi là loại hoa quỷ quái của Tây Vực này."Phương Hủ Chi cười khẽ: "Hoa Bách Diệp."Thích Dung rút dao Tế Vũ, chân đạp lên vai người bay ra ngoài, lưỡi đao nhanh chóng chém xuống vai người Tây Vực đang cầm đao kề cổ người khác, lưỡi đao lạnh lùng, chém một nhát xuống làm đầu gã rơi xuống đất.Một nhát chém, thêm một đường lượn, năm tên người Tây Vực cầm loan đao ở hàng đầu không chừa một ai, tất thảy đều ngã xuống đất, máu tươi phun ra, nhuộm đỏ một mảng sân.Phương Hủ Chi nhờ vào khinh công chạm nước không vết gợn, mũi chân nhẹ điểm, bay lên mái hiên, từ tay áo rải ra những mũi kim nhỏ, người Tây Vực đứng trên mái hiên ngã xuống từng người một.Hai người phối hợp phân công, tốc độ quá nhanh, mọi người còn chưa kịp phản ứng, A Đồ thấy vậy, vội vã cầm loan đao chặn đứng Thích Dung, Thích Dung lật ngược lưỡi dao, dồn lực đẩy gã lùi lại bốn bước, dao Tế Vũ hơi nghiêng một chút, cắt qua áo gã, rỉ ra vài giọt máu tươi."Đao pháp tuyệt diệu!"Thích Dung quay đầu lại, thấy Tiêu Phong Việt cầm chuỗi tràng hạt trong tay, cười to vài tiếng.Sau khi đứng vững A Đồ lại cầm loan đao xông lên, Thích Dung xoay lưỡi dao ngắn, lưỡi dao lướt sát qua mặt gã, ánh sáng lưỡi dao lạnh lùng, u ám như ma quỷ, luôn lảng vảng bên cạnh gã.Nội lực của gã không kém, Thích Dung dùng mấy chiêu này đủ để dò ra công lực thâm hậu của A Đồ, nhưng chiêu thức còn thiếu sót, có lẽ xuất thân từ quân ngũ, chiến đấu trên sa trường. Chiến đấu trên sa trường lâu ngày, gã không sử dụng tốt loan đao nhưng sức lực lại rất lớn.Thích Dung thử qua hai lần, nhân cơ hội dùng sức mạnh khéo léo đánh một đòn mạnh lên lưng đao của gã, tiếp theo dùng nội lực đánh gãy thanh loan đao của gã, mũi đao rơi xuống đất.A Đồ hơi kinh ngạc, cổ tay run rẩy, gã tức giận nhìn nàng, hơi nhíu mày, vẫn không tin một tiểu nha đầu chỉ cao đến vai gã lại có thể đánh gãy thanh loan đao của mình.Gã đang định ra tay, Tiêu Phong Việt bèn lên tiếng: "Đủ rồi A Đồ, ngươi không phải là đối thủ của nàng ta đâu."A Đồ không cam lòng trừng mắt nhìn Thích Dung, không tin nổi mà thở hổn hển vài lần rồi thốt lên: "Tướng quân!"Tiêu Phong Việt nhíu mày, gã giậm chân rồi mới không tình nguyện lui về phía sau Tiêu Phong Việt, vẫn trừng Thích Dung với đôi mắt không phục.Tiêu Phong Việt đầy hứng thú hỏi: "Tiểu nha đầu, ngươi không phải người của sơn trang Thanh Phụng, ngươi là ai? Sư phụ của ngươi là ai?"Thích Dung nhướng mày, nói: "Ông hỏi, ta nhất định phải trả lời sao?"Tiêu Phong Việt không giận mà bật cười, tiến lên hai bước, rõ ràng hắn ta có một gương mặt vô hại, vậy nhưng khí thế lại rất áp đảo, mỗi bước hắn ta tiến lên, không hiểu tại sao lòng Thích Dung lại run lên.Lúc này, sau lưng hắn ta đột nhiên xuất hiện một người mũi xanh mặt tím, chính là tên râu xoăn hôm đó dưới núi suýt bị Thích Dung chém chết, chỉ vào Thích Dung nói một tràn tiếng Yết tộc.Tiêu Phong Việt khẽ phụt cười, trả lời bằng tiếng Trung Nguyên: "Kỹ năng không bằng người ta, có gì để nói đâu chứ."Thích Dung có chút kinh ngạc nhìn hắn ta, qua lời đối đáp giữa hai sư đồ hắn ta, nàng đại khái đoán được điều mà tên râu xoăn nói, chẳng qua là những lời ác độc hôm đó dưới núi, muốn sư phụ thay gã báo thù.Theo tác phong thường ngày của Tiêu Phong Việt, hắn ta không phải là người hay nói lý lẽ như vậy, thật hiếm khi hôm nay lại nói lý lẽ."Tiểu nha đầu, từ nay về sau nếu ngươi chịu quy thuận dưới trướng ta, làm việc cho ta, ta sẽ tha mạng cho ngươi, thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Số ký tự: 0