Chương 2.1: Ta Muốn Giết Ngươi
Đại Hồng Liệu
2024-07-21 06:05:46
Gã kích động đi tới trước mặt Tây Thần, kéo tay Tây Thần, một mặt thân thiết: "Tây Thần, ngươi hiện tại cảm giác thế nào? Có cảm thấy nơi nào không thoải mái hay không?"
Tây Thần cũng không trả lời, chỉ hung hăng nhìn gã cười khúc khích.
Hà Nhất Chu thấy thế, trên mặt lộ ra một chút nghi hoặc: "Chuyện gì xảy ra... Đại sư huynh không phải nói cậu sau khi kết đan thần trí sẽ tỉnh táo một ít, làm sao vẫn là một kẻ ngu si?"
Gã đưa mặt tiến gần đến trước mặt, Tây Thần mười phần kiên trì giáo dục: "Tây Thần, ta là ngươi Tam sư huynh a, đến, gọi ta một tiếng sư huynh..."
Tây Thần ánh mắt đờ đẫn, bình tĩnh nhìn gã một lát, cậu thật sự chậm rãi há miệng ra.
Hà Một Chu thấy thế, đáy mắt lộ ra vẻ ngoan lệ, giam Tây Thần trên cửa, tay bắt đầu chậm rãi thi lực.
Ngay khi này thế ngàn cân treo sợi tóc, hé miệng Tây Thần đột nhiên "A phi ——" một tiếng, hướng ngay mặt Hà Nhất Chu nhổ bãi nước bọt.
Động tác Hà Nhất Chu thoáng chốc cứng đờ, Gã dùng ánh mắt giết người nhìn Tây Thần.
"Ngươi cái kẻ ngu si đáng ghét kia, ngày hôm nay ta muốn giết ngươi!"
Gã rút ra bội kiếm, sử dụng kiếm hướng ngực Tây Thần đâm tới.
Tây Thần cứ như không chút nào nhận ra được nguy hiểm, vẫn cứ ngốc hề hề cười: "Khà khà, khà khà khà..."
Cậu cứ như là có chút tẻ nhạt, cười xong, rồi hướng mặt ngay Hà Nhất Chu, làm ra động tác muốn nhổ nước bọt.
Hà Nhất Chu sắc mặt nhăn nhó trong nháy mắt, hắn không kềm được , cứ như gặp phải mãnh thú ghê ghớm gì trực tiếp lui về phía sau, lùi tới ba mét sắp ra khỏi cửa phòng, lúc này mới miễn cưỡng chịu đựng.
Gã vừa sử dụng thanh khiết thuật, vừa trừng mắt ngay Tây Thần hùng hùng hổ hổ nói: "Quá buồn nôn , trên thế giới này tại sao có thể có một kẻ ngu si tâm địa độc ác như ngươi, nếu không phải vì tiểu Phong sư đệ, ta đã sớm một kiếm đâm chết ngươi rồi!"
Tây Thần trên mặt vẫn là một bộ dạng ngu dại , nhưng đáy lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Cậu đã lừa dối qua ải, Hà Nhất Chu đã hoàn toàn tin tưởng cậu chính là Tây Thần .
Có Hà Nhất Chu tin tưởng cậu, tin rằng lần sau đối mặt Kỳ Bạch cùng Khổng Nguyên, cũng có thể càng dễ gạt gẫm một ít.
Đang muốn làm thêm gì nữa, Khổng Nguyên liền mang theo Kỳ Bạch trở về .
Khổng Nguyên đẩy cửa phòng ra, thấy Hà Nhất Chu liền đứng ở cửa phòng, dùng mắt hồ ly bất mãn liếc cậu một cái: "Không phải để ngươi canh chừng Tây Thần, ngươi thế nào lại chạy đến nơi này rồi?"
Kỳ Bạch là Đại sư huynh, mặt mày đoan chính, tính cách trầm ổn.
Hắn ta tuy không có nói thẳng ra như Khổng Nguyên, nhưng cũng dùng ánh mắt không đồng ý nhìn về phía Hà Nhất Chu.
Hà Nhất Chu ủy khuất nói: "Không phải ta không muốn trông chừng cậu ta, là cậu ta quá mức đáng ghét, muốn nhổ nước miếng vào người ta."
Kỳ Bạch cùng Khổng Nguyên hơi thay đổi sắc mặt: "Cái gì, Tây Thần đã tỉnh rồi?"
Hà Nhất Chu biết hai người bọn họ đang lo lắng cái gì, cà lơ phất phơ nhún vai một cái: "Các ngươi yên tâm được rồi, ta vừa nãy đã thăm dò cậu ta, xác thực chính là Tây Thần , vẫn chưa bị tẩu hoả nhập ma."
Kỳ Bạch cùng Khổng Nguyên thâm hai người biết rõ tính tình Hà Nhất Chu, vì lẽ đó bọn họ vẫn chưa lời nói của hắn, mà tiến vào trong phòng tự mình nghiệm chứng.
Cách bọn họ nghiệm chứng gần như là giống Hà Nhất Chu, đầu tiên là dụ dỗ Tây Thần lộ ra sơ sót, sau lại làm ra một bộ muốn giết cậu, nhìn cậu phản hay không phản kháng, hoặc là chạy trốn.
Tây Thần tự nhiên sẽ không phản kháng cùng chạy trốn.
Cậu biết, bọn họ vì Ninh Phong, nhất định sẽ không chọn tổn thương cậu, vì lẽ đó không quản bọn họ làm cái gì, cậu đều chỉ duy trì một mặt cười khúc khích.
Vì tăng cường độ tin cậy, cậu thậm chí còn hướng đến Kỳ Bạch cùng Khổng Nguyên nhổ bãi nước bọt —— đương nhiên, cũng có chút cố ý trả thù.
Kỳ Bạch cùng Khổng Nguyên sau khi bị như vậy, sắc mặt đều trở nên đặc biệt đáng sợ, bất quá xem phản ứng, cũng tạm thời tin Tây Thần không có bị nhập ma.
"Nếu cậu không có bị nhập ma, vậy chúng ta liền rút Kim đan ra đi, ta đã không thể chờ đợi được nữa muốn nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của tiểu Phong sư đệ rồi!"
Hà Nhất Chu xoa xoa tay, một bộ rục rà rục rịch.
Kỳ Bạch Trầm ổn khuyên can: "Đừng nóng vội, thân thể Tây Thần hiện tại vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, cứ ."
Khổng Nguyên cũng nói: "Hừm, để cậu ta dưỡng thương thêm hai ngày cho thỏa đáng, nếu muốn đưa, chúng ta phải đưa tiểu Phong sư đệ Kim đan hoàn mỹ nhất, không thể có một điểm tỳ vết."
Hà Nhất Chu nghe xong, cảm thấy có lý: "Ta cũng muốn vậy, bất quá để cậu ta dưỡng thương, thế nào cũng phải để ai đó bảo vệ cậu ta."
Cậu trước tiên súy soa: "Ta đã ở đây giữ cậu ta hai ngày , không muốn phải tiếp tục giữ cậu ta nữa đâu."
Kỳ Bạch làm Đại sư huynh, vô cùng có đảm đương đỡ lấy cái trọng trách này : "Vậy hãy để cho ta đến đây đi, hai ngày nay ngươi cùng hai sư đệ đi đem yến hội
sinh nhật tiểu Phong sư đệ bố trí cho kỹ càng."
"Quá tốt rồi! Ta rốt cục có thể đi nhìn tiểu Phong sư đệ rồi!"
Hà Nhất Chu lộ sự vui mừng ra ngoài mặt hướng ngoài phòng chạy đi, nhưng còn chưa đi trên hai bước, liền bị người kéo lại.
Gã quay đầu lại, nhìn thấy Tây Thần đột nhiên đứng lên kéo mình, thiếu kiên nhẫn quát lớn: "Kẻ ngu si, ngươi làm cái gì, mau cút qua một bên cho ta!"
Tây Thần nghe không hiểu cậu, chỉ lôi kéo cánh tay của cậu cười khúc khích: "Khà khà, khà khà khà..."
Hà Nhất Chu: "..." Mẹ kiếp, cậu hiện tại vừa nghe thấy tiếng cười khúc khích liền cảm thấy đau đầu.
Gã vội vã muốn đến xem Ninh Phong, không muốn nói nhiều với Tây Thần, mạnh mẽ đem Tây Thần quăng qua một bên, một lần nữa hướng đi ra ngoài.
Cũng không ngờ đến Tây Thần bị đẩy qua một bên nhìn gã đi rồi, càng lại lần nữa đi theo, mà lại lại lần nữa kéo lại cánh tay Hà Nhất Chu.
Tây Thần này hành vi kỳ quái, hấp dẫn sự chú ý của Khổng Nguyên.
Khổng Nguyên nhìn Tây Thần khẩn lôi kéo tay Hà Nhất Chu, nhìn lại Kỳ Bạch đứng ở một bên một chút, biểu hiện có chút cân nhắc : "Quái, Tây Thần trước đây chỉ sẽ dán Đại sư huynh như vậy, ngày hôm nay làm sao dính cả tam sư đệ ."
Kỳ Bạch là một Đại sư huynh đảm đang, thường ngày đều là hắn ta chăm sóc Tây Thần —— mà chăm sóc chỉ là chỉ không cho Tây Thần ốm chết, chết đói mà thôi.
Đối với người chăm sóc chính mình nhiều nhất , coi như là kẻ ngu si, cũng sẽ có hảo cảm càng nhiều , vì lẽ đó trong ngày thường Tây Thần là dính Kỳ Bạch nhất, có cơ hội liền đi kéo cánh tay Kỳ Bạch.
Hà Nhất Chu từng trêu chọc chuyện này nhiều lần, nói Tây Thần yêu thích Kỳ Bạch.
Hiện tại được rồi, Tây Thần này tỉnh lại sau giấc ngủ, không dán Kỳ Bạch nữa, trái lại dán hà Hà Nhất Chu .
Khổng Nguyên cười đến đau cả bụng trên sự đau khổ của người khác: "Xem ra trải qua hai ngày nay tỉ mỉ chu đáo chăm sóc, Ngũ sư đệ đã di tình biệt luyến, thích tam sư đệ ngươi ."
Tây Thần cũng không trả lời, chỉ hung hăng nhìn gã cười khúc khích.
Hà Nhất Chu thấy thế, trên mặt lộ ra một chút nghi hoặc: "Chuyện gì xảy ra... Đại sư huynh không phải nói cậu sau khi kết đan thần trí sẽ tỉnh táo một ít, làm sao vẫn là một kẻ ngu si?"
Gã đưa mặt tiến gần đến trước mặt, Tây Thần mười phần kiên trì giáo dục: "Tây Thần, ta là ngươi Tam sư huynh a, đến, gọi ta một tiếng sư huynh..."
Tây Thần ánh mắt đờ đẫn, bình tĩnh nhìn gã một lát, cậu thật sự chậm rãi há miệng ra.
Hà Một Chu thấy thế, đáy mắt lộ ra vẻ ngoan lệ, giam Tây Thần trên cửa, tay bắt đầu chậm rãi thi lực.
Ngay khi này thế ngàn cân treo sợi tóc, hé miệng Tây Thần đột nhiên "A phi ——" một tiếng, hướng ngay mặt Hà Nhất Chu nhổ bãi nước bọt.
Động tác Hà Nhất Chu thoáng chốc cứng đờ, Gã dùng ánh mắt giết người nhìn Tây Thần.
"Ngươi cái kẻ ngu si đáng ghét kia, ngày hôm nay ta muốn giết ngươi!"
Gã rút ra bội kiếm, sử dụng kiếm hướng ngực Tây Thần đâm tới.
Tây Thần cứ như không chút nào nhận ra được nguy hiểm, vẫn cứ ngốc hề hề cười: "Khà khà, khà khà khà..."
Cậu cứ như là có chút tẻ nhạt, cười xong, rồi hướng mặt ngay Hà Nhất Chu, làm ra động tác muốn nhổ nước bọt.
Hà Nhất Chu sắc mặt nhăn nhó trong nháy mắt, hắn không kềm được , cứ như gặp phải mãnh thú ghê ghớm gì trực tiếp lui về phía sau, lùi tới ba mét sắp ra khỏi cửa phòng, lúc này mới miễn cưỡng chịu đựng.
Gã vừa sử dụng thanh khiết thuật, vừa trừng mắt ngay Tây Thần hùng hùng hổ hổ nói: "Quá buồn nôn , trên thế giới này tại sao có thể có một kẻ ngu si tâm địa độc ác như ngươi, nếu không phải vì tiểu Phong sư đệ, ta đã sớm một kiếm đâm chết ngươi rồi!"
Tây Thần trên mặt vẫn là một bộ dạng ngu dại , nhưng đáy lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Cậu đã lừa dối qua ải, Hà Nhất Chu đã hoàn toàn tin tưởng cậu chính là Tây Thần .
Có Hà Nhất Chu tin tưởng cậu, tin rằng lần sau đối mặt Kỳ Bạch cùng Khổng Nguyên, cũng có thể càng dễ gạt gẫm một ít.
Đang muốn làm thêm gì nữa, Khổng Nguyên liền mang theo Kỳ Bạch trở về .
Khổng Nguyên đẩy cửa phòng ra, thấy Hà Nhất Chu liền đứng ở cửa phòng, dùng mắt hồ ly bất mãn liếc cậu một cái: "Không phải để ngươi canh chừng Tây Thần, ngươi thế nào lại chạy đến nơi này rồi?"
Kỳ Bạch là Đại sư huynh, mặt mày đoan chính, tính cách trầm ổn.
Hắn ta tuy không có nói thẳng ra như Khổng Nguyên, nhưng cũng dùng ánh mắt không đồng ý nhìn về phía Hà Nhất Chu.
Hà Nhất Chu ủy khuất nói: "Không phải ta không muốn trông chừng cậu ta, là cậu ta quá mức đáng ghét, muốn nhổ nước miếng vào người ta."
Kỳ Bạch cùng Khổng Nguyên hơi thay đổi sắc mặt: "Cái gì, Tây Thần đã tỉnh rồi?"
Hà Nhất Chu biết hai người bọn họ đang lo lắng cái gì, cà lơ phất phơ nhún vai một cái: "Các ngươi yên tâm được rồi, ta vừa nãy đã thăm dò cậu ta, xác thực chính là Tây Thần , vẫn chưa bị tẩu hoả nhập ma."
Kỳ Bạch cùng Khổng Nguyên thâm hai người biết rõ tính tình Hà Nhất Chu, vì lẽ đó bọn họ vẫn chưa lời nói của hắn, mà tiến vào trong phòng tự mình nghiệm chứng.
Cách bọn họ nghiệm chứng gần như là giống Hà Nhất Chu, đầu tiên là dụ dỗ Tây Thần lộ ra sơ sót, sau lại làm ra một bộ muốn giết cậu, nhìn cậu phản hay không phản kháng, hoặc là chạy trốn.
Tây Thần tự nhiên sẽ không phản kháng cùng chạy trốn.
Cậu biết, bọn họ vì Ninh Phong, nhất định sẽ không chọn tổn thương cậu, vì lẽ đó không quản bọn họ làm cái gì, cậu đều chỉ duy trì một mặt cười khúc khích.
Vì tăng cường độ tin cậy, cậu thậm chí còn hướng đến Kỳ Bạch cùng Khổng Nguyên nhổ bãi nước bọt —— đương nhiên, cũng có chút cố ý trả thù.
Kỳ Bạch cùng Khổng Nguyên sau khi bị như vậy, sắc mặt đều trở nên đặc biệt đáng sợ, bất quá xem phản ứng, cũng tạm thời tin Tây Thần không có bị nhập ma.
"Nếu cậu không có bị nhập ma, vậy chúng ta liền rút Kim đan ra đi, ta đã không thể chờ đợi được nữa muốn nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của tiểu Phong sư đệ rồi!"
Hà Nhất Chu xoa xoa tay, một bộ rục rà rục rịch.
Kỳ Bạch Trầm ổn khuyên can: "Đừng nóng vội, thân thể Tây Thần hiện tại vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, cứ ."
Khổng Nguyên cũng nói: "Hừm, để cậu ta dưỡng thương thêm hai ngày cho thỏa đáng, nếu muốn đưa, chúng ta phải đưa tiểu Phong sư đệ Kim đan hoàn mỹ nhất, không thể có một điểm tỳ vết."
Hà Nhất Chu nghe xong, cảm thấy có lý: "Ta cũng muốn vậy, bất quá để cậu ta dưỡng thương, thế nào cũng phải để ai đó bảo vệ cậu ta."
Cậu trước tiên súy soa: "Ta đã ở đây giữ cậu ta hai ngày , không muốn phải tiếp tục giữ cậu ta nữa đâu."
Kỳ Bạch làm Đại sư huynh, vô cùng có đảm đương đỡ lấy cái trọng trách này : "Vậy hãy để cho ta đến đây đi, hai ngày nay ngươi cùng hai sư đệ đi đem yến hội
sinh nhật tiểu Phong sư đệ bố trí cho kỹ càng."
"Quá tốt rồi! Ta rốt cục có thể đi nhìn tiểu Phong sư đệ rồi!"
Hà Nhất Chu lộ sự vui mừng ra ngoài mặt hướng ngoài phòng chạy đi, nhưng còn chưa đi trên hai bước, liền bị người kéo lại.
Gã quay đầu lại, nhìn thấy Tây Thần đột nhiên đứng lên kéo mình, thiếu kiên nhẫn quát lớn: "Kẻ ngu si, ngươi làm cái gì, mau cút qua một bên cho ta!"
Tây Thần nghe không hiểu cậu, chỉ lôi kéo cánh tay của cậu cười khúc khích: "Khà khà, khà khà khà..."
Hà Nhất Chu: "..." Mẹ kiếp, cậu hiện tại vừa nghe thấy tiếng cười khúc khích liền cảm thấy đau đầu.
Gã vội vã muốn đến xem Ninh Phong, không muốn nói nhiều với Tây Thần, mạnh mẽ đem Tây Thần quăng qua một bên, một lần nữa hướng đi ra ngoài.
Cũng không ngờ đến Tây Thần bị đẩy qua một bên nhìn gã đi rồi, càng lại lần nữa đi theo, mà lại lại lần nữa kéo lại cánh tay Hà Nhất Chu.
Tây Thần này hành vi kỳ quái, hấp dẫn sự chú ý của Khổng Nguyên.
Khổng Nguyên nhìn Tây Thần khẩn lôi kéo tay Hà Nhất Chu, nhìn lại Kỳ Bạch đứng ở một bên một chút, biểu hiện có chút cân nhắc : "Quái, Tây Thần trước đây chỉ sẽ dán Đại sư huynh như vậy, ngày hôm nay làm sao dính cả tam sư đệ ."
Kỳ Bạch là một Đại sư huynh đảm đang, thường ngày đều là hắn ta chăm sóc Tây Thần —— mà chăm sóc chỉ là chỉ không cho Tây Thần ốm chết, chết đói mà thôi.
Đối với người chăm sóc chính mình nhiều nhất , coi như là kẻ ngu si, cũng sẽ có hảo cảm càng nhiều , vì lẽ đó trong ngày thường Tây Thần là dính Kỳ Bạch nhất, có cơ hội liền đi kéo cánh tay Kỳ Bạch.
Hà Nhất Chu từng trêu chọc chuyện này nhiều lần, nói Tây Thần yêu thích Kỳ Bạch.
Hiện tại được rồi, Tây Thần này tỉnh lại sau giấc ngủ, không dán Kỳ Bạch nữa, trái lại dán hà Hà Nhất Chu .
Khổng Nguyên cười đến đau cả bụng trên sự đau khổ của người khác: "Xem ra trải qua hai ngày nay tỉ mỉ chu đáo chăm sóc, Ngũ sư đệ đã di tình biệt luyến, thích tam sư đệ ngươi ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro