Ta Làm Tư Tế Ở Nguyên Thủy Thú Thế

Nói Không Đánh...

2025-01-03 09:25:41

Thỏ Đông cầm nguyên quần áo mùa đông, từ mũ đến giày đều có đủ.

Hai người Thủy bộ lạc nâng niu bộ áo da thú dày nặng, cảm giác trên tay phi thường mềm mại.

Họ không hửi nhầm, da thú của Mộc bộ lạc thực sự có hương thơm của cự mộc thụ.

“Thay đi, bên ngoài lạnh lắm.”

Thẩm Nùng ra hiệu cho Hổ Gầm đưa hai người đi thay áo da thú.

Lộc Sương cùng Ngưu Tứ theo Hổ Gầm bước vào một căn nhà nhỏ. Trong phòng không ấm áp như vừa rồi, nhưng vẫn ấm hơn hẳn so với ngoài trời.

Khi bước vào không gian kín, hai người Thủy bộ lạc cảm thấy mùi trên người mình càng trở nên rõ rệt.

Mùi lạ trên người họ dường như đối lập hoàn toàn với hương thơm dễ chịu của da thú từ Mộc bộ lạc.

Ban đầu, họ không để ý đến mùi trên người mình, nhưng lúc này lại có chút lúng túng và lo lắng.

Cả hai khẽ liếc nhìn Hổ Gầm, thấy hắn ta vẫn giữ thần thái bình thường, trong lòng mới dần an tâm hơn.

Hổ Gầm chỉ cho họ cách mặc quần áo, sau đó rời khỏi căn phòng nhỏ.

Khi Hổ Gầm đi rồi, hai người dựa vào ký ức bắt đầu tự mình mặc quần áo, sau một hồi lúng túng cuối cùng cũng mặc chỉnh tề.

Họ nhìn xuống mảnh da thú cũ kỹ, dơ bẩn dưới đất, nhặt lên rồi cuộn lại và nhét vào ngực.

Sau khi trở về, da thú trên người này sẽ được đưa cho các trưởng lão trong làng. Mặc dù đã có bộ da thú mới, họ vẫn mặc lại bộ cũ.

Hai người Thủy bộ lạc mặc áo da thú ấm áp, từ biệt Mộc bộ lạc.

Thẩm Nùng nhìn theo bóng dáng họ dần xa, chìm vào suy tư.

Qua những cuộc trò chuyện giữa hai người Thủy bộ lạc, không khó nhận ra họ sống có tình có nghĩa.

Nhưng tình nghĩa không thể làm thức ăn, và hiện tại Mộc bộ lạc vẫn chưa chuẩn bị tốt để tiếp nhận thêm một bộ lạc khác.

Giá như họ đến vào mùa xuân thì tốt biết mấy.

【Ký chủ, ngươi thật sự không định thu nhận thêm những người khác từ Thủy bộ lạc sao? Nhiều người vào bộ lạc sẽ có lợi hơn cho việc hoàn thành nhiệm vụ đấy.】

"Không muốn sao, ta đã nói nhiều như vậy rồi, còn đưa cho họ hai bộ quần áo mùa đông để làm gì?" Thẩm Nùng đáp.

Hệ thống hỏi: “Ngươi không phải là nói chỉ cần con nít thôi sao?”

Thẩm Nùng cũng bất đắc dĩ: “Trong bộ lạc, số lượng vật tư chỉ đủ cho số người hiện tại sử dụng.”

“Nếu bọn nhỏ đến đây, không còn chỗ ở. Phải nhét thêm người vào phòng của bọn Báo Thu.”

“Nếu cả bộ lạc của họ đến đây, thì mọi người sẽ ở trong tình trạng giống nhau: không có cái ăn, cái uống.”

Cậu thở dài, nói: “Thôi thì đợi xem mùa đông này, liệu họ có thể vượt qua được không.”

Sau khi người Thủy bộ lạc rời đi, Thẩm Nùng hỏi: “Trước đây các ngươi đã từng giao thoa với Thủy bộ lạc, bộ lạc của họ ra sao?”

Hổ Gầm hồi tưởng một lúc rồi nói: “Người của Thủy bộ lạc thực ra đều rất tốt.”

“Tư tế người còn nhớ ta đã từng nói, khi trước chúng ta không có thịt ăn thì cũng sẽ đi bắt cá chứ?”

Thẩm Nùng đáp: “Ừ, Thủy bộ lạc sẽ không đuổi các ngươi đi, nhưng Trạch bộ lạc thì lại đuổi.”

Thỏ Phong tiếp tục: “Không chỉ có vậy, khi lão tư tế của họ còn ở đây, nếu trong bộ lạc có ai bị thương nặng, chúng ta sẽ đến cầu cứu lão tư tế của họ.”

Nói xong, hắn không khỏi thở dài: “Nhưng mà sau khi họ bị Trạch bộ lạc xua đuổi không lâu, lão tư tế đó đã đi gặp Thần Thú rồi.”

“Còn nữa” Hổ Gầm vỗ vào ngực mình “Trước đây khi ta bị thương do bị con mồi tấn công, cũng đã đến cầu cứu lão tư tế của họ.”

“Tư tế, ta cởi quần áo cho người xem.”

Hổ Gầm nói xong liền chuẩn bị hành động, nhưng Thẩm Nùng liên tục xua tay: “Không không không, không cần xem. Mùa đông lạnh thế này, ngươi không sợ bị đông chết à?”

“Ta không sợ!”

Hổ Gầm còn định khoe một chút, mỗi vết sẹo trên người chiến sĩ thú nhân đều là vinh quang.

Hắn muốn cho tư tế thấy được những vết sẹo đó! Lạnh cái gì! Chẳng lẽ đi sợ lạnh hay sao?

Chọn đến bên người Hổ Gầm, không biết khi nào giơ tay đè hắn lại, làm hắn không thể nhúc nhích.

Hổ Gầm không thể cử động, đành phải từ bỏ, nhưng miệng vẫn không chịu ngừng: “Tư tế! Vết sẹo của ta thật sự rất đẹp! Thỏ Phong bọn họ đều thích xem, sao người không chịu xem chứ?”

Thẩm Nùng xoa giữa trán, bất đắc dĩ lắc đầu, tìm một lý do để đuổi Hổ Gầm đi: “Bởi vì ta thích xem Chọn hơn, nên ngươi đừng cởi.”

Hổ Gầm hoàn toàn bất động, mất hết hy vọng, lẩm bẩm: “Không trách được tư tế luôn thích nhìn chằm chằm vào Chọn, nhưng trên người hắn lại không có một vết sẹo nào, không biết có cái gì mà đẹp, hừ...”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thẩm Nùng cảm thấy mặt mình hơi đỏ, cậu đưa tay che mặt, hận không rèn được thép: “Hổ Gầm, ta nghe thấy đấy.”

Hổ Gầm chớp chớp mắt, nhe hàm răng trắng cười như một đứa ngốc: “Vậy tư tế, có phải là người thường nhìn hắn lắm đúng không?”

Thẩm Nùng hít sâu một hơi “Câm miệng!”

Theo sau đó, Hổ Gầm la lên một tiếng: “A! Chọn dùng lực quá mạnh, tay ta sắp bị ngươi bóp nát rồi!”

Chọn vội vàng rút tay về, cúi đầu.

Thẩm Nùng nhìn về phía Chọn, ánh mắt dừng lại ở đôi tai hồng hồng của đối phương.

Cậu im lặng mỉa mai: Ngươi là một thú nhân mà bị nhìn một cái lại thẹn thùng cái gì?!

Không đúng, một thú nhân như ngươi thì khi nào lại học được cách thẹn thùng cơ chứ?

______

Tại Diêm Bộ.

Tộc trưởng trong sơn động lấp lánh ánh lửa, trên người khoác da thú, nằm nghiêng một bên, chiếm trọn một nửa lớp da thú trên mặt đất.

“Tộc trưởng và lão tư tế các ngươi kêu ta đến đây có việc gì không?”

Mãng Lâm dùng cốt đao cắt một miếng thịt thú còn tươi ngon nhét vào miệng “Lão tư tế nghe nói Mộc bộ lạc đánh bại tộc chuyên ăn thịt người, sợ rằng mùa đông này ngươi không có chỗ để ngủ, sẽ bị lạnh chết.”

Vô Mệnh cười mỉa: “Lão tư tế nghe tin cũng nhanh ghê, mùa đông tuyết lớn cũng không thể ngăn cản được.”

Lão tư tế nhàn nhạt nói: “Đó là do ngươi lúc trước tự mình đồng ý, cho phép người của Diêm Bộ ở gần tộc ăn thịt người.”

Vô Mệnh vốn đã không vui, nghe vậy liền nói thẳng: “Ta chỉ nói cho phép các ngươi báo cáo, xem tộc ăn thịt người có lén lút tuyển thu chiến sĩ thú nhân hay không. Nhưng ta chưa từng nói gì về việc khác.”

“Kêu ngươi tới, không phải để nói những chuyện này.” Lão tư tế tự biết mình đã hết lý lẽ, cũng không muốn nói thêm nữa “Mùa xuân này, ta muốn tộc ăn thịt người và Diêm Bộ liên thủ tấn công Mộc bộ lạc.”

Vô Mệnh cười nhạo một tiếng, sau đó càng cười lớn: “Ha ha ha, lão tư tế, ngươi còn nghĩ Mộc bộ lạc giống như trước đây sao?”

Lão tư tế Diêm Bộ không hiểu, nhưng Vô Mệnh thì hiểu rõ, tư tế Mộc bộ lạc kia chính là con của Đại Tư Tế Thú Thành.

Đừng nói là tộc ăn thịt người và Diêm Bộ liên thủ, ngay cả khi tất cả các bộ lạc ở đây liên hợp lại, cũng không phải là đối thủ của hắn ta.

Hơn nữa, cho dù thực sự đánh thắng, bên Thú Thành sẽ biết rằng con của Đại Tư Tế đã chết trên tay họ, thì họ cũng không thể thoát khỏi.

Vô Mệnh căn bản không cần suy nghĩ, liền từ chối thẳng thừng: “Ngươi cũng biết, tộc ăn thịt người bị Mộc bộ lạc đánh bại. Bọn ta căn bản không phải là đối thủ của họ, các ngươi vẫn nên tìm một bộ lạc khác đi.”

Lão tư tế còn chưa kịp nói gì, Mãng Lâm đã vội vàng lên tiếng: “Các ngươi đơn độc đánh với bọn họ thì không phải là đối thủ, nhưng cùng Diêm Bộ thì sao? Các ngươi thật sự không muốn đánh bại một bộ lạc nhỏ như họ sao?”

Vô Mệnh lắc đầu: “Không đánh.”

Lão tư tế và Mãng Lâm nhìn nhau, vốn nghĩ rằng sẽ nhận được một sự đồng ý ngay lập tức từ tộc ăn thịt người, không ngờ thái độ của ông ta lại kiên quyết như vậy, sống chết cũng không đánh.

Trong khoảnh khắc trầm mặc, Vô Mệnh nghĩ đến Mộc bộ lạc đã tấn công tộc ăn thịt người của ông ta, là vì để cứu người của Diêm Bộ.

Ông thật sự cảm thấy tò mò, vì vậy mở miệng hỏi: “Diêm Bộ và Mộc bộ lạc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao họ lại vì cứu người mà đi tấn công tộc của ta?”

Mãng Lâm và lão tư tế nghe thấy Mộc bộ lạc đã tấn công tộc ăn thịt người để cứu Lang Vũ, cũng thật sự giật mình.

Họ chắc chắn rằng, bọn Lang Vũ trước đây vì trung thành với Diêm Bộ nên bị đưa tới cho tộc ăn thịt người.

Mọi chuyện đều vì Diêm Bộ mà suy xét, mọi nơi đều lấy Diêm Bộ làm chủ.

Trước đây cũng vì lợi ích của Diêm Bộ mà nhiều lần gây phiền phức cho Mộc bộ lạc.

Hai người suy nghĩ mãi, cuối cùng nhận ra vấn đề nằm ở cấp bậc thú nhân của bọn Lang Vũ

Cấp bậc của bọn Lang Vũ đều không thấp, nếu đặt ở các bộ lạc nhỏ khác, những thú nhân cấp ba kia có thể xem như là chiến lực mạnh nhất.

Chỉ có điều, chưa từng có bộ lạc nào dám từ tộc ăn thịt mà cướp người đi.

Mộc bộ lạc này thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

Lão tư tế đem những suy đoán của mình cùng Mãng Lâm nói cho Vô Mệnh nghe.

Vô Mệnh nghe xong đáp án, cảm thấy có lý. Nhưng sợ lão tư tế lại nhắc đến chuyện cùng tấn công Mộc bộ lạc, Vô Mệnh ngồi dậy, chuẩn bị rời đi.

Lão tư tế giữ chặt Vô Mệnh lại “Ngươi đừng đi vội, hãy xem xong một thứ này rồi hãy đi.”

Vô Mệnh không còn cách nào khác, đành phải nằm về tư thế cũ.

Lão tư tế không biết từ góc nào lấy ra một vật tròn vo, bên trong tỏa ra hơi nước trắng.

Ông ta đưa bình gốm chứa nước ấm đến trước mặt Vô Mệnh “Uống thử xem.”

Vô Mệnh chưa từng thấy món đồ này, nhanh chóng ngồi dậy, tiếp nhận bình gốm và ước lượng một hồi, trong lòng đã bắt đầu do dự.

Đây là một thứ tốt a.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ông ta ngửa đầu, uống một ngụm nước ấm, đôi mắt đều tỏa sáng.

“Đây là cái gì?”

“Bình gốm.” Lão tư tế thấy biểu tình của Vô Mệnh liền hiểu, không cần nói nhiều, Vô Mệnh đã biết đây là chuyện gì, ông ta lại bổ sung một câu “Là Mộc bộ lạc đưa tới.”

Mãng Lâm chưa từng thấy qua bình gốm như vậy, sau khi cắt thịt thú thành từng miếng, hắn trực tiếp ném vào bên trong.

“Mấy ngày trước, bình gốm bị nước đóng băng, tư tế liền dùng lửa nướng. Trong lúc vô tình phát hiện rằng bình gốm này rất dễ dàng thay đổi nhiệt độ, nước bên trong cũng theo đó mà thay đổi nhiệt độ.”

“Vào mùa đông, nước ấm uống vào bụng thực sự rất ấm áp, uống qua nước ấm rồi, sẽ không muốn uống nước lạnh nữa.”

Mãng Lâm cầm bình gốm lắc lắc “Thịt bỏ vào nước ấm cũng sẽ mềm ra, ăn sẽ không sợ cắn hư răng.”

Vô Mệnh nhìn Mãng Lâm xong, sau đó lại thấy hắn hướng đến bình gốm ném thịt vào.

Ông ta liếc mắt nhìn đống lửa không xa, không quá chắc chắn nói: “Nếu như ngươi trực tiếp đem bình gốm đặt lên đống lửa, nước sẽ càng nóng, thịt có phải sẽ càng mau mềm hơn không?”

Mãng Lâm dừng lại động tác trong tay, nhìn Vô Mệnh rồi lại nhìn về phía lão tư tế.

Lão tư tế hơi trầm tư một lát rồi nói: “Thử đi.”

Vô Mệnh hít hít cái mũi, “Vậy nên, các ngươi muốn tấn công Mộc bộ lạc, là để có được cách làm bình gốm này sao?”

Mãng Lâm làm cho đống lửa san bằng một ít, phóng hảo bình gốm, “Cách làm chúng ta có, đã làm ra vài cái có thể sử dụng.”

Vô Mệnh khó hiểu nói: “Vậy tại sao các ngươi lại muốn tiêu diệt Mộc bộ lạc?”

Lão tư tế trên mặt ánh lên hỏa quang, “Bởi vì bọn họ biết cách làm, bình gốm chỉ có Diêm Bộ biết mà thôi.”

Vốn dĩ cũng không nghĩ sẽ làm gì, chỉ là Diêm Bộ hiện tại đang tổn thất thảm trọng.

Ông cần phải suy xét nhiều vì Diêm Bộ, đảm bảo việc chế tác bình gốm chỉ có Diêm Bộ mới có thể thực hiện, “Chỉ có người chết, mới có thể hoàn toàn bảo vệ bí mật.”

Vô Mệnh nhìn về phía tư tế Diêm Bộ và tộc trưởng dưới ánh lửa.

Ông ta nghĩ, nếu như mình trước đây không đồng ý với bọn họ về việc ăn thịt người, thì sẽ không có bất kỳ điều kiện nào để có được một thú nhân chiến sĩ.

Có lẽ Diêm Bộ cũng sẽ không tiếc hết thảy mọi thứ để tiêu diệt tộc ăn thịt người.

Ông nhớ rằng trước đây, các tư tế của tộc ăn thịt người đều sẽ kết thành huyết khế với chiến sĩ thú nhân.

Những thú nhân này không chịu sự ảnh hưởng của huyết mạch áp chế từ họ.

Tộc ăn thịt người tư tế phóng thích huyết mạch áp chế, đồng thời thú nhân hóa hình, và những thú nhân đã kết thành huyết khế vẫn có thể hóa hình.

Có được huyết khế chiến sĩ thú nhân từ tư tế tộc ăn thịt người là rất khó để bị đánh bại.

Tuy nhiên, việc kết thành huyết khế với tư tế tộc ăn thịt người còn có một điều kiện khác, đó là thú nhân không được uống máu của tư tế tộc ăn thịt người.

Bằng không, Vô Mệnh thật sự sẽ không nỡ ăn hai thú nhân chiến sĩ cấp sáu đó.

Bất quá..

Vô Mệnh suy nghĩ một hồi lâu, Diêm Bộ có thể mượn sức của ông để tấn công Mộc bộ lạc.

Vậy tại sao ông không hợp tác với Mộc bộ lạc để đánh Diêm Bộ?

Đội săn thú mạnh nhất của Diêm Bộ đã không còn nữa, sức chiến đấu đã giảm đi rất nhiều.

Những thứ kỳ quái của Mộc bộ lạc, ông đều không thể chống đỡ, nếu Diêm Bộ là đối thủ, chắc chắn cũng sẽ không chiếm được lợi ích gì.

Hơn nữa, có tộc ăn thịt người ở phía sau hỗ trợ, Diêm Bộ còn có thể làm gì?

Vô Mệnh càng nghĩ càng hưng phấn, không thể kìm nén được tâm trạng kích động. Muốn cười mà lại không thể, chỉ có thể nghẹn mặt, trông rất căng thẳng.

Lão tư tế thấy khóe miệng Vô Mệnh không ngừng co giật, liền hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Vô Mệnh tàn nhẫn véo mình một cái, cơn đau ngăn chặn cảm xúc hưng phấn, “Không có gì, chỉ là muốn nhanh chóng trở về, cùng tộc nhân cùng nhau ở trong sơn động để không bị đông lạnh.”

Lão tư tế ngạc nhiên một chút, tiếp tục hỏi: “Vậy, sau khi ngươi xem xong bình gốm, còn định tấn công Mộc bộ lạc không?”

Vô Mệnh trả lời: “À, không đánh.”

“Ngươi!!”

Lão tư tế không thể nào hiểu nổi, Vô Mệnh đến thần thú cũng không sợ, vậy mà lại bị Mộc bộ lạc đánh sợ!

Dù lão nói như thế nào, cũng đều không thay đổi được quyết định của Vô Mệnh!

Lão tư tế tức đến chết! Nhát như chuột, đồ vô dụng!

Lão căn bản không thể tưởng tượng được, người mà lão coi là nhát như chuột và phế vật, lại trong lòng tràn đầy ý nghĩ xấu xa, chuẩn bị liên hợp với người khác để xử lý bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Làm Tư Tế Ở Nguyên Thủy Thú Thế

Số ký tự: 0