Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh Trong Nhóm Chat
Đi Nhầm Một Bướ...
2024-10-06 21:53:58
Sau đó, Vương Bình cũng không tiếp tục nhìn trò hề của đám người kia nữa, mà nghiêm túc suy nghĩ.
Quả thực, dựa vào miêu tả của máy giả lập, người trong thôn này thật ra vẫn rất lương thiện, nếu không thì đã không để cho hắn nghỉ lại trong thôn.
Hắn sở dĩ bị giết cũng là do đồ ăn vặt hắn lấy ra bị coi là độc dược.
Nếu như hắn không làm vậy, khả năng cao hắn sẽ không chết.
Nhưng Vương Bình cũng cảm thấy bản thân sống tạm một chút, đợi đến lúc rạng sáng, mô phỏng lại rồi mới quyết định đi hay không thì sẽ an toàn hơn một chút.
Suy cho cùng, hắn cũng không xui xẻo giống như người chơi số 36 kia.
Nhưng, người khác phải chết, hắn dựa vào cái gì mà không thể xảy ra chuyện được.
Vương Bình hắn cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Mặc dù hắn số đen nhưng nhặt được bàn tay vàng là máy máy giả lập nhân sinh, vận may trông có vẻ không tệ, nhưng người xuyên việt số 36 chẳng lẽ xui xẻo sao?
“Đi thôi…”
Vương Bình cắn răng, siết chặt nắm đấm, đưa ra quyết định.
Sau đó, Vương Bình hít một hơi thật sâu, bước từng bước nặng nề đi tới thôn làng không xa kia.
Khi Vương Bình đi đến trước cổng làng, có hai người đàn ông cường tráng mặc áo gai ở cổng làng đã nhìn thấy Vương Bình, trực tiếp nắm chặt thanh trường thương trong tay. Bọn họ dùng ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn chằm chằm Vương Bình, trầm giọng quát: “Ngươi lập tức dừng lại, báo danh tính và lai lịch, nếu không đừng trách bọn ta không khách khí.”
Thôn Xích Viêm bọn họ lớn như thế nhưng mọi người đều vô cùng quen thuộc.
Mà Vương Bình là một người lạ hoắc, quần áo trên người cũng rất kì dị, bọn họ chưa từng nhìn thấy.
Vì vậy, hiển nhiên bọn họ vừa liếc mắt một cái là đoán được Vương Bình là người đến từ nơi khác.
Hơn nữa, thông qua sắc mặt và màu da có vẻ hơi tái nhợt cũng như bàn tay không chút vết chai nào của Vương Bình, bọn họ cũng có thể phán đoán được thân phận của Vương Bình đoán chừng không phải là người bình thường, có khả năng là người trong thành ngoài kia, có một cuộc sống vô cùng sung túc.
Điểm cuối cùng, bọn họ cũng có thể nhìn ra khí tức của Vương Bình vô cùng yếu ớt, đoán chừng còn yếu hơn cả bọn trẻ con trong thôn bọn họ. Dáng vẻ như bị vét sạch, hoàn toàn rã rời, sức chiến đấu không đến năm.
Điều này cũng khiến cho bọn họ dán nhãn không hơi sức đe dọa nào cho Vương Bình.
Đương nhiên, mặc dù Vương Bình không gây chút uy hiếp nào, nhưng bọn họ cũng không thể để cho Vương Bình cứ như thế mà vào thôn.
“Ta tên là Vương Bình, là một lữ nhân, không cẩn thận bị lạc ở trong rừng rậm này, nhìn thấy khói bếp trên bầu trời nên chạy đến đây.”
Vương Bình vội vàng giơ hai tay lên, lên tiếng giải thích.
“Ngươi bị lạc trong rừng sao? Một mình ngươi làm cách nào dám xông vào đây.”
Hai thôn vệ liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt mang vẻ kì lạ, nghi ngờ hỏi.
“À, ta gặp phải nguy hiểm, hộ vệ chặn ở phía sau cho ta…”
Thấy hai người hoài nghi, đầu óc Vương Bình vận động thật nhanh, lập tức hiểu ra vấn đề, cười khổ giải thích.
“Thì ra là như vậy, chẳng trách ngươi đi một mình.”
Thôn vệ liếc mắt nhìn nhau, lúc này mới tin tưởng lời nói của Vương Bình một chút.
Vương Bình nhìn thấy hai người hình như đã hơi tin tưởng, không khỏi hỏi: “Xin hỏi, thôn các ngươi có thể cho phép ta ở lại một khoảng thời gian không? Đương nhiên là ta không ở không, ta có thể giúp mọi người làm việc, sau này ta sẽ trả ơn cho thôn làng.”
“Chuyện này không phải do bọn ta quyết định, phải xin ý kiến của thôn trưởng mới được.”
“Ngươi chờ ta một tí, ta đi tìm thôn trưởng đến đây.”
Hai thôn vệ lần lượt nói.
Nói xong lời này, một thôn vệ ngay lập tức chạy thẳng vào trong thôn với bước chân như bay, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã thấy hắn chạy được hơn hai mươi mét, khiến cho Vương Bình tặc lưỡi.
Tốc độ này chắc hẳn đã hoàn toàn vượt qua phạm vi của một người bình thường rồi.
Sau đó, Vương Bình thấp thỏm chờ đợi, hi vọng bước phát triển tiếp theo có thể thuận lợi.
Mấy phút sau, thôn vệ kia dẫn một ông lão râu tóc bạc trắng đến cổng thôn.
Mặc dù ông lão thoạt nhìn đã hơi lớn tuổi, nhưng đôi mắt tinh tường, tinh thần vô cùng tốt, khiến cho người ta không khỏi nghi ngờ rốt cuộc hắn có phải người sắp xuống đất không.
“Xin chào, ta tên là Vương Bình, tình cờ đến nơi đây, mong thôn trưởng có thể thu nhận ta một khoảng thời gian, sau này chắc chắn ta sẽ báo đáp ơn này.”
Nhìn thấy thôn trưởngg dùng ánh mắt tinh tường kia nhìn chằm chằm bản thân, Vương Bình cảm thấy vô cùng áp lực, vội vàng chắp tay nói.
“Ha ha, thôn bọn ta vốn xa nơi ồn ào náo nhiệt, hiếm khi có người đến nơi này. Ngươi có thể bình yên đến được nơi đây cũng coi như may mắn, khá duyên phận với thôn bọn ta. Để ngươi ở lại thôn một khoảng thời gian, cũng không phải là không thể.”
Thôn trưởng nhìn Vương Bình đầy ẩn ý, cười đáp.
“Cảm tạ thôn trưởng.”
Thấy thôn trưởng đã đáp ứng, đáy lòng Vương Bình cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn chắp tay thêm lần nữa cảm kích nói.
“Không cần phải khách khí, đi theo ta, ta đưa ngươi đi tìm nơi ở.”
Thôn trưởng gật đầu rồi quay người đi vào trong thôn.
Vương Bình vội vàng đuổi theo.
Sau khi hai người rời đi, hai thôn vệ liếc mắt nhìn nhau, thì thầm nói: “Mặc dù tiểu tử này có vẻ yếu ớt, nhưng lại may mắn. Một mình hắn chạy trốn trong Hắc Phong sâm lâm nhưng lại không bị yêu thú ăn cũng không bị côn trùng độc cắn chết.”
Thôn Xích Viêm bọn họ sở di ít có người ngoài đến là do nó tọa lạc ở trong Hắc Phong sâm lâm.
Mặc dù nói chỉ là ngoài rìa, nhưng cũng không phải là nơi mà một người bình thường có thể sống sót được ở đó.
Ở nơi này, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy yêu thú và côn trùng độc.
Còn chưa nói đến là một tên thiếu gia giàu có còn không khỏe bằng một đứa trẻ trong thôn bọn họ. Cho dù là một võ giả khỏe mạnh chỉ cần không cẩn thận một tí là sẽ chết.
Quả thực, dựa vào miêu tả của máy giả lập, người trong thôn này thật ra vẫn rất lương thiện, nếu không thì đã không để cho hắn nghỉ lại trong thôn.
Hắn sở dĩ bị giết cũng là do đồ ăn vặt hắn lấy ra bị coi là độc dược.
Nếu như hắn không làm vậy, khả năng cao hắn sẽ không chết.
Nhưng Vương Bình cũng cảm thấy bản thân sống tạm một chút, đợi đến lúc rạng sáng, mô phỏng lại rồi mới quyết định đi hay không thì sẽ an toàn hơn một chút.
Suy cho cùng, hắn cũng không xui xẻo giống như người chơi số 36 kia.
Nhưng, người khác phải chết, hắn dựa vào cái gì mà không thể xảy ra chuyện được.
Vương Bình hắn cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Mặc dù hắn số đen nhưng nhặt được bàn tay vàng là máy máy giả lập nhân sinh, vận may trông có vẻ không tệ, nhưng người xuyên việt số 36 chẳng lẽ xui xẻo sao?
“Đi thôi…”
Vương Bình cắn răng, siết chặt nắm đấm, đưa ra quyết định.
Sau đó, Vương Bình hít một hơi thật sâu, bước từng bước nặng nề đi tới thôn làng không xa kia.
Khi Vương Bình đi đến trước cổng làng, có hai người đàn ông cường tráng mặc áo gai ở cổng làng đã nhìn thấy Vương Bình, trực tiếp nắm chặt thanh trường thương trong tay. Bọn họ dùng ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn chằm chằm Vương Bình, trầm giọng quát: “Ngươi lập tức dừng lại, báo danh tính và lai lịch, nếu không đừng trách bọn ta không khách khí.”
Thôn Xích Viêm bọn họ lớn như thế nhưng mọi người đều vô cùng quen thuộc.
Mà Vương Bình là một người lạ hoắc, quần áo trên người cũng rất kì dị, bọn họ chưa từng nhìn thấy.
Vì vậy, hiển nhiên bọn họ vừa liếc mắt một cái là đoán được Vương Bình là người đến từ nơi khác.
Hơn nữa, thông qua sắc mặt và màu da có vẻ hơi tái nhợt cũng như bàn tay không chút vết chai nào của Vương Bình, bọn họ cũng có thể phán đoán được thân phận của Vương Bình đoán chừng không phải là người bình thường, có khả năng là người trong thành ngoài kia, có một cuộc sống vô cùng sung túc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điểm cuối cùng, bọn họ cũng có thể nhìn ra khí tức của Vương Bình vô cùng yếu ớt, đoán chừng còn yếu hơn cả bọn trẻ con trong thôn bọn họ. Dáng vẻ như bị vét sạch, hoàn toàn rã rời, sức chiến đấu không đến năm.
Điều này cũng khiến cho bọn họ dán nhãn không hơi sức đe dọa nào cho Vương Bình.
Đương nhiên, mặc dù Vương Bình không gây chút uy hiếp nào, nhưng bọn họ cũng không thể để cho Vương Bình cứ như thế mà vào thôn.
“Ta tên là Vương Bình, là một lữ nhân, không cẩn thận bị lạc ở trong rừng rậm này, nhìn thấy khói bếp trên bầu trời nên chạy đến đây.”
Vương Bình vội vàng giơ hai tay lên, lên tiếng giải thích.
“Ngươi bị lạc trong rừng sao? Một mình ngươi làm cách nào dám xông vào đây.”
Hai thôn vệ liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt mang vẻ kì lạ, nghi ngờ hỏi.
“À, ta gặp phải nguy hiểm, hộ vệ chặn ở phía sau cho ta…”
Thấy hai người hoài nghi, đầu óc Vương Bình vận động thật nhanh, lập tức hiểu ra vấn đề, cười khổ giải thích.
“Thì ra là như vậy, chẳng trách ngươi đi một mình.”
Thôn vệ liếc mắt nhìn nhau, lúc này mới tin tưởng lời nói của Vương Bình một chút.
Vương Bình nhìn thấy hai người hình như đã hơi tin tưởng, không khỏi hỏi: “Xin hỏi, thôn các ngươi có thể cho phép ta ở lại một khoảng thời gian không? Đương nhiên là ta không ở không, ta có thể giúp mọi người làm việc, sau này ta sẽ trả ơn cho thôn làng.”
“Chuyện này không phải do bọn ta quyết định, phải xin ý kiến của thôn trưởng mới được.”
“Ngươi chờ ta một tí, ta đi tìm thôn trưởng đến đây.”
Hai thôn vệ lần lượt nói.
Nói xong lời này, một thôn vệ ngay lập tức chạy thẳng vào trong thôn với bước chân như bay, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã thấy hắn chạy được hơn hai mươi mét, khiến cho Vương Bình tặc lưỡi.
Tốc độ này chắc hẳn đã hoàn toàn vượt qua phạm vi của một người bình thường rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó, Vương Bình thấp thỏm chờ đợi, hi vọng bước phát triển tiếp theo có thể thuận lợi.
Mấy phút sau, thôn vệ kia dẫn một ông lão râu tóc bạc trắng đến cổng thôn.
Mặc dù ông lão thoạt nhìn đã hơi lớn tuổi, nhưng đôi mắt tinh tường, tinh thần vô cùng tốt, khiến cho người ta không khỏi nghi ngờ rốt cuộc hắn có phải người sắp xuống đất không.
“Xin chào, ta tên là Vương Bình, tình cờ đến nơi đây, mong thôn trưởng có thể thu nhận ta một khoảng thời gian, sau này chắc chắn ta sẽ báo đáp ơn này.”
Nhìn thấy thôn trưởngg dùng ánh mắt tinh tường kia nhìn chằm chằm bản thân, Vương Bình cảm thấy vô cùng áp lực, vội vàng chắp tay nói.
“Ha ha, thôn bọn ta vốn xa nơi ồn ào náo nhiệt, hiếm khi có người đến nơi này. Ngươi có thể bình yên đến được nơi đây cũng coi như may mắn, khá duyên phận với thôn bọn ta. Để ngươi ở lại thôn một khoảng thời gian, cũng không phải là không thể.”
Thôn trưởng nhìn Vương Bình đầy ẩn ý, cười đáp.
“Cảm tạ thôn trưởng.”
Thấy thôn trưởng đã đáp ứng, đáy lòng Vương Bình cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn chắp tay thêm lần nữa cảm kích nói.
“Không cần phải khách khí, đi theo ta, ta đưa ngươi đi tìm nơi ở.”
Thôn trưởng gật đầu rồi quay người đi vào trong thôn.
Vương Bình vội vàng đuổi theo.
Sau khi hai người rời đi, hai thôn vệ liếc mắt nhìn nhau, thì thầm nói: “Mặc dù tiểu tử này có vẻ yếu ớt, nhưng lại may mắn. Một mình hắn chạy trốn trong Hắc Phong sâm lâm nhưng lại không bị yêu thú ăn cũng không bị côn trùng độc cắn chết.”
Thôn Xích Viêm bọn họ sở di ít có người ngoài đến là do nó tọa lạc ở trong Hắc Phong sâm lâm.
Mặc dù nói chỉ là ngoài rìa, nhưng cũng không phải là nơi mà một người bình thường có thể sống sót được ở đó.
Ở nơi này, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy yêu thú và côn trùng độc.
Còn chưa nói đến là một tên thiếu gia giàu có còn không khỏe bằng một đứa trẻ trong thôn bọn họ. Cho dù là một võ giả khỏe mạnh chỉ cần không cẩn thận một tí là sẽ chết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro