Chương 2.2: Ngươi Rốt Cuộc Tỉnh Rồi?
Đại Hồng Liệu
2024-07-21 06:05:46
Tây Thần lúc vừa mới xuyên qua trong lòng cậu cảm thấy rất sợ hãi.
Sợ cái gì?
Cậu biết nội dung của câu chuyện này, nên cậu lo sợ rằng cậu sẽ rơi vào tình huống giống như trong truyện, cậu sẽ bị ép ra một viên Kim đan và chết sau một vài ngày.
Cậu muốn trốn thoát khỏi nơi ăn thịt người này.
Nhưng khi đó toàn thân cậu đau nhức, lại bị đạp thêm một cước, đừng nói là trốn, tới việc duy trì tỉnh táo cũng đã khó.
Đang không có cách nào trốn khỏi tình huống đó, cậu chỉ có thể giả vờ mình vẫn còn đang ngất, dùng hết sức còn lại mở hai mắt ra, hét to để nói cho bọn họ biết bản thân còn chưa có chết.
Tây Thần biết, chỉ Kim đan bị lấy ra lúc cậu đang khoẻ mạnh, mới là trạng thái tốt nhất có thể đem cho Ninh Phong sử dụng.
Cậu đánh cược bọn họ sẽ vì Ninh Phong suy nghĩ, họ sẽ tạm thời buông tha cậu trước.
Cậu đặt cược , sau một ngày, một lần nữa bản thân tỉnh dậy, Kim đan còn ở trong người cậu.
Bất quá cậu nhưng cũng không có vì vậy mà cảm thấy cao hứng, bởi vì cậu biết, cậu trước sau cũng khó thoát khỏi cái chết.
Đang lúc giả vờ ngất cũng không rảnh rỗi, cậu không ngừng đem những đoạn trong truyện có bản thân phân tích nhiều lần, muốn ở tìm ra xem ở trong đó tìm ra một chút hi vọng sống, nhưng mà bất luận cậu phân tích bao nhiêu lần, cuối cùng được ra kết luận đều là —— chết.
Nội dung truyện đều là đồ ngốc Tây Thần toàn thân từ trên xuống dưới kinh mạch đều bị phá hư, chính là thể chất không thích hợp tu luyện nhất, tu hành hiệu quả kém không nói, còn có thể bởi vì mạnh mẽ mở rộng kinh mạch mà tổn thương thân thể, giảm bớt tuổi thọ.
Tây Thần bị người Huyền Thiên tông dùng bảo bối mạnh mẽ nuôi nấng hai mươi năm, trong cơ thể kinh mạch từ lâu thủng trăm ngàn lỗ, lúc này nếu đem Kim đan trong cơ thể cậu lấy ra, không đến mấy ngày cậu thì sẽ vì cơ thể suy yếu mà chết.
Nhưng nếu không lấy Kim đan ra, cậu cũng sẽ chết.
Huyền đình làm việc cẩn thận, vì là phòng ngừa xảy ra bất trắc, để những tông môn khác sẽ không lượm Tây Thần trên người không có Kim đan, cậu ta đem Tây Thần mang đến phía sau Huyền Thiên tông , ngay khi bày xuống một lớp cấm chế trong cơ thể Tây Thần ——sau khi Tây Thần kết đan , như Kim đan trong vòng năm ngày vẫn chưa tiến vào Ninh Phong trong cơ thể, Kim đan sẽ tự bạo.
Kim đan nổ uy lực kinh người, nếu như cậu không lấy ra Kim đan, đến khi đó cậu nhất định sẽ bị nổ thành một kẻ cặn bã, ân...
Lấy cũng chết, không lấy cũng phải chết, này không phải kết cục chết thì là cái gì?
Tây Thần đương nhiên cũng nghĩ tới đột phá tử cục, tý như việc tìm cách phá giải cấm chế , nhưng biện pháp này thật sự chỉ có thể tưởng tượng, không có tính khả thi nào.
Cậu chỉ là một người có Kim đan chứ không có bất kỳ pháp thuật nào, muốn dựa vào chính cậu tìm biện pháp phá giải cấm chế , quả thực chính là khó như lên trời.
Nếu muốn tìm người hỗ trợ càng không thể.
Truyện viết cậu chính là một đứa trẻ không chỗ nương tựa.
Cậu nghĩ tới nghĩ lui, đều trước sau chạy không thoát một chữ "chết", đến cuối cùng, cậu thoải mái , chết thì chết đi, lười phải nghĩ.
Bất quá cậu không sống được, cậu cũng sẽ không để những người khác người dễ chịu, đặc biệt là những kẻ đã khiến cậu phải trở nên như thế này.
Tây Thần nhìn tên mắt chó ở trong phòng vòng tới vòng lui bóng người, đáy mắt lập loè ánh sáng giảo hoạt.
Trừ bản thân và Ninh Phong, huyền đình còn có ba đệ tử.
Đại đệ tử Kỳ Bạch, nhị đệ tử Khổng Nguyên, Tam đệ tử Hà Hà Một Chu.
Căn cứ hai ngày nay mắt hồ ly cùng tên mắt chó đối thoại, Tây Thần đã xác định thân phận hai người, mắt hồ ly là nhị đệ tử Khổng Nguyên, hiện tại ở bên trong phòng loanh quanh chính là Tam đệ tử Hà Một Chu.
Truyện nhắc đến không chỉ một lần, Ninh Phong có ba tên sư huynh, mà Hà Một Chu là tính tình là đơn thuần nhất, cũng là tên dễ lừa nhất.
Lúc này trong phòng chỉ còn Hà Một Chu, chính là thời cơ tốt để cậu lừa.
Tây Thần nhớ xem bình thường nguyên thân có dáng dấp ra sao, sau đó chậm rãi đứng dậy, làm mặt ngu, cười khúc khích không có ý nghĩa
"Khà khà, khà khà khà..."
Bất thình lình cười khúc khích, làm Hà Một Chu lảo đảo, bất quá gã rất nhanh phản ứng lại, quay đầu nhìn chằm chằm Tây Thần đã ngồi dậy , vui vẻ nói: "Ngươi rốt cục tỉnh rồi!"
Sợ cái gì?
Cậu biết nội dung của câu chuyện này, nên cậu lo sợ rằng cậu sẽ rơi vào tình huống giống như trong truyện, cậu sẽ bị ép ra một viên Kim đan và chết sau một vài ngày.
Cậu muốn trốn thoát khỏi nơi ăn thịt người này.
Nhưng khi đó toàn thân cậu đau nhức, lại bị đạp thêm một cước, đừng nói là trốn, tới việc duy trì tỉnh táo cũng đã khó.
Đang không có cách nào trốn khỏi tình huống đó, cậu chỉ có thể giả vờ mình vẫn còn đang ngất, dùng hết sức còn lại mở hai mắt ra, hét to để nói cho bọn họ biết bản thân còn chưa có chết.
Tây Thần biết, chỉ Kim đan bị lấy ra lúc cậu đang khoẻ mạnh, mới là trạng thái tốt nhất có thể đem cho Ninh Phong sử dụng.
Cậu đánh cược bọn họ sẽ vì Ninh Phong suy nghĩ, họ sẽ tạm thời buông tha cậu trước.
Cậu đặt cược , sau một ngày, một lần nữa bản thân tỉnh dậy, Kim đan còn ở trong người cậu.
Bất quá cậu nhưng cũng không có vì vậy mà cảm thấy cao hứng, bởi vì cậu biết, cậu trước sau cũng khó thoát khỏi cái chết.
Đang lúc giả vờ ngất cũng không rảnh rỗi, cậu không ngừng đem những đoạn trong truyện có bản thân phân tích nhiều lần, muốn ở tìm ra xem ở trong đó tìm ra một chút hi vọng sống, nhưng mà bất luận cậu phân tích bao nhiêu lần, cuối cùng được ra kết luận đều là —— chết.
Nội dung truyện đều là đồ ngốc Tây Thần toàn thân từ trên xuống dưới kinh mạch đều bị phá hư, chính là thể chất không thích hợp tu luyện nhất, tu hành hiệu quả kém không nói, còn có thể bởi vì mạnh mẽ mở rộng kinh mạch mà tổn thương thân thể, giảm bớt tuổi thọ.
Tây Thần bị người Huyền Thiên tông dùng bảo bối mạnh mẽ nuôi nấng hai mươi năm, trong cơ thể kinh mạch từ lâu thủng trăm ngàn lỗ, lúc này nếu đem Kim đan trong cơ thể cậu lấy ra, không đến mấy ngày cậu thì sẽ vì cơ thể suy yếu mà chết.
Nhưng nếu không lấy Kim đan ra, cậu cũng sẽ chết.
Huyền đình làm việc cẩn thận, vì là phòng ngừa xảy ra bất trắc, để những tông môn khác sẽ không lượm Tây Thần trên người không có Kim đan, cậu ta đem Tây Thần mang đến phía sau Huyền Thiên tông , ngay khi bày xuống một lớp cấm chế trong cơ thể Tây Thần ——sau khi Tây Thần kết đan , như Kim đan trong vòng năm ngày vẫn chưa tiến vào Ninh Phong trong cơ thể, Kim đan sẽ tự bạo.
Kim đan nổ uy lực kinh người, nếu như cậu không lấy ra Kim đan, đến khi đó cậu nhất định sẽ bị nổ thành một kẻ cặn bã, ân...
Lấy cũng chết, không lấy cũng phải chết, này không phải kết cục chết thì là cái gì?
Tây Thần đương nhiên cũng nghĩ tới đột phá tử cục, tý như việc tìm cách phá giải cấm chế , nhưng biện pháp này thật sự chỉ có thể tưởng tượng, không có tính khả thi nào.
Cậu chỉ là một người có Kim đan chứ không có bất kỳ pháp thuật nào, muốn dựa vào chính cậu tìm biện pháp phá giải cấm chế , quả thực chính là khó như lên trời.
Nếu muốn tìm người hỗ trợ càng không thể.
Truyện viết cậu chính là một đứa trẻ không chỗ nương tựa.
Cậu nghĩ tới nghĩ lui, đều trước sau chạy không thoát một chữ "chết", đến cuối cùng, cậu thoải mái , chết thì chết đi, lười phải nghĩ.
Bất quá cậu không sống được, cậu cũng sẽ không để những người khác người dễ chịu, đặc biệt là những kẻ đã khiến cậu phải trở nên như thế này.
Tây Thần nhìn tên mắt chó ở trong phòng vòng tới vòng lui bóng người, đáy mắt lập loè ánh sáng giảo hoạt.
Trừ bản thân và Ninh Phong, huyền đình còn có ba đệ tử.
Đại đệ tử Kỳ Bạch, nhị đệ tử Khổng Nguyên, Tam đệ tử Hà Hà Một Chu.
Căn cứ hai ngày nay mắt hồ ly cùng tên mắt chó đối thoại, Tây Thần đã xác định thân phận hai người, mắt hồ ly là nhị đệ tử Khổng Nguyên, hiện tại ở bên trong phòng loanh quanh chính là Tam đệ tử Hà Một Chu.
Truyện nhắc đến không chỉ một lần, Ninh Phong có ba tên sư huynh, mà Hà Một Chu là tính tình là đơn thuần nhất, cũng là tên dễ lừa nhất.
Lúc này trong phòng chỉ còn Hà Một Chu, chính là thời cơ tốt để cậu lừa.
Tây Thần nhớ xem bình thường nguyên thân có dáng dấp ra sao, sau đó chậm rãi đứng dậy, làm mặt ngu, cười khúc khích không có ý nghĩa
"Khà khà, khà khà khà..."
Bất thình lình cười khúc khích, làm Hà Một Chu lảo đảo, bất quá gã rất nhanh phản ứng lại, quay đầu nhìn chằm chằm Tây Thần đã ngồi dậy , vui vẻ nói: "Ngươi rốt cục tỉnh rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro