Ta Làm Tư Tế Ở Nguyên Thủy Thú Thế
Chít Một Tiếng_...
2025-01-03 09:25:41
Lần này đi đến Trạch bộ lạc để cứu người, Thẩm Nùng không mang theo xe nỏ và máy bắn đá.
Trạch bộ lạc không giống như bộ lạc ăn thịt người không có khả năng biến hình, và hơn nữa, chiến sĩ thú nhân ở Trạch bộ lạc cũng không thiếu.
Mặc dù xe nỏ và máy bắn đá có uy lực không nhỏ, nhưng đối với thú nhân đã biến hình, sự uy hiếp của chúng không lớn bằng đối với những người của bộ lạc ăn thịt.
Họ muốn cứu người ở Trạch bộ lạc, nhưng không thể dùng những biện pháp đối phó như bộ lạc ăn thịt người.
Thẩm Nùng chống cằm, suy nghĩ phương án, thì bỗng thấy Đại Hắc từ xa chạy tới.
Do Đại Hắc là phương tiện di chuyển tự nhiên trong bộ lạc, Thẩm Nùng ngoài thời gian huấn luyện sẽ cởi bỏ phép thu nhỏ của Đại Hắc, thời gian khác thì không thay đổi.
Từ hệ thống đổi thuật pháp của Tiên giới,có thể làm vạn vật biến lớn thu nhỏ, bất kể đã sống chết.
Tuy nhiên, thuật pháp này cũng có giới hạn. Vật thể không thể biến đổi vô hạn, mà chỉ có thể lớn gấp mười lần hoặc nhỏ gấp mười lần so với kích thước ban đầu.
Gấp mười lần là giới hạn tối đa.
Đại Hắc đến đây chính là để xin Thẩm Nùng thêm kẹo.
Từ khi thu nhỏ thân thể lại, sau khi ăn kẹo, Đại Hắc như bị nghiện.
Mỗi ngày Đại Hắc đều quấn quít lấy Thẩm Nùng để đòi kẹo, dù nó không dám làm càn, nhưng nó vẫn la lối khóc lóc lăn lộn.
Một thân lăn lộn trên tuyết, huấn luyện gì đều mặc kệ.
Đến cả Nắm cũng chưa từng thấy Đại Hắc như vậy
Từ lúc Đại Hắc mang theo Nắm đến Mộc bộ lạc, Thẩm Nùng liền biết cái đầu gấu này rất ranh ma.
Mỗi lần cái bàn phím nhỏ này làm nũng, thì vang đến tận cả tinh tế cậu cũng nghe thấy.
Để tránh bị làm phiền mỗi ngày, Thẩm Nùng đồng ý cho Đại Hắc một viên kẹo mỗi ngày, nhưng không cho phép nó lại dùng mánh lới.
Khi Đại Hắc đạt được mục đích, cái gì nó cũng đáp ứng.
Hôm nay vì một số chuyện mà bị chậm trễ, thời gian cho Đại Hắc ăn kẹo đã qua, khiến cho cái đầu gấu tham ăn này đi khắp bộ lạc tìm cậu.
Thẩm Nùng nhìn chằm chằm Đại Hắc một lúc, nảy ra một ý tưởng hay.
Đại Hắc vội vã chạy tới trước mặt Thẩm Nùng, dừng lại thở hổn hển, chăm chăm nhìn cái túi cậu thường móc kẹo ra.
Thẩm Nùng lấy ra một viên kẹo màu xanh lục, mỉm cười ôn hòa nói: “Đại Hắc, nếu ngươi giúp ta một việc, hôm nay ta sẽ cho ngươi nhiều hơn mấy viên kẹo được không?”
Đại Hắc không biết đã chảy nước miếng từ lúc nào, cuồng cuồng gật đầu, sợ Thẩm Nùng sẽ đổi ý.
______
Tuyết đã ngừng, một mảnh trắng xóa bao trùm, có bóng đen sầm sầm nhanh chóng di chuyển.
Một con gấu đen cao tới hai mét, trên người nó là một bộ lông dày, hai bàn tay lớn xếp lại.
Những cơn gió lạnh do thổi tới làm cho một đám người trên mặt cảm thấy tê tái.
Trong số đó, một người có khuôn mặt chữ điền, mày ủ rũ hỏi những người bên cạnh “Tư tế, chúng ta thật sự còn có thể biến trở về không?”
Câu hỏi này, Thẩm Nùng đã nghe không biết bao nhiêu lần.
Ban đầu, cậu còn đáp một tiếng “Sẽ” Nhưng sau đó, chín người lần lượt hỏi đi hỏi lại, khiến Thẩm Nùng cuối cùng quyết định không nói gì cả.
Dù cậu có nói gì, bọn họ vẫn sẽ tiếp tục hỏi không ngừng.
Lúc này, gấu đen chậm lại tốc độ, cuối cùng hoàn toàn dừng lại.
Thẩm Nùng không vui nói: “Sao lại dừng lại?”
Gấu đen hơi há miệng nhìn con người nhỏ bé xinh đẹp, sau đó chỉ vào túi của cậu.
Thẩm Nùng thở dài, đành phải từ trong túi lấy ra một viên kẹo.
Cậu vận dụng năng lượng dị năng trong cơ thể, niệm chú thuật, và viên kẹo ngay lập tức biến lớn, khôi phục lại kích thước ban đầu.
Bàn tay của con người nhỏ ôm viên kẹo màu tím lớn, nói với giọng hung dữ: “Đại Hắc, đây là viên cuối cùng. Nếu ngươi còn dám ăn hết kẹo thì ta sẽ cho ngươi nếm thử cú đấm sắt của ta, ta chắc rằng nó sẽ rất đau lắm đấy!”
Con người nhỏ xinh đẹp tức giận nhìn Đại Hắc tham ăn, hung hăng rút vài sợi lông của nó.
Đại Hắc cảm thấy chột dạ, nhưng không quên dùng móng vuốt lớn của mình lấy kẹo, sau đó vội vàng nhét vào miệng.
A! Ăn ngon ngon!
Nhưng nếu bị đánh thì sẽ rất đau... Thú hai chân tức giận rồi, còn túm lông Đại Hắc nữa... Thế thì, Đại Hắc phải ăn ít đi mấy viên kẹo!
Có kẹo rồi, thân ảnh lại một lần nữa nhanh chóng di chuyển, bỏ lại con đường tuyết phía sau.
Do ảnh hưởng của thuật pháp, kích thước bình thường của Đại Hắc, so với cự thú khác còn nhỏ hơn.
Vì vậy, khi những người của Mộc bộ lạc đến cửa nhà Trạch bộ lạc, họ vẫn chưa bị phát hiện.
Ẩn sau một tảng đá lớn, Thẩm Nùng nghiêm túc nói: “Đại Hắc, từ giờ trở đi, ngươi phải chạy thật xa, có nghe không?”
Đại Hắc không hiểu tại sao hai chân thú lại đưa ra yêu cầu này. Nó chỉ chỉ về phía Trạch bộ lạc, nâng móng vuốt lớn lên, vừa vung vừa nhỏ giọng kêu ngao ngao.
Thú hai chân! Đại Hắc không thể chạy, ngươi cho Đại Hắc nhiều kẹo, Đại Hắc giúp ngươi đánh người.
Sau thời gian dài ở chung, Thẩm Nùng nhìn cử chỉ của Đại Hắc cũng hiểu ý.
Cậu cười nói: “Không phải bảo ngươi chạy trốn, mà là nếu ngươi chạy xa một chút, ta mới có thể thực hiện kế hoạch.”
Thẩm Nùng giải thích kế hoạch của mình cho Đại Hắc. Sau khi nghe xong, Đại Hắc buông móng vuốt lớn ra.
Nó gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Ai, hai chân thú này nhiều chuyện quá.
Theo lời Thẩm Nùng, Đại Hắc nhanh chóng rời đi. Chẳng mấy chốc, không còn thấy dáng nó nữa, chỉ để lại một chuỗi dấu chân gấu trên mặt tuyết.
“Hệ thống, giúp ta tính giờ.”
Mười lăm phút sau, một con quái vật khổng lồ đột nhiên xuất hiện giữa vùng tuyết.
Đại Hắc cảm nhận được cơ thể mình không ngừng biến lớn, ngày càng cao hơn, cao tới mức nó chưa từng thấy.
Thú hai chân nói, chỉ cần cảm nhận được bản thân mình đang lớn lên, thì phải chạy trở về.
Đại Hắc bước đi như một ngọn núi nhỏ, tiến về phía Trạch bộ lạc.
Hệ thống nhìn thấy khoảng không phía trước trống rỗng, với Đại Hắc đã được biến lớn gấp mười lần, đủ để cao tới hai ba trăm mét. Nó lại lần nữa nhắc nhở Thẩm Nùng: “Ký chủ, ta đã nói từ đầu, tuy rằng phép thuật có thể làm cho vật thể biến lớn, nhưng sức mạnh của vật thể đó sẽ không thay đổi.”
【Mặc dù ngươi đã biến Đại Hắc lớn như vậy, nhưng sức mạnh của nó vẫn giống như trước, không thể trở nên mạnh mẽ hơn chỉ vì hình thể lớn hơn được.】
“Lớn như vậy tuy rằng không thể đánh chết bọn họ, nhưng có thể dọa cho bọn họ sợ chết khiếp.” Thẩm Nùng nghe thấy tiếng quát tháo hoảng sợ từ Trạch bộ lạc, cười nói: “Ngươi nghe thấy không? Bọn họ la lớn lắm đó.”
Hệ thống run rẩy , Ô ô ô, ký chủ có phải là đại ma vương chuyển thế không? Hiện tại hắn cười thật đáng sợ!
Những người ở lại tại Mộc bộ lạc cũng thấy được Đại Hắc biến lớn.
Khi Chọn quay đầu lại để hỏi Thẩm Nùng về kế hoạch tiếp theo, lại nhìn thấy khóe miệng của Thẩm Nùng nở nụ cười nhợt nhạt vẫn chưa kịp thu lại.
Hắn nhìn như bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt ẩn giấu một sự tham lam mãnh liệt mà không ai biết.
Tư tế cười thật đẹp, nếu như có thể cười với ta thì tốt biết bao…
Ngoài Thẩm Nùng và Chọn, những người khác trong Mộc bộ lạc lúc này đều trừng lớn mắt nhìn về phía con gấu khổng lồ trên bầu trời.
Vốn dĩ đã thu nhỏ lại gấp mười lần, nhưng Đại Hắc trong mắt họ vẫn cao nửa bầu trời. “Thần Thú ơi! Đây là Đại Hắc sao?”
Thẩm Nùng vỗ nhẹ vào Hổ Gầm bên cạnh mình, “Đừng nhìn nữa, hiện tại chúng ta phải vào Trạch bộ lạc.”
Xưa nay chưa từng có siêu cấp đại cự thú tiến về phía bộ lạc như vậy, khiến cho bên trong Trạch bộ lạc trở nên hỗn loạn thành nồi cháo.
Trong lúc bọn họ rối loạn, Thẩm Nùng dẫn theo người Mộc bộ lạc thành công trà trộn vào Trạch bộ lạc.
Bọn họ mang thân hình nhỏ bé, lại thêm việc tâm trí của Trạch bộ lạc đều bị Đại Hắc hấp dẫn, nên căn bản không ai chú ý đến bọn họ.
Đoàn người lặng lẽ tiến vào, giống như những con ruồi không đầu, lục lọi tìm kiếm một hồi lâu.
Nhưng không thấy gì.
Sau khi Hổ Gầm lần thứ ba suýt chút nữa bị người Trạch bộ lạc dẫm bẹp, hắn nắm chặt tay Chọn, đề nghị: “Chọn, ngươi đã sống ở Trạch bộ lạc lâu như vậy, sao không dẫn chúng ta đi tìm? So với việc ở đây tìm từng chỗ một thì nhanh hơn nhiều.”
Chọn liếc qua sơn động của tư tế Trạch bộ lạc ở gần đó, sắc mặt hắn nghiêm túc, ánh mắt ẩn chứa sát khí “Không biết.”
Hổ Gầm cảm thấy kỳ quái, một người sống trong bộ lạc lâu như vậy, sao có thể không biết?
Hắn định hỏi lại, nhưng đã bị tư tế cắt ngang.
Thẩm Nùng ngăn Hổ Gầm lại.
“Có người lại đây, câm miệng.”
Chọn cúi đầu nhìn về phía Thẩm Nùng, ánh mắt hai người chạm nhau.
Thẩm Nùng bị ánh mắt chuyên chú của đối phương nhìn chằm chằm hơi cảm thấy kinh hãi, vội vàng quay đầu đi.
Theo bản năng, cậu xem nhẹ nhịp tim đập nhanh này, trong lòng nghĩ, Chọn hình như lại trở nên đẹp hơn không ít…
Khi tiếng bước chân dần xa, Chọn mở miệng nói: “Có một nơi, bọn họ khả năng bị nhốt ở đó, ta dẫn các người đi nhìn thử.”
Trên đường, họ tránh né những bước chân hoảng loạn của Trạch bộ lạc, tiếng kêu sợ hãi vẫn vang vọng bên tai.
Trạch bộ lạc, với tất cả các thú nhân chiến sĩ đã được triệu tập, chuẩn bị đối phó với sự xuất hiện bất ngờ của siêu cấp cự thú này.
Vào những lúc bình thường, nơi này vốn là khu vực được bảo vệ nghiêm ngặt nhất, nhưng giờ đây lại hoàn toàn vắng vẻ, không có một bóng người.
Thẩm Nùng quan sát thấy Chọn không hề dừng lại mà tiếp tục bước đi vững vàng. Cậu biết Chọn vô cùng quen thuộc nơi này.
Kể từ khi bước vào Trạch bộ lạc, Thẩm Nùng đã nhận ra rằng Chọn đều lên phía trước dò đường, mà không cần xác định phương hướng.
Không biết nơi nào, không cần biết hướng đi.
Tất cả xung quanh đều chìm trong bóng tối, một mảng đen ngòm không thấy đáy.
Địa phương quen thuộc khiến ký ức đen tối năm xưa phá vỡ rào chắn, sự sợ hãi quen thuộc quét qua toàn thân.
Chọn căng chặt cơ thể, từng đợt hồi ức về cái chết ùa về.
Hắn yên lặng tiếp nhận cảm giác đó như thủy triều vây quanh, làm cả người nghẹt thở và đau đớn.
Mọi thứ xung quanh đều chìm trong bóng tối, không có ánh sáng.
Thẩm Nùng nhận thấy trạng thái của người bên cạnh không ổn, không rõ lý do, nhưng cơ thể tự động phản ứng, đưa tay ra.
Khi cậu nhận thức được hành động của mình, đã nắm chặt một bàn tay to lớn, ấm áp.
Chọn cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay đó, đây là thứ ấm áp mà hắn chưa từng trải qua trong ký ức của mình.
Hắn như bị nhốt trong cõi chết, bỗng tìm thấy một tia hy vọng, vì vậy ra sức phá vỡ gông xiềng trói buộc bản thân, liều mạng nắm lấy cái đuôi hy vọng đó.
“Tư tế.”
Giọng nói của Chọn vẫn trầm ổn, Thẩm Nùng là một người thích thanh luyến.
Nếu không chú ý, khó lòng nhận ra sự run rẩy trong đó.
Đã chuẩn bị buông tay, nhưng lần nữa bị Thẩm Nùng nắm chặt, cậu đáp lại trong bóng tối: “Ân, ta ở đây.”
Chọn nghe thấy câu trả lời, thân thể bỗng nhiên ngẩn ra. Hắn chưa từng dám nghĩ rằng, ở nơi không thấy ánh sáng này, sẽ có người đáp lại hắn.
Càng không dám nghĩ, sau khi a mẫu hắn qua đời, sẽ có người nói với hắn: “Ta ở đây.”
Tư tế…
Chọn chỉ cảm thấy chính mình trong lòng kinh hoàng không ngừng, tim như muốn nhảy ra.
Có một cảm giác mãnh liệt ở lồng ngực, hắn muốn phát tiết ra, nhưng lại không có đường ra, chỉ có thể hao hết tâm trí áp chế.
Hắn muốn hỏi hỏi tư tế, hắn đây là làm sao vậy.
Mà trước khi mở miệng, hắn đã bị tiếng Hổ Gầm cắt ngang “Tư tế! Phía trước hình như có người!”
Trạch bộ lạc không phải một nơi quá lớn, nhưng với thân hình nhỏ bé của bọn họ, khi đi vào lại có vẻ rất rộng.
Nơi này hoàn toàn tối tăm, không có ánh sáng, vào trong chỉ như người mù.
Khi tìm được người, họ cũng không thể nhìn thấy mặt nhau. Thẩm Nùng lười nghĩ ra cách nào để tạo ánh sáng, nên trực tiếp lên tiếng hỏi: “Lộc Sương? Ở đó thì kêu chít một tiếng?”
Bị nhốt ở một chỗ không thể nhúc nhích, người Thủy bộ lạc đã sớm đói đến ngất xỉu.
Trong cơn mê man, Lộc Sương dường như nghe thấy ai đó gọi tên mình. Giọng nói ấy đặc biệt dễ chịu, giống hệt như giọng của tư tế Mộc bộ lạc…
Đúng vậy, âm thanh đó hình nói mình kêu chít một tiếng…
Tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng Lộc Sương mặt mày mê mang, làm theo tiếng gọi.
“Chít …”
_____
Tác giả:
Chọn: Người tình trong mắt hóa Tây Thi.
Hệ thống: Trong mắt AI hoá đại ma vương.
Trạch bộ lạc không giống như bộ lạc ăn thịt người không có khả năng biến hình, và hơn nữa, chiến sĩ thú nhân ở Trạch bộ lạc cũng không thiếu.
Mặc dù xe nỏ và máy bắn đá có uy lực không nhỏ, nhưng đối với thú nhân đã biến hình, sự uy hiếp của chúng không lớn bằng đối với những người của bộ lạc ăn thịt.
Họ muốn cứu người ở Trạch bộ lạc, nhưng không thể dùng những biện pháp đối phó như bộ lạc ăn thịt người.
Thẩm Nùng chống cằm, suy nghĩ phương án, thì bỗng thấy Đại Hắc từ xa chạy tới.
Do Đại Hắc là phương tiện di chuyển tự nhiên trong bộ lạc, Thẩm Nùng ngoài thời gian huấn luyện sẽ cởi bỏ phép thu nhỏ của Đại Hắc, thời gian khác thì không thay đổi.
Từ hệ thống đổi thuật pháp của Tiên giới,có thể làm vạn vật biến lớn thu nhỏ, bất kể đã sống chết.
Tuy nhiên, thuật pháp này cũng có giới hạn. Vật thể không thể biến đổi vô hạn, mà chỉ có thể lớn gấp mười lần hoặc nhỏ gấp mười lần so với kích thước ban đầu.
Gấp mười lần là giới hạn tối đa.
Đại Hắc đến đây chính là để xin Thẩm Nùng thêm kẹo.
Từ khi thu nhỏ thân thể lại, sau khi ăn kẹo, Đại Hắc như bị nghiện.
Mỗi ngày Đại Hắc đều quấn quít lấy Thẩm Nùng để đòi kẹo, dù nó không dám làm càn, nhưng nó vẫn la lối khóc lóc lăn lộn.
Một thân lăn lộn trên tuyết, huấn luyện gì đều mặc kệ.
Đến cả Nắm cũng chưa từng thấy Đại Hắc như vậy
Từ lúc Đại Hắc mang theo Nắm đến Mộc bộ lạc, Thẩm Nùng liền biết cái đầu gấu này rất ranh ma.
Mỗi lần cái bàn phím nhỏ này làm nũng, thì vang đến tận cả tinh tế cậu cũng nghe thấy.
Để tránh bị làm phiền mỗi ngày, Thẩm Nùng đồng ý cho Đại Hắc một viên kẹo mỗi ngày, nhưng không cho phép nó lại dùng mánh lới.
Khi Đại Hắc đạt được mục đích, cái gì nó cũng đáp ứng.
Hôm nay vì một số chuyện mà bị chậm trễ, thời gian cho Đại Hắc ăn kẹo đã qua, khiến cho cái đầu gấu tham ăn này đi khắp bộ lạc tìm cậu.
Thẩm Nùng nhìn chằm chằm Đại Hắc một lúc, nảy ra một ý tưởng hay.
Đại Hắc vội vã chạy tới trước mặt Thẩm Nùng, dừng lại thở hổn hển, chăm chăm nhìn cái túi cậu thường móc kẹo ra.
Thẩm Nùng lấy ra một viên kẹo màu xanh lục, mỉm cười ôn hòa nói: “Đại Hắc, nếu ngươi giúp ta một việc, hôm nay ta sẽ cho ngươi nhiều hơn mấy viên kẹo được không?”
Đại Hắc không biết đã chảy nước miếng từ lúc nào, cuồng cuồng gật đầu, sợ Thẩm Nùng sẽ đổi ý.
______
Tuyết đã ngừng, một mảnh trắng xóa bao trùm, có bóng đen sầm sầm nhanh chóng di chuyển.
Một con gấu đen cao tới hai mét, trên người nó là một bộ lông dày, hai bàn tay lớn xếp lại.
Những cơn gió lạnh do thổi tới làm cho một đám người trên mặt cảm thấy tê tái.
Trong số đó, một người có khuôn mặt chữ điền, mày ủ rũ hỏi những người bên cạnh “Tư tế, chúng ta thật sự còn có thể biến trở về không?”
Câu hỏi này, Thẩm Nùng đã nghe không biết bao nhiêu lần.
Ban đầu, cậu còn đáp một tiếng “Sẽ” Nhưng sau đó, chín người lần lượt hỏi đi hỏi lại, khiến Thẩm Nùng cuối cùng quyết định không nói gì cả.
Dù cậu có nói gì, bọn họ vẫn sẽ tiếp tục hỏi không ngừng.
Lúc này, gấu đen chậm lại tốc độ, cuối cùng hoàn toàn dừng lại.
Thẩm Nùng không vui nói: “Sao lại dừng lại?”
Gấu đen hơi há miệng nhìn con người nhỏ bé xinh đẹp, sau đó chỉ vào túi của cậu.
Thẩm Nùng thở dài, đành phải từ trong túi lấy ra một viên kẹo.
Cậu vận dụng năng lượng dị năng trong cơ thể, niệm chú thuật, và viên kẹo ngay lập tức biến lớn, khôi phục lại kích thước ban đầu.
Bàn tay của con người nhỏ ôm viên kẹo màu tím lớn, nói với giọng hung dữ: “Đại Hắc, đây là viên cuối cùng. Nếu ngươi còn dám ăn hết kẹo thì ta sẽ cho ngươi nếm thử cú đấm sắt của ta, ta chắc rằng nó sẽ rất đau lắm đấy!”
Con người nhỏ xinh đẹp tức giận nhìn Đại Hắc tham ăn, hung hăng rút vài sợi lông của nó.
Đại Hắc cảm thấy chột dạ, nhưng không quên dùng móng vuốt lớn của mình lấy kẹo, sau đó vội vàng nhét vào miệng.
A! Ăn ngon ngon!
Nhưng nếu bị đánh thì sẽ rất đau... Thú hai chân tức giận rồi, còn túm lông Đại Hắc nữa... Thế thì, Đại Hắc phải ăn ít đi mấy viên kẹo!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có kẹo rồi, thân ảnh lại một lần nữa nhanh chóng di chuyển, bỏ lại con đường tuyết phía sau.
Do ảnh hưởng của thuật pháp, kích thước bình thường của Đại Hắc, so với cự thú khác còn nhỏ hơn.
Vì vậy, khi những người của Mộc bộ lạc đến cửa nhà Trạch bộ lạc, họ vẫn chưa bị phát hiện.
Ẩn sau một tảng đá lớn, Thẩm Nùng nghiêm túc nói: “Đại Hắc, từ giờ trở đi, ngươi phải chạy thật xa, có nghe không?”
Đại Hắc không hiểu tại sao hai chân thú lại đưa ra yêu cầu này. Nó chỉ chỉ về phía Trạch bộ lạc, nâng móng vuốt lớn lên, vừa vung vừa nhỏ giọng kêu ngao ngao.
Thú hai chân! Đại Hắc không thể chạy, ngươi cho Đại Hắc nhiều kẹo, Đại Hắc giúp ngươi đánh người.
Sau thời gian dài ở chung, Thẩm Nùng nhìn cử chỉ của Đại Hắc cũng hiểu ý.
Cậu cười nói: “Không phải bảo ngươi chạy trốn, mà là nếu ngươi chạy xa một chút, ta mới có thể thực hiện kế hoạch.”
Thẩm Nùng giải thích kế hoạch của mình cho Đại Hắc. Sau khi nghe xong, Đại Hắc buông móng vuốt lớn ra.
Nó gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Ai, hai chân thú này nhiều chuyện quá.
Theo lời Thẩm Nùng, Đại Hắc nhanh chóng rời đi. Chẳng mấy chốc, không còn thấy dáng nó nữa, chỉ để lại một chuỗi dấu chân gấu trên mặt tuyết.
“Hệ thống, giúp ta tính giờ.”
Mười lăm phút sau, một con quái vật khổng lồ đột nhiên xuất hiện giữa vùng tuyết.
Đại Hắc cảm nhận được cơ thể mình không ngừng biến lớn, ngày càng cao hơn, cao tới mức nó chưa từng thấy.
Thú hai chân nói, chỉ cần cảm nhận được bản thân mình đang lớn lên, thì phải chạy trở về.
Đại Hắc bước đi như một ngọn núi nhỏ, tiến về phía Trạch bộ lạc.
Hệ thống nhìn thấy khoảng không phía trước trống rỗng, với Đại Hắc đã được biến lớn gấp mười lần, đủ để cao tới hai ba trăm mét. Nó lại lần nữa nhắc nhở Thẩm Nùng: “Ký chủ, ta đã nói từ đầu, tuy rằng phép thuật có thể làm cho vật thể biến lớn, nhưng sức mạnh của vật thể đó sẽ không thay đổi.”
【Mặc dù ngươi đã biến Đại Hắc lớn như vậy, nhưng sức mạnh của nó vẫn giống như trước, không thể trở nên mạnh mẽ hơn chỉ vì hình thể lớn hơn được.】
“Lớn như vậy tuy rằng không thể đánh chết bọn họ, nhưng có thể dọa cho bọn họ sợ chết khiếp.” Thẩm Nùng nghe thấy tiếng quát tháo hoảng sợ từ Trạch bộ lạc, cười nói: “Ngươi nghe thấy không? Bọn họ la lớn lắm đó.”
Hệ thống run rẩy , Ô ô ô, ký chủ có phải là đại ma vương chuyển thế không? Hiện tại hắn cười thật đáng sợ!
Những người ở lại tại Mộc bộ lạc cũng thấy được Đại Hắc biến lớn.
Khi Chọn quay đầu lại để hỏi Thẩm Nùng về kế hoạch tiếp theo, lại nhìn thấy khóe miệng của Thẩm Nùng nở nụ cười nhợt nhạt vẫn chưa kịp thu lại.
Hắn nhìn như bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt ẩn giấu một sự tham lam mãnh liệt mà không ai biết.
Tư tế cười thật đẹp, nếu như có thể cười với ta thì tốt biết bao…
Ngoài Thẩm Nùng và Chọn, những người khác trong Mộc bộ lạc lúc này đều trừng lớn mắt nhìn về phía con gấu khổng lồ trên bầu trời.
Vốn dĩ đã thu nhỏ lại gấp mười lần, nhưng Đại Hắc trong mắt họ vẫn cao nửa bầu trời. “Thần Thú ơi! Đây là Đại Hắc sao?”
Thẩm Nùng vỗ nhẹ vào Hổ Gầm bên cạnh mình, “Đừng nhìn nữa, hiện tại chúng ta phải vào Trạch bộ lạc.”
Xưa nay chưa từng có siêu cấp đại cự thú tiến về phía bộ lạc như vậy, khiến cho bên trong Trạch bộ lạc trở nên hỗn loạn thành nồi cháo.
Trong lúc bọn họ rối loạn, Thẩm Nùng dẫn theo người Mộc bộ lạc thành công trà trộn vào Trạch bộ lạc.
Bọn họ mang thân hình nhỏ bé, lại thêm việc tâm trí của Trạch bộ lạc đều bị Đại Hắc hấp dẫn, nên căn bản không ai chú ý đến bọn họ.
Đoàn người lặng lẽ tiến vào, giống như những con ruồi không đầu, lục lọi tìm kiếm một hồi lâu.
Nhưng không thấy gì.
Sau khi Hổ Gầm lần thứ ba suýt chút nữa bị người Trạch bộ lạc dẫm bẹp, hắn nắm chặt tay Chọn, đề nghị: “Chọn, ngươi đã sống ở Trạch bộ lạc lâu như vậy, sao không dẫn chúng ta đi tìm? So với việc ở đây tìm từng chỗ một thì nhanh hơn nhiều.”
Chọn liếc qua sơn động của tư tế Trạch bộ lạc ở gần đó, sắc mặt hắn nghiêm túc, ánh mắt ẩn chứa sát khí “Không biết.”
Hổ Gầm cảm thấy kỳ quái, một người sống trong bộ lạc lâu như vậy, sao có thể không biết?
Hắn định hỏi lại, nhưng đã bị tư tế cắt ngang.
Thẩm Nùng ngăn Hổ Gầm lại.
“Có người lại đây, câm miệng.”
Chọn cúi đầu nhìn về phía Thẩm Nùng, ánh mắt hai người chạm nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Nùng bị ánh mắt chuyên chú của đối phương nhìn chằm chằm hơi cảm thấy kinh hãi, vội vàng quay đầu đi.
Theo bản năng, cậu xem nhẹ nhịp tim đập nhanh này, trong lòng nghĩ, Chọn hình như lại trở nên đẹp hơn không ít…
Khi tiếng bước chân dần xa, Chọn mở miệng nói: “Có một nơi, bọn họ khả năng bị nhốt ở đó, ta dẫn các người đi nhìn thử.”
Trên đường, họ tránh né những bước chân hoảng loạn của Trạch bộ lạc, tiếng kêu sợ hãi vẫn vang vọng bên tai.
Trạch bộ lạc, với tất cả các thú nhân chiến sĩ đã được triệu tập, chuẩn bị đối phó với sự xuất hiện bất ngờ của siêu cấp cự thú này.
Vào những lúc bình thường, nơi này vốn là khu vực được bảo vệ nghiêm ngặt nhất, nhưng giờ đây lại hoàn toàn vắng vẻ, không có một bóng người.
Thẩm Nùng quan sát thấy Chọn không hề dừng lại mà tiếp tục bước đi vững vàng. Cậu biết Chọn vô cùng quen thuộc nơi này.
Kể từ khi bước vào Trạch bộ lạc, Thẩm Nùng đã nhận ra rằng Chọn đều lên phía trước dò đường, mà không cần xác định phương hướng.
Không biết nơi nào, không cần biết hướng đi.
Tất cả xung quanh đều chìm trong bóng tối, một mảng đen ngòm không thấy đáy.
Địa phương quen thuộc khiến ký ức đen tối năm xưa phá vỡ rào chắn, sự sợ hãi quen thuộc quét qua toàn thân.
Chọn căng chặt cơ thể, từng đợt hồi ức về cái chết ùa về.
Hắn yên lặng tiếp nhận cảm giác đó như thủy triều vây quanh, làm cả người nghẹt thở và đau đớn.
Mọi thứ xung quanh đều chìm trong bóng tối, không có ánh sáng.
Thẩm Nùng nhận thấy trạng thái của người bên cạnh không ổn, không rõ lý do, nhưng cơ thể tự động phản ứng, đưa tay ra.
Khi cậu nhận thức được hành động của mình, đã nắm chặt một bàn tay to lớn, ấm áp.
Chọn cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay đó, đây là thứ ấm áp mà hắn chưa từng trải qua trong ký ức của mình.
Hắn như bị nhốt trong cõi chết, bỗng tìm thấy một tia hy vọng, vì vậy ra sức phá vỡ gông xiềng trói buộc bản thân, liều mạng nắm lấy cái đuôi hy vọng đó.
“Tư tế.”
Giọng nói của Chọn vẫn trầm ổn, Thẩm Nùng là một người thích thanh luyến.
Nếu không chú ý, khó lòng nhận ra sự run rẩy trong đó.
Đã chuẩn bị buông tay, nhưng lần nữa bị Thẩm Nùng nắm chặt, cậu đáp lại trong bóng tối: “Ân, ta ở đây.”
Chọn nghe thấy câu trả lời, thân thể bỗng nhiên ngẩn ra. Hắn chưa từng dám nghĩ rằng, ở nơi không thấy ánh sáng này, sẽ có người đáp lại hắn.
Càng không dám nghĩ, sau khi a mẫu hắn qua đời, sẽ có người nói với hắn: “Ta ở đây.”
Tư tế…
Chọn chỉ cảm thấy chính mình trong lòng kinh hoàng không ngừng, tim như muốn nhảy ra.
Có một cảm giác mãnh liệt ở lồng ngực, hắn muốn phát tiết ra, nhưng lại không có đường ra, chỉ có thể hao hết tâm trí áp chế.
Hắn muốn hỏi hỏi tư tế, hắn đây là làm sao vậy.
Mà trước khi mở miệng, hắn đã bị tiếng Hổ Gầm cắt ngang “Tư tế! Phía trước hình như có người!”
Trạch bộ lạc không phải một nơi quá lớn, nhưng với thân hình nhỏ bé của bọn họ, khi đi vào lại có vẻ rất rộng.
Nơi này hoàn toàn tối tăm, không có ánh sáng, vào trong chỉ như người mù.
Khi tìm được người, họ cũng không thể nhìn thấy mặt nhau. Thẩm Nùng lười nghĩ ra cách nào để tạo ánh sáng, nên trực tiếp lên tiếng hỏi: “Lộc Sương? Ở đó thì kêu chít một tiếng?”
Bị nhốt ở một chỗ không thể nhúc nhích, người Thủy bộ lạc đã sớm đói đến ngất xỉu.
Trong cơn mê man, Lộc Sương dường như nghe thấy ai đó gọi tên mình. Giọng nói ấy đặc biệt dễ chịu, giống hệt như giọng của tư tế Mộc bộ lạc…
Đúng vậy, âm thanh đó hình nói mình kêu chít một tiếng…
Tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng Lộc Sương mặt mày mê mang, làm theo tiếng gọi.
“Chít …”
_____
Tác giả:
Chọn: Người tình trong mắt hóa Tây Thi.
Hệ thống: Trong mắt AI hoá đại ma vương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro