Ta Làm Tư Tế Ở Nguyên Thủy Thú Thế

Mùa Đông Đi_ Mù...

2025-01-03 09:25:41

Vừa dứt lời, chén canh cá trong tay đã nhanh chóng bị thiếu niên cầm lấy.

Cũng không quan tâm đến việc canh cá có ngon miệng hay không, âm thanh ọc ọc vang lên trong bụng không ngừng.

Canh cá tươi ngon, kích thích vị giác, khiến cho dạ dày trống rỗng đã lâu cảm thấy dễ chịu, càng thêm vội vàng phát ra âm thanh lộc cộc lộc cộc.

Hy vọng chủ nhân thân thể có thể cung cấp cho chúng nó nhiều thức ăn hơn để tiêu hóa.

Canh cá này có vài miếng thịt cá, nhưng lộc sương chỉ uống canh mà chưa nhai được mấy miếng, tất cả đều chui vào trong bụng.

Một chén lớn canh cá, uống xong thì đầu óc cảm thấy thật sảng khoái.

Thẩm Nùng còn nhớ rõ lần trước khi kiểm tra thân thể thiếu niên, trạng thái cơ thể của hắn đã đến mức giới hạn.

Nếu còn thêm một bước nữa, thiếu niên sẽ chết vì đói khát.

Cậu hỏi: “Còn ăn nữa không?”

Lộc Sương lắc đầu “Tư tế Mộc bộ lạc, các tộc nhân của ta có khỏe không?”

“Ân, đều khá tốt. Ngươi là người cuối cùng tỉnh lại.”

Lộc Sương cẩn thận đặt chén gốm lên da thú, hạ giọng nói.

Hắn không ngốc, đã dùng vài lần cũng biết, chén gốm của Mộc bộ lạc không phải chén bình thường.

“Tư tế Mộc bộ lạc, ngươi đã giúp chúng ta rất nhiều. Nếu các tộc nhân đều tỉnh, ta sẽ dẫn bọn họ đi ngay bây giờ.”

Lộc Sương không nghĩ rằng Thủy bộ lạc lại ăn nhiều đồ ăn của Mộc bộ lạc như vậy. Dù là hiện tại, hắn cũng không biết phải báo đáp với Mộc bộ lạc như thế nào.

Thẩm Nùng cũng không ngăn cản, mà kêu Chọn dẫn hắn đi tìm tộc nhân của mình.

Ngưu Tứ lo lắng cho Lộc Sương, nghe nói người đã tỉnh, đang muốn đi tìm hắn.

Không ngờ Lộc Sương tự mình đến, nhìn thấy người, hắn vội vàng xông lên “Tư tế! Người tỉnh rồi!”

“Ân, ngươi đi gọi bọn Hầu, chúng ta phải tranh thủ trước khi trời tối trở về bộ lạc.”

Lộc Sương bảo Ngưu Tứ đi tìm người, Ngưu Tứ chỉ chỉ về phía sau phòng đất “Tất cả ở bên trong.”

Vào phòng đất, Lộc Sương thấy người Thủy bộ lạc đang ngồi xổm thành một vòng tròn.

Tượng Sơn ở giữa vòng, cánh tay vẫn luôn xoay xoay chuyển động.

Hắn khó hiểu hỏi Ngưu Tứ “Bọn họ đang làm gì vậy?”

“Tư tế Mộc bộ lạc biết bộ lạc chúng ta không có lửa, nên đã dạy chúng ta cách nhóm lửa. Tượng Sơn đang học.”

Ngưu Tứ tưởng tượng đến hình ảnh Mộc bộ lạc dùng nhánh cây xoay tròn, sau đó xuất hiện ngọn lửa, hắn cảm thấy mình sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng đó trong đời.

Quá kỳ diệu, thú nhân thế mà có thể tự mình tạo ra lửa!

Hắn đắm chìm trong sự kinh ngạc khi Mộc bộ lạc truyền cho Thủy bộ lạc phương pháp nhóm lửa, không hề chú ý đến việc Lộc Sương đang đến gần.

Lộc Sương đẩy đám người ra, kéo Tượng Sơn.

Trong quá trình đó, hắn mơ hồ nghe thấy đầu gỗ vừa mới bắt đầu bị thiêu đốt, khói trắng nhạt nhòa bay lên.

Tượng Sơn thật vất vả mới xoay ra được khói trắng, giờ đây xem như uổng phí “Tư tế, người kéo ta làm gì? Mộc bộ lạc nói rằng, nếu dừng lại giữa chừng, sẽ khó mà tạo ra lửa, phải bắt đầu lại từ đầu.”

“Vậy đừng có lộn xộn nữa, người Thủy bộ lạc, bây giờ toàn bộ đi theo ta rời khỏi Mộc bộ lạc.”

Lộc Sương nói quyết đoán, trên mặt mang theo vẻ sinh khí.

Người Thủy bộ lạc đều có chút khó hiểu, không biết vì sao tư tế của họ lại không vui, rõ ràng bọn họ cũng có thể nhóm lửa vào mùa đông…

Mặc dù không thể đảm bảo không ai bị chết vì lạnh, nhưng ít nhất có một ngọn lửa để sưởi ấm.

“Chính là tư tế, ta vẫn chưa học được cách nhóm lửa…”

Lộc Sương quay đầu nhìn Tượng Sơn, trong ánh mắt lộ ra vẻ kiên định “Ta đã nói, bây giờ tất cả các ngươi cùng ta rời khỏi Mộc bộ lạc, ngươi không hiểu sao?”

“Tư tế, mùa đông, Lôi Thần sẽ không xuất hiện. Hiện tại, Mộc bộ lạc dạy chúng ta cách tự mình tạo ra lửa, nếu chúng ta đi rồi, bộ lạc sẽ không có khả năng có lửa trong mùa đông này!”

Lộc Sương biết rằng lửa rất quan trọng, nhưng giống như Tượng Sơn đã nói, đây là “thần lực”.

“Tượng Sơn, ngươi có biết mình đang nói gì không? Mộc bộ lạc đã giúp chúng ta nhiều như vậy, chúng ta còn chưa báo đáp nỗi .”

Lộc Sương hít sâu một hơi “Ngươi còn không biết xấu hổ mà học cách nhóm lửa của bọn họ à?”

Các tộc nhân Thủy bộ lạc bị nói đến cúi đầu không dám lên tiếng, tư tế nói bọn họ đều hiểu rõ.

Nhưng việc có thể tự mình tạo ra hoả chi lực, chỉ có tư tế mới có thể tỉnh táo từ chối điều đó.

“Trách bọn họ làm cái gì?”

Thẩm Nùng đã sớm nhận ra rằng tiểu tư tế của Thủy bộ lạc rất cẩn thận với những gì mà Mộc bộ lạc cho, không dám tiếp nhận quá nhiều.

Cậu khẽ mỉm cười, trấn an Lộc Sương, nhẹ giọng nói: “Không sao cả, hãy cố gắng tồn tại, tìm mọi cách vượt qua mùa đông. Khi mùa xuân đến, ta muốn Thủy bộ lạc đến làm việc cho Mộc bộ lạc, được không?”

Lộc Sương chớp mắt, mắt đỏ hoe, lão tư tế đã đi rồi, không còn ai như vậy ôn nhu nói chuyện với hắn như vậy.

Gánh nặng của Thủy bộ lạc luôn đè nặng lên hắn, cũng không còn ai giúp đỡ hắn như vậy.

Lộc Sương đột nhiên cảm thấy có chút nhớ lão tư tế.

“Mộc bộ lạc cứ ba ngày sẽ đi ra sông lớn bắt cá, các ngươi hãy tính thời gian cho tốt, nhớ kỹ nhé.” Thẩm Nùng lấy da thú ra lau nước mắt cho Lộc Sương “Đừng khóc.”

Gương mặt bị da thú mềm mại nhẹ cọ vào, Lộc Sương chóp mũi đau xót, cuối cùng không thể nhịn được.

Hắn bổ nhào vào lòng Thẩm Nùng, ôm chặt và bắt đầu gào khóc, trong miệng vẫn luôn gọi tên tư tế, mang theo nỗi nhớ nhung đậm sâu.

Nhìn đầu nhỏ dơ bẩn tựa vào ngực mình, Thẩm Nùng nâng tay lên, định đẩy ra, nhưng đột nhiên nhớ đến thời niên thiếu của chính mình.

Khi đó tuổi còn quá nhỏ, đầy mộng mơ, cậu trốn trong đội nghiên cứu khoa học của tàu vũ trụ, muốn nhìn xem thế giới bên ngoài.

Kết quả trên đường gặp phải hải tặc tinh tế, bị bắt cóc, trong lúc đó trải qua nỗi sợ hãi và áp lực tâm lý rất lớn.

Sau đó, cậu được giải cứu thành công, thấy sư phụ mệt mỏi.

Cả người dơ bẩn tiến lên ôm chặt sư phụ, mặc dù đã cố gắng không khóc, nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi, thở hổn hển.

Cậu đến giờ vẫn nhớ rõ, sư phụ mặc áo blouse trắng, góc áo bị cậu làm bẩn đến đen như mực.

Thẩm Nùng bắt chước động tác của sư phụ lúc đó, đặt tay lên đầu Lộc Sương, nói giống như sư phụ

“Bình tĩnh một chút, có rất nhiều người đang nhìn.”

Không biết có phải nghĩ đến người Thủy bộ lạc còn đang nhìn hay không, Lộc Sương nghe được lời này, liền chôn mặt vào trong ngực Thẩm Nùng càng sâu hơn.

Thẩm Nùng thật sự lo lắng đứa nhỏ này sẽ không thở được nữa.

_____

Trên đường trở về, Lộc Sương siết chặt da thú trong tay, lau lau nước mắt.

Người Thủy bộ lạc mặc dù không dám nói ra, nhưng trong lòng cũng thật sự kinh ngạc.

Tư tế của họ thế mà lại khóc.

Ngoài trừ ngày lão tư tế rời đi, bọn họ chưa từng thấy tư tế khóc.

Lộc Sương hít hít mũi, gió lạnh làm chóp mũi hắn hơi đau.

Lần này rời đi, tư tế Mộc bộ lạc không chỉ cho bọn họ vài cái nồi và chén gốm, mà còn đưa cho dụng cụ nhóm lửa cùng với mấy miếng chăn đệm da thú lớn.

Lộc Sương cẩn thận gói da thú lại, gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay.

Chờ mùa đông qua đi, hắn nhất định sẽ mang Thủy bộ lạc đến đây để báo đáp tư tế Mộc bộ lạc.

_______

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mùa đông dài đằng đẵng, cuối cùng cũng trong vô tri vô giác kết thúc.

Gió tuyết đã ngừng, nhiệt độ không khí dần ấm lên.

Xa xôi ở Thú Thành, trong một góc của thạch ốc, có ngọn đèn dầu đang cháy, trên bàn gỗ bày một khối tinh thạch màu xanh lục có hình dạng không đều.

Ánh sáng u ám nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt của chủ nhân tinh thạch, hắn nhìn vào hình ảnh trên tinh thạch, bỗng nhiên đứng dậy khỏi ghế.

Trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm “Thần tử không phải ở Thủy bộ lạc, mà ở Trạch bộ lạc. Là Trạch, không phải Thủy…”

“Sai rồi, sai rồi, đều sai rồi…”



Tại tộc ăn thịt người.

Vô Sơn kiểm tra xong số lượng người, rồi đến báo cáo với tư tế “Tư tế, mùa đông này trong tộc có mười lăm người chết vì lạnh.”

“Nhiều như vậy sao?”

Những năm trước, số người chết nhiều nhất cũng không vượt quá năm người…

Mặc dù trận tập kích trước mùa đông của Mộc bộ lạc đã phá hủy không ít nhà cỏ và hang động, nhưng những hang động còn lại vẫn đủ chỗ để che chắn gió tuyết cho một số người.

Hơn nữa, Mộc bộ lạc cũng không cướp đi số da thú mà họ đã dự trữ để vượt qua mùa đông.

Lần này, số người chết vì lạnh nhiều như vậy, khác với mọi năm duy thì năm nay là năm duy nhất mà Trạch bộ lạc không gửi thần huyết đến.

Vô Mệnh ăn xong miếng thịt cuối cùng, phun xương ngón tay ra “Trời ấm dần lên rồi, chúng ta nên đến Trạch bộ lạc xem thế nào.”

Bộ lạc ăn thịt người thường bắt đầu săn thú vào những ngày cuối cùng của mùa đông, đây là lúc các bộ lạc khác yếu nhất, và mỗi lần họ săn thú vào thời điểm này đều trở về với thắng lợi.

Thậm chí đôi khi họ còn có thể bắt được những chiến sĩ thú nhân trẻ, để giúp tư tế của họ tăng cường khả năng áp chế huyết mạch của mình.

Mặc dù những chiến binh thú nhân này không có cấp bậc cao cho lắm, nhưng vẫn tốt hơn so với những lão nhân, con nít chưa thức tỉnh.

Trạch bộ lạc không ngờ rằng, tộc ăn thịt người lần này sẽ đến bộ lạc của họ trước mùa săn thú mùa xuân.

Trên người Vô Mệnh tràn lan những hoa văn màu đen, một con rắn bị hắn giẫm dưới chân, không thể cử động.

Vị tư tế già của Trạch bộ lạc run rẩy chỉ vào Vô Mệnh “Tư tế Vô Mệnh, chẳng phải Trạch bộ lạc của chúng ta và tộc ăn thịt người đã từng có ước định rằng các ngươi sẽ không đến Trạch bộ lạc trước mùa săn thú mùa xuân sao?”

Con rắn dưới chân cố gắng vùng vẫy, nhưng Vô Mệnh lại tăng thêm lực, giẫm càng mạnh hơn. Ông ta cười nhạo nói: “Đúng là có ước định, nhưng chẳng phải các ngươi đã không tới tham gia giao dịch mùa đông sao?”

Vị tư tế già cúi đầu đầy khó xử. Ước định giữa Trạch bộ lạc và tộc ăn thịt người đều dựa vào thần huyết.

Trạch bộ lạc vốn đã giấu thân huyết rất kỹ, họ hoàn toàn không muốn để các bộ lạc khác biết rằng họ sở hữu loại máu có khả năng cải tử hoàn sinh.

Sức mạnh của thần huyết quá lớn, nếu bị lộ ra thì không có gì tốt cho họ.

Vì vậy, Trạch bộ lạc đã nhất trí quyết định cẩn thận che giấu , tính chậm rãi phát triển.

Nhưng không ai ngờ rằng, lần đó tộc ăn thịt người lại chọn Trạch bộ lạc làm mục tiêu cho mùa săn thú trước mùa xuân.

Khi thấy các chiến sĩ thú nhân mạnh mẽ của bộ lạc đều sắp bị bắt đi như những con thú, vị tư tế già không thể không đứng ra lấy thần huyết để đàm phán.

Ông ta nói ra nguồn gốc thực sự của thần huyết, đó là một huyết đàm bí mật do Thần Thú ban cho.

Hơn nữa, ông còn nói rõ rằng chỉ có mình ông mới biết được vị trí của huyết đàm và cách mở ra nó.

Khi đó, sau khi thử qua thần huyết, Vô Mệnh đã đồng ý với yêu cầu của Trạch bộ lạc.

Lão ta thả các thú nhân của Trạch bộ lạc và hứa rằng trước mùa xuân săn thú sẽ không tấn công Trạch bộ lạc.

Để tránh gây nghi ngờ từ các bộ lạc khác, Trạch bộ lạc cũng không yêu cầu tộc ăn thịt người bỏ qua Trạch bộ lạc trong thời gian săn thú khác.

Chỉ là đưa ra yêu cầu dùng thần huyết để đổi lấy máu của tư tế tộc ăn thịt người.

Máu của tư tế tộc ăn thịt người, ngoài bộ lạc Diêm Bộ, thì các bộ lạc khác không có tư cách trao đổi.

Không chỉ vậy, các bộ lạc khác, để cầu mong tộc ăn thịt người không bắt đi các chiến sĩ thú nhân của họ, còn phải chủ động cung cấp thịt người trong các cuộc giao dịch.

Tộc ăn thịt người, vì nể mặt thần huyết, dù có đến Trạch bộ lạc săn thú cũng chỉ bắt một vài kẻ đã già đi.

Họ sẽ không động đến các chiến sĩ thú nhân trẻ tuổi của Trạch bộ lạc.

Vị lão tư tế này biết rằng mọi thứ đều phụ thuộc vào thần huyết của Trạch bộ lạc.

Hiện giờ, tộc ăn thịt người đến Trạch bộ lạc trước mùa xuân săn thú, chính là để nhắc nhở họ rằng có thần huyết thì mọi chuyện có thể thỏa thuận, còn không có thần huyết thì đừng nói gì cả.

Nhưng ông ta biết tìm thần huyết ở đâu?

Nếu ông biết thần huyết ở đâu, ông đã sớm mang đủ số lượng đến tộc ăn thịt người để bảo đảm an toàn cho bộ lạc.

Tuy nhiên, giờ đây giấu giếm cũng vô ích, vì tộc ăn thịt người sẽ không tha cho họ.

Hơn nữa, chỉ dựa vào sức lực của Trạch bộ lạc thì e rằng họ sẽ không thể tìm ra thần huyết.

Nếu có thể lôi kéo tộc ăn thịt người cùng giúp đỡ tìm kiếm, có lẽ vẫn còn hy vọng.

Vị lão tư tế, không còn cách nào khác, nói thẳng: “Thần huyết đã chạy rồi.”

“Chạy?”

Vô Mệnh trên mặt viết đầy chữ: “Ngươi nghĩ ta ngốc à?”

“Huyết đàm có chân tự chạy đi chắc?”

Lão tư tế liếc nhìn Vô Mệnh một cái. Thật lòng mà nói, nếu ông không biết tộc ăn thịt người luôn tin rằng thần huyết chỉ là một bể máu, ông đã nghĩ rằng chính tộc ăn thịt người lần đó là cố ý đánh cắp thần huyết.

Chuyện đã đến nước này, không còn gì để giấu giếm nữa, lão tư tế thở dài: “Thần huyết là con người, không phải huyết đàm, trước đây là ta lừa ngươi.”

Vô Mệnh đột nhiên dùng lực mạnh dưới chân, khiến con rắn kêu lên đau đớn. Lão ta hung hăng nói: “Lão già, nếu ngươi còn không nói sự thật, ta sẽ lật tung bộ Trạch lạc này lên, không tin là không tìm ra cái huyết đàm kia.”

Tưởng rằng lời đe dọa này sẽ rất có sức mạnh, ai ngờ tư tế Trạch bộ lạc hoàn toàn không quan tâm.

Vô Mệnh trơ mắt nhìn lão nhân kia nghiêng người, với ý tứ rõ ràng: “Ngươi cứ lật đi.”

Đến lúc này, Vô Mệnh cũng không thể không tin rằng thần huyết của Trạch bộ lạc thực sự là một người sống, và thậm chí còn trốn đi mất.

Vô Mệnh có chút khó hiểu, thần huyết quý giá như vậy, dù là một người, cũng không thể nói mất là mất được.

Lão hỏi: “Tại sao lại mất?”

Lão tư tế liếc nhìn Vô Mệnh một cái mà không nói gì.

Vô Mệnh cảm thấy ánh mắt của lão tư tế có chút kỳ lạ, liền truy vấn: “Ngươi nhìn ta làm gì?”

Lão tư tế mấp máy môi nhưng không nói lời nào. Ông ta không biết phải giải thích thế nào để khiến tên sát thần này không nổi điên.

“Làm sao mà mất? Chẳng phải chính tộc ăn thịt người các ngươi gây ra chuyện tốt đó sao!”

Một giọng nói phẫn nộ vang lên dưới chân. Vô Mệnh không truy vấn lão tư tế nữa mà chuyển hướng câu hỏi: “Chuyện này có liên quan gì đến tộc ăn thịt người ta?”

Xà hừ một tiếng, nói: “Không liên quan? Thần huyết đã bỏ chạy hai lần, và cả hai lần đều nhờ công của tộc ăn thịt người các ngươi!”

Vô Mệnh nghe không hiểu gì cả, túm lấy tóc của Xà “Ngươi hãy nói rõ ràng cho ta.”

Xà chịu đựng cơn đau trên da đầu, bắt đầu kể lại quá trình thần huyết chạy đi hai lần.

Càng kể về những sự việc sau đó, Vô Mệnh càng siết chặt lấy tóc của Xà.

Cuối cùng, khi đã nói xong, Xà bị ném xuống đất.

Vô Mệnh hồi tưởng lại lời Xà. Vậy nên, lần đầu tiên thần huyết bị mất là do tộc ăn thịt người coi tên đó thành con mồi vô dụng rồi bắt đi.

Sau đó, người đó bị Mộc bộ lạc cứu và cuối cùng được mang trở lại Trạch bộ lạc.

Lần thứ hai thần huyết bị mất cũng là do tộc ăn thịt người bất ngờ tấn công Trạch bộ lạc, dẫn dắt đội quân, khiến thần huyết hoảng loạn chạy tán loạn.

Điều này thật sự liên quan đến tộc ăn thịt người.

Vô Mệnh trong chốc lát không biết nên nói gì, bèn hỏi một cách tùy tiện: “Người Mộc bộ lạc, sao lại biết thần huyết trông như thế nào?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lão tư tế đỡ Xà từ dưới đất lên, nói: “Khi bộ lạc di chuyển đến đây, người Mộc bộ lạc đang ở bên bờ sông bắt cá, họ đã thấy được.”

“Vậy Mộc bộ lạc không biết hắn là thần huyết sao?”

“Không biết.” Lão tư tế bổ sung: “Nếu biết, họ cũng sẽ không đưa hắn trở về.”

“Thần huyết tên gì?”

“Chọn.”

Vô Mệnh nghe đến cái tên này cảm thấy có chút quen thuộc, như đã nghe ở đâu đó.

Từ từ, Lão như nhớ ra điều gì.

Trước đây, khi Mộc bộ lạc gặp tộc ăn thịt người, có một kẻ cao lớn luôn thích dán vào người tư tế gầy gầy mặt trắng kia, mà hình như kẻ đó kêu là Chọn.

“Người tên Chọn đó, có phải rất cao lớn, thân thủ đặc biệt lợi hại, trông cũng thực hung dữ không?”

Vô Mệnh hồi tưởng lại hình dáng của Chọn, nhấn mạnh một câu: “Còn đặc biệt thích dán vào người tư tế Mộc bộ lạc.”

Lão tư tế nhìn Vô Mệnh với vẻ mặt mê hoặc, hoàn toàn không hiểu đối phương đang nói gì.

“Chọn thực sự nhỏ gầy, thậm chí còn không đánh lại những đứa nhỏ chưa thức tỉnh trong bộ lạc, càng không có gặp qua tư tế Mộc bộ lạc.”

Vô Mệnh vuốt đầu, chẳng lẽ chỉ là tên giống nhau?

Lão tư tế không nghĩ nhiều, chỉ nghe Vô Mệnh nói lung tung: “Ta đã cử Nga Cữu đi đến một nơi xa hơn để tìm kiếm. tư tế Vô Mệnh, nếu tộc ăn thịt người các ngươi vẫn muốn trao đổi thần huyết, thì xin hãy cử người cùng Trạch bộ lạc đi tìm.”

Vô Mệnh nhíu mày, ánh mắt trở nên không vui, “Lão già, ngươi đang sai khiến ta làm việc à?”

Nhận thấy khí sắc của đối phương không tốt, lão tư tế vội vàng thu lại cảm xúc “Không dám, chỉ là xin tộc ăn thịt người hỗ trợ.”

“Ừm, ta đã biết, ta sẽ giúp bộ lạc Trạch tìm kiếm.” Vô Mệnh nhìn quanh Trạch bộ lạc “Nhưng ta không thể đến mà không có bất kỳ điều kiện gì, cũng sẽ không giúp các ngươi tìm người mà không cần gì cả.”

“Cho ta năm chiến sĩ thú nhân cấp ba làm thịt người, lần này ta sẽ tha cho Trạch bộ lạc các ngươi.”

Lão tư tế định từ chối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Vô Mệnh, ông không thể thốt nên lời.

Ông quay đầu đi, không nói một câu nào.

Vô Mệnh cười lạnh một tiếng, ra lệnh cho thủ hạ đi chọn lựa thịt người.

“Tư tế! Cứu chúng ta!”

“Tư tế!”

Những thú nhân bị tộc ăn thịt người chọn lựa đang liều mạng giãy giụa, cầu cứu tư tế, hy vọng ông ta có thể thay đổi ý định.

Nhưng cho đến cuối cùng, họ cũng không nghe thấy tư tế nói một lời nào.

Chọn những con mồi ngon xong, tư tế Trạch bộ lạc cùng tộc trưởng đi theo tộc ăn thịt người, đưa bọn họ rời đi.

Khi đi ngang qua những cây trước cửa Trạch bộ lạc, Vô Mệnh nghiêng đầu hỏi: “Nếu không nhầm, mùa đông trước bộ lạc các ngươi vẫn chưa có cây đại thụ này, sao lại thế này?”

Lão tư tế lắc đầu “Ta cũng không biết, nó đột nhiên lớn lên. Hơn nữa, vào ngày nó mọc lên, rễ cây còn mọc đầy gai nhọn, như thể có sinh mệnh, đâm bị thương rất nhiều tộc nhân.”

Nghĩ lại lúc đó những cái gai nhọn, người Trạch bộ lạc vẫn cảm thấy kinh ngạc.

“Dù sao, những cái gai nhọn đó cũng nhanh chóng biến mất, nhưng mọi người vẫn sợ rằng cây lại mọc gai nhọn, nên ai cũng tránh xa cây đó.”

Vô Mệnh nhìn chằm chằm vào cây đại thụ một hồi, cây đột nhiên lớn mạnh vào mùa đông, giống như có sinh mệnh, những cái gai nhọn đã đâm bị thương rất nhiều người của Trạch bộ lạc.

Lão hỏi: “Hôm đó còn xảy ra chuyện gì khác không?”

Lão tư tế không rõ vì sao tư tế tộc ăn thịt người lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với việc này.

Nhưng ông vẫn nói thật: “Ngày đó, bộ lạc cũng đột nhiên xuất hiện một con cự hùng thú lớn như một ngọn núi, cao như một ngọn đồi. Nhưng rồi nó cũng đột ngột biến mất, từ đó không thấy nó xuất hiện nữa.”

Cự hùng thú... rất giống với con của Mộc bộ lạc.

Nhưng con cự thú mà bộ lạc Mộc có, thực ra không tính là đặc biệt lớn, hình dáng của nó so với mô tả của Trạch bộ lạc hoàn toàn không tương xứng.

Nhưng có thể sai khiến cây cối sinh trưởng…

Vô Mệnh trong lòng chợt động, có thể sai khiến cây cối sinh trưởng, ngoại trừ tư tế Mộc bộ lạc còn có vị Thú Thành kia.

Chẳng lẽ vị Thú Thành kia đã tới?

Nhưng hắn đến Trạch bộ lạc để làm gì? Còn muốn dọa bọn họ nữa?

Vô Mệnh nghĩ không ra, cuối cùng cũng quyết định không nghĩ nữa.

Lão dẫn theo người rời đi, không quên nhắc nhở lão tư tế Trạch bộ lạc cùng tộc trưởng: “Thần huyết ta sẽ giúp các ngươi tìm kiếm, nhưng nếu tìm được thì nhớ rằng mỗi lần giao dịch, các ngươi phải thành thật cung cấp thịt người cho tộc ăn thịt người. Nếu không, đừng trách ta không niệm tình.”

Lão tư tế cùng tộc trưởng không dám phản bác, họ hiện tại không có gì để nói chuyện với tộc ăn thịt người.

“Đã biết.”

______

Mùa xuân dần đến, tuyết cũng tan.

Cách ba ngày, Thủy bộ lạc đều theo sau Mộc bộ lạc ra bờ sông bắt cá.

Trong lúc bắt cá, người Mộc bộ lạc còn chỉ cho họ cách chế biến cá sao cho ngon nhất, và bọn họ đều xử lý qua cá cho hương vị tốt hơn.

Dù là cá nướng hay canh cá, đều rất ngon.

Nếu có thêm muối, chắc chắn sẽ còn ngon hơn, giống như những gì họ đã được ăn ở Mộc bộ lạc.

Ăn ngon đến mức họ có thể nuốt cả lưỡi vào.

Bởi sau khi Thủy bộ lạc bắt cá, đã có đủ thức ăn nên không ai phải chết đói nữa.

Nhưng trước đó, họ cũng đã có vài lão nhân chết đói vào mùa đông.

May mắn thay, tư tế Mộc bộ lạc đã dạy họ cách nhóm lửa.

Lửa là Thần Khí mà thần minh ban cho, giúp họ xua tan bóng tối và mang lại hơi ấm.

Các lão nhân có thể được hỏa táng bằng thánh hỏa, sau khi chết sẽ không còn phải chịu đựng bóng tối và cái lạnh.

Họ sẽ được thánh hỏa dẫn dắt, đi gặp Thần Thú.

Lộc Sương thực sự không dám tưởng tượng, nếu không có Mộc bộ lạc dạy cho họ cách nhóm lửa, không biết bao nhiêu người Thủy bộ lạc sẽ lại chết vào mùa đông tới.

Sau khi nghi thức hỏa táng được thực hiện, Lộc Sương lập tức thúc giục tộc nhân nhanh chóng di chuyển.

Trong chốc lát, Thủy bộ lạc trở nên vội vã.

Lộc Sương cẩn thận gấp lại chiếc da thú, rồi nhét vào bên hông, buộc chặt bằng dây cỏ.

“Ngươi chậm nhất, Tượng Sơn! Thu dọn nhanh lên, chúng ta cần phải sớm tới Mộc bộ lạc, giúp họ làm việc.”

Tượng Sơn đem công cụ đánh lửa cùng da thú bọc lại, hắn rất cẩn thận điều da thú, che những chỗ bị rách.

Sau một hồi chỉnh sửa, cuối cùng hắn cũng che được tất cả các chỗ bị rách, hắn vui vẻ đáp: “Tất cả đã thu dọn xong, tư tế!”

Ngưu Tứ tay dẫn theo mấy con cá lớn bị đông lạnh, nói: “Tư tế, những cái này đủ cho chúng ta ăn hai bữa ở Mộc bộ lạc. Chờ ăn xong, ta cùng bọn họ Hầu lại đi bắt cá.”

Kể từ lần trước khi Lộc Sương khóc, người trong Thủy bộ lạc sẽ không bao giờ dám nhận đồ ăn hay những vật hiếm lạ khác từ Mộc bộ lạc nữa.

Lần này phải đi làm việc ở Mộc bộ lạc, Lộc Sương đã sớm nói rõ rằng, đồ ăn muốn phải dựa vào chính bộ lạc mình để có.

Các tộc nhân Thủy bộ lạc trong lòng đều nhớ kỹ điều này. Lộc Sương hài lòng gật đầu “Xuất phát!”

Thẩm Nùng lợi dụng mấy ngày mùa đông này để gấp rút chế tạo ra không ít nông cụ.

Cuốc đá, xẻng…

Mùa xuân đã đến, cuối cùng mình cũng có thể khai hoang và trồng trọt!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Làm Tư Tế Ở Nguyên Thủy Thú Thế

Số ký tự: 0