Ta Làm Tư Tế Ở Nguyên Thủy Thú Thế

Thẩm Nùng - Ta...

2025-01-03 09:25:41

Thẩm Nùng nghe câu trả lời xong không khỏi mỉm cười, còn rất nghe lời.

Mộc bộ lạc cũng nghe thấy tiếng trả lời, theo hướng âm thanh mà tìm.

Một hồi lâu, Hổ Gầm vuốt đầu và nói: “Ai, hình như ta va người.”

Bên cạnh, Thỏ Phong khẽ ho một tiếng “Ta cũng vậy…”

Miêu Vân trong bóng đêm trợn mắt “Hai người các ngươi không thể cẩn thận hơn một chút sao? Lúc nào cũng vội vàng như vậy...”

Đột nhiên Miêu Vân im lặng, nàng cảm thấy chóp mũi mình va vào một “bức tường mềm” Nàng làm ra vẻ như không có chuyện gì và lùi lại vài bước.

Hổ Gầm giơ tay sờ vào người đứng bên cạnh, hắn thò đầu qua, nói nhỏ: “Thỏ Phong, Miêu Vân chắc chắn cũng va phải người rồi...”

“Ừ, ta biết.”

Nghe thấy giọng nói phía sau, Hổ Gầm sợ đến mức nhanh chóng buông tay “Miêu Vân? Vừa rồi không phải Thỏ Phong đang ở đây sao?”

Thỏ Phong quay đầu trong bóng tối “Hổ Gầm, ngươi gọi ta à?”

Dựa vào âm thanh, Hổ Gầm phán đoán rằng Thỏ Phong ở phía trước hắn không xa, chứ không phải ở trong tầm tay của hắn.

Xong rồi, thời điểm huấn luyện, Miêu Vân nhất định sẽ ra tay với hắn.

Thời gian quý giá, Thẩm Nùng cắt ngang cuộc trò chuyện của mấy người họ “Tản ra, ta sẽ giúp các ngươi khôi phục lại hình thể, rồi khiêng người của Thủy bộ lạc ra ngoài.”

Cậu nhắc nhở: “Theo Hầu đã nói, tổng cộng là bảy người, nhất định không được thiếu.”

Sau khi mấy người Mộc bộ lạc khôi phục hình thể, họ không thể không sờ soạng toàn thân, trong lòng cảm thán: Tư tế có sức mạnh Thần Thú thật lợi hại!

Sau khi mò mẫm trong bóng tối, tất cả những người của Thủy bộ lạc đã được cứu ra.

Đoàn người cẩn thận lắng nghe âm thanh bên ngoài, xác định không có ai ở đó, bọn họ mới ra khỏi căn hầm ngầm không có một ánh sáng mặt trời.

Khi nhìn thấy ánh sáng, Thẩm Nùng mới phát hiện ra rằng người Thủy bộ lạc bị trói đều có vết thương, miệng vết thương đã khô và có những vết máu thịt lẫn lộn.

Gai nhọn đâm vào trong thịt, chỉ cần nhúc nhích một chút, miệng vết thương liền bị gai nhọn đâm vào.

Cậu đột nhiên nhớ đến Chọn bị nhốt ở đây ngày ngày đêm đêm.

Mỗi một ngày, mỗi một phút, mỗi một giây, đều phải lặp đi lặp lại chịu đựng nỗi đau mà tưởng chừng như rất nhỏ, nhưng lại như kiến cắn vào tim.

Hổ Gầm cõng Lộc Sương đến trước mặt Thẩm Nùng, nói: “Hô, tư tế, tiểu tư tế của Thủy bộ lạc, một đường nãy giờ vẫn cứ kêu 'chít' không ngừng.”

Ngoài trừ tiếng trả lời mỏng manh đầu tiên mà Lộc Sương phát ra khiến mọi người đã nghe thấy, sau đó chỉ còn lại âm thanh nhẹ nhàng.

Nếu Hổ Gầm không cõng người, hắn cũng sẽ không nghe thấy.

Mới nói xong, Lộc Sương lại phát ra một tiếng “chít” yếu ớt.

Thẩm Nùng thu hồi suy nghĩ, nâng tay phúc lên đầu Lộc Sương, nhẹ giọng nói: “Không cần kêu nữa, an toàn rồi.”

Dứt lời, Lộc Sương quả nhiên không còn phát ra tiếng đáp lại, Hổ Gầm cười nói: “Tư tế, vẫn là ngươi có cách!”

Ánh mắt Hổ Gầm dõi theo tay Thẩm Nùng, khi thấy Thẩm Nùng cùng Chọn nắm tay, hắn không cười nổi.

“Tư tế… Người…”

Thẩm Nùng nhận ra ánh mắt Hổ Gầm dừng lại ở đâu, cậu từ từ rút tay về, bình tĩnh nói: “Chọn sợ…”

“Ta sợ bóng tối, Chọn nắm tay ta đi, sao vậy?”

Hổ Gầm muốn nói lại thôi, tư tế trước kia vào ban đêm đều ngủ trong sơn động tối thui, sao giờ lại sợ bóng tối được?

Hắn còn muốn hỏi, nhưng lại thấy Chọn đang nhìn hắn.

Ánh mắt đó, thật giống như hắn đã cản đường Chọn âu yếm vật quý giá gì đó.

Cảm nhận tử vong dưới cái nhìn của Chọn, Hổ Gầm cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, điên cuồng lắc đầu “Không sao… Không sao… Tư tế, ta đi đây!”

“Chúng ta cũng đi thôi.”

Thẩm Nùng dẫn đầu rời đi, Chọn nhắm mắt đi theo sau Thẩm Nùng.

Hắn nhớ đến việc tư tế vừa mới nói gạt Hổ Gầm, tư tế… có phải không muốn để người khác biết nhược điểm của hắn, cho nên mới nói như vậy?

Dù không rõ dụng ý của tư tế, nhưng hắn có thể cảm nhận được trong lòng mình rất vui sướng.

Hắn cảm thấy mình được tư tế bảo vệ.

Thẩm Nùng lại một lần nữa bị Chọn nắm chặt tay, cậu quay đầu nhìn về phía người đã gây ra chuyện này.

Chưa kịp nhận ra cơn bão sắp nổi lên, bàn tay đã bị bàn tay mềm mại của thú vây quanh.

“Dắt tay nhau, đi sát.”

Thẩm Nùng cảm thấy bàn tay lớn mạnh mẽ đang chế trụ tay mình, Chọn nghiêm túc lau tay thay mình.

Trong mắt Thẩm Nùng lộ ra một tia khó có thể tin, cậu thật sự đã quên lau tay!

Cậu sao lại quên được chứ!

Chọn cẩn thận lau tay cho Thẩm Nùng xong, nói: “Tốt rồi.”

Thẩm Nùng nghe vậy, lập tức rút tay lại, không quay đầu mà nhanh chóng rời đi.

Cậu không nghĩ ra, thật sự là không nghĩ ra.

Cậu sao có thể quên lau tay được chứ?

Đại Hắc Mão dùng sức hù dọa Trạch bộ lạc, trong khi Mộc bộ lạc hỗ trợ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trạch bộ lạc thấy Đại Hắc không chủ động tấn công, họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Họ sợ chọc giận siêu cấp cự thú này, sau đó bộ lạc sẽ bị nó dẫm bẹp.

Thẩm Nùng không chậm trễ thời gian, đưa mọi người đến đi trước, đem tất cả thu nhỏ lại.

Trong chuyến đi tới Trạch bộ lạc, Thẩm Nùng đại khái đã thăm dò rõ ràng sức chiến đấu của Trạch bộ lạc như thế nào.

Toàn bộ bộ lạc tuy không có chiến sĩ thú nhân cấp sáu trở lên, nhưng dân cư không ít.

Trong bộ lạc, chỉ cần là chiến sĩ thú nhân thức tỉnh, cấp bậc ít nhất cũng phải là cấp ba.

Thực lực tổng thể của bộ lạc này không hề yếu, nhưng trong cuộc đại săn thú lần đó, Trạch bộ lạc chỉ có một thú nhân cấp sáu.

Nhưng trong lần công kích Mộc bộ lạc trước đó, lực lượng chiến đấu tổng thể của họ có thể mạnh hơn nhiều so với cuộc thú triều lần trước.

Hai lần đối lập như vậy, không khó để nhận ra rằng họ đang che giấu thực lực của mình.

Hơn nữa, điều này còn liên quan đến việc Diêm Bộ đứng đầu các bộ lạc kia nên họ phải che giấu thực lực.

Diêm Bộ không thể chấp nhận bất kỳ bộ lạc nào trở nên mạnh mẽ, vì vậy việc Trạch bộ lạc giấu diếm thực lực như vậy thực sự là lựa chọn tốt nhất.

Khi chuẩn bị rời khỏi Trạch bộ lạc, Thẩm Nùng nghe thấy một giọng nói vang lên từ không xa.

“Xà, ngươi dẫn người đi phía trước xem thử. Phải đảm bảo rằng đội ngũ Nga Cữu hộ tống có thể rời đi an toàn.”

Thẩm Nùng quay đầu lại, chỉ thấy một lão nhân giống như Diêm Bộ, trong tay cầm một cây gậy chống, trông rất nhỏ bé.

Người đối diện với vẻ mặt nghiêm túc, phân phó một người đàn ông có vẻ hung ác.

Trong khi đó, một người đứng bên cạnh, trên người treo những mảnh thịt, mắt tròn xoe, nhíu mày với vẻ lo lắng.

“Tư tế, bộ lạc hiện tại đang gặp nguy cơ, ta nghĩ chúng ta nên ở lại, chờ nguy cơ qua đi rồi hãy đi.”

Lão tư tế dùng gậy chống hung hăng đánh xuống mặt đất “Ngươi nghĩ rằng ở lại là có thể chống lại sự công kích của cự thú khổng lồ này sao? Ta nói cho ngươi biết, không có thần huyết, ở lại cũng chỉ là tự tìm cái chết!”

“Thần huyết mới là quan trọng nhất! Không tiếc bất cứ giá nào, từng bộ lạc một phải lục soát! Ta phải tìm ra thần huyết!”

Thẩm Nùng nhìn ba người.

Nga Cữu… Xà… Tư tế Trạch bộ lạc…

Đều là người quen.

“Trạch bộ lạc khi nào có thần huyết?” Hổ Gầm liếc nhìn Lộc Sương đang ở trên lưng mình, nói một cách điên cuồng “May mắn của họ chạy trốn rồi…”

Thỏ Phong cũng may mắn nói: “Đúng vậy, nếu được gọi là thần huyết, thì sức mạnh nhất định rất lớn, chạy đi cho chắc!”

Ngưu Mộc thì thắc mắc: “Thần huyết không phải là máu sao? Sao lại chạy đi được?”

Thẩm Nùng nhẹ giọng ngắt lời “Đừng nói nữa, mau quay về bộ lạc đi.”

Mấy người trong bộ lạc Mộc lập tức đáp lại “Vâng, tư tế.”

Còn tìm thần huyết sao?

Thẩm Nùng không khỏi cảm thấy buồn cười.

Họ đã không tiếc bất cứ giá nào để tìm thần huyết, nhưng đã sớm gặp nhau nhiều lần, mà không ai nhận ra điều đó.

Cậu hơi nghiêng mắt, thấy Chọn cũng không có biểu cảm gì, như thể không nghe thấy những lời này.

Thẩm Nùng quay đầu lại, cậu luôn luôn bênh vực người của mình.

Xem Chọn cho đến nay biểu hiện thực tốt, trong chuyến đi này, nếu không làm được gì đó, thật là quá đáng tiếc.

Xung quanh thân thể phát ra dao động dị năng, mặt đất run nhẹ.

Khi dị năng tăng cường, mặt đất rung động với biên độ ngày càng lớn, cây cối xung quanh Trạch bộ lạc nhanh chóng sinh trưởng.

Những cành khô chôn dưới đất sâu chui lên từ dưới đất, làm bùng nổ lớp tuyết dày trên đỉnh.

Biến cố xảy ra đột ngột, khiến tộc nhân Trạch bộ lạc sôi sục té ngã. Dưới chân họ không còn là lớp tuyết và mặt đất, mà là những rễ cây đan xen, nhô lên khắp nơi.

Lão tư tế Trạch bộ lạc chống đỡ cây gậy, bên cạnh có Ngạc Trạch và Nga Cửu đỡ, lúc này mới không bị té ngã.

Ông ta nhìn thấy những rễ cây lớn đang lộng hành tộc nhân “Sao lại thế này! Những cây này làm sao vậy!”

Không ai có thể trả lời câu hỏi của ông ta, vì tất cả mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“A!”

“Đau quá!”

“Đây là thứ gì!”

Tiếng thét chói tai không ngừng vang lên, lão tư tế lúc này mới nhận ra rằng những rễ cây lộ ra kia thế nhưng lại mọc ra những cái gai nhọn?

Gai nhọn đâm vào làn da, máu tươi thấm vào tuyết, nhuộm đỏ một mảng.

“Tư tế, mau tránh ra!”

Nga Cửu kéo lão tư tế ra, vừa rồi lão tư tế đứng ở vị trí sinh trưởng của cây.

Thẩm Nùng thấy vậy, khẽ cười một tiếng.

Ngón trỏ và ngón giữa khép lại, lòng bàn tay hướng lên.

Đầu ngón tay thon dài chỉ về phía trước, tạo thành một tư thế, lấy lão tư tế Trạch bộ lạc làm tâm, vương ra những dây đằng rậm rạp.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Xem xem các ngươi còn có thể trốn đi đâu.

Không phải thích dùng những dây đằng này để trói buộc người khác sao? Bây giờ các ngươi cũng sẽ nếm thử vị của việc bị trói buộc xem sao.

Lòng bàn chân bọc da thú căn bản không thể ngăn cản được đám gai nhọn, mấy người lão tư tế Trạch bộ lạc không còn chỗ để lùi lại.

Cảm giác đau nhức từ lòng bàn chân truyền đến, nhưng họ chỉ có thể cố gắng chịu đựng, không nhúc nhích.

Hổ Gầm thấy cảnh tượng trước mắt, dẫn theo đội săn thú tới đây “Tư tế, không phải nói lần này tới đây là không đánh nhau sao? Giờ lại đổi ý, muốn đánh à?”

Thẩm Nùng lắc đầu “Chỉ là đột nhiên thấy họ khó chịu, nên giáo huấn một chút. Hiện tại, nhanh rời đi thôi.”

Hổ Gầm nghe vậy, lập tức dẫn theo đội săn thú quay đầu, nhanh chóng rời đi.

Thẩm Nùng thưởng thức bộ dạng mấy người lão tư tế Trạch bộ lạc đau nhức nhe răng trợn mắt, cảm thấy hài lòng rồi thu tay lại.

Cậu giữ nguyên tư thế đó, chỉ là lúc này mu bàn tay hướng lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng hạ xuống, khiến tất cả những cái gai nhọn nhanh chóng biến mất.

Bất quá, cây cối biến lớn, Thẩm Nùng không thể khôi phục nguyên trạng được nữa.

Nếu là vào mùa xuân, khi cây cối chưa ngủ đông, cậu sẽ không cần phải sử dụng nhiều dị năng như vậy. Sau khi cây cối phát triển đến một mức độ nhất định, cậu mới có thể điều khiển năng lượng mộc hệ ẩn chứa bên trong chúng.

Sau khi rời khỏi bộ lạc, Thẩm Nùng cảm thấy phía sau quá im lặng, đến mức cậu nghi ngờ không biết liệu có ai đi theo hay không.

Khoảnh khắc xoay người lại, một tia sáng vàng lóe lên và Thẩm Nùng bị một người ôm vào lòng.

Kim quang lưu chuyển, đôi cánh lớn bảo vệ Thẩm Nùng trong đó. Mặt của Thẩm Nùng áp vào ngực Chọn, nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ vang lên từ lồng ngực đối phương.

Thẩm Nùng cảm nhận được dị năng trong linh hạch của mình, vốn đang dần cạn kiệt, đang từ từ được khôi phục. Nghĩ về lần thức tỉnh của thú nhân trong bộ lạc, Chọn cũng đã làm như vậy, giúp dị năng của cậu hồi phục dần.

Vậy nên, liệu người này hiện tại không cần dùng máu, mà vẫn có thể giúp trạng thái của người khác khôi phục như lúc ban đầu sao?

Thú nhân có sức lực lớn, thường ngày không kiểm soát được lực đạo của mình, họ cũng không cần phải kiểm soát. Bọn họ đều thường xuyên đùa giỡn với những thú nhân có cấp bậc tương đương, để tránh vô tình làm tổn thương những thú nhân cấp thấp hơn.

Thẩm Nùng biết rằng người kia đã thu lại phần lớn sức mạnh, nếu không thì có lẽ eo của cậu đã bị bẻ gãy rồi. Tuy nhiên, cậu vẫn cảm thấy hơi đau và có chút khó thở.

Cậu cố cựa quậy thân mình, muốn Chọn đừng dùng sức ôm như vậy “Ngươi thả lỏng ra một đi.”

Chọn thực sự nghe lời, giảm bớt lực đạo đi “Ừ.”

Cảm nhận được trạng thái của linh hạch ngày càng tốt hơn, dị năng ngày càng hồi phục, Thẩm Nùng càng lúc càng cảm thấy Chọn giống như một cái cục sạc hình người.

Người Thủy bộ lạc được Thẩm Nùng trực tiếp mang về Mộc bộ lạc.

Thẩm Nùng sắp xếp cho họ ở tạm tại những phòng đất của các tộc nhân khác của Mộc bộ lạc, đồng thời nhờ Thỏ Đông giúp họ xử lý các vết thương.

“Hổ Gầm, ngươi đến kho lấy ít cá cho các lão nhân nấu ăn.”

“Vâng, thưa tư tế.”

Lộc Sương mơ màng cảm nhận được hơi ấm xung quanh, dưới thân thì mềm mại.

Phảng phất như đang nằm trên bụng mềm mại của một loài thú.

Ý thức của hắn dần dần trở nên rõ ràng, nhìn thấy nóc nhà vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Lúc này Lộc Sương mới xác nhận rằng mình không phải đang mơ, hắn thật sự đã được tư tế Mộc bộ lạc cứu.

Hắn chống thân ngồi dậy, tay chạm vào lớp da thú dưới thân, lúc này mới nhận ra cảm giác mềm mại trước đó đến từ đây.

Nhiệt độ ấm áp từ giường sưởi xuyên qua lớp da thú, cuồn cuộn lan tỏa lên trên. Lộc Sương không thể kiềm chế được mà lăn một vòng trên giường đất.

Gương mặt cọ vào lớp da thú mềm mại, thoải mái đến mức đôi mắt cũng nheo lại.

“Tỉnh rồi à?”

Lộc Sương nghe thấy giọng nói quen thuộc, liền nhìn qua, mặt vẫn còn dán trên da thú, vui mừng nói: “Tư tế Mộc bộ lạc!”

Thẩm Nùng nhìn Lộc Sương lúc này, trông hắn có vẻ rất năng động.

Khác hẳn với sự nặng nề khi hắn đến Mộc bộ lạc hai lần trước.

“Đói bụng không? Ở đây có canh cá”

Thẩm Nùng nói, rồi xoay người lấy bát canh cá đã chuẩn bị sẵn, đưa bát canh thơm ngon đến trước mặt Lộc Sương.

Vừa rồi, từ xa không nghe rõ lắm, chỉ có thể mơ hồ nghe mùi thoang thoảng.

Khi bát canh đến gần, Lộc Sương mới nhận ra đồ ăn của Mộc bộ lạc thơm ngon đến mức nào.

Bụng của hắn phát ra tiếng kêu ầm ĩ, liên tục như sấm nổ, thúc giục hắn nhanh chóng ăn.

Lộc Sương không thể kiểm soát được tiếng kêu của bụng, đành phải ôm bụng và nuốt nước miếng.

Tư tế Mộc bộ lạc đã mạo hiểm cứu hắn, điều đó khiến hắn vô cùng cảm kích.

Huống chi, Thẩm Nùng còn mang hắn về Mộc bộ lạc để trị liệu vết thương, cho hắn ngủ trong "nhà cỏ" ấm áp và nằm trên lớp da thú mềm mại.

Lộc Sương tuy rất muốn ăn, nhưng cảm thấy Tư tế Mộc bộ lạc đã cho hắn quá nhiều.

“Đồ ăn trong mùa đông rất quan trọng, Tư tế Mộc bộ lạc, ngươi nên để lại cho tộc nhân ăn, ta sẽ không ăn”

Thẩm Nùng thấy rõ ràng bộ dáng của thiếu niên đã đói đến mức có thể ăn cả một con trâu.

Bộ dạng vừa nuốt nước miếng vừa cự tuyệt đồ ăn, Thẩm Nùng không khỏi bật cười: “Ăn đi, Mộc bộ lạc không thiếu phần cho ngươi. Khó khăn lắm mới cứu được về, không muốn để ngươi đói đến chết đâu.”

Loại cám dỗ lớn như vậy cự tuyệt được một lần, nhưng Lộc Sương thật sự không thể từ chối lần thứ hai, hắn cảm thấy như sắp chết đói đến nơi.

“Tư tế Mộc bộ lạc, ngươi thật tốt! Sau này có thịt, ta sẽ để một nửa cho ngươi ăn!”

Thẩm Nùng nghĩ đến việc phải ăn cùng khối thịt với người khác, có chút chịu không nổi, liền vội vàng xua tay: “Không cần đâu, ngươi nhanh khoẻ là được.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Làm Tư Tế Ở Nguyên Thủy Thú Thế

Số ký tự: 0