Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh Trong Nhóm Chat

Đi Nhầm Một Bướ...

2024-10-06 21:53:58

Đó mới chỉ là Hắc Phong sâm lân của ban ngày, Hắc Phong sâm lân vào buổi tối còn đáng sợ hơn, có thể nói là hung hiểm ở khắp nơi. Cho dù là cường giả Tiên Thiên cảnh cũng sẽ tìm một hang động bí mật để trốn trước khi bầu trời chuyển tối, tuy nhiên vẫn vô cùng nguy hiểm.

Mà hiện tại, chỉ cần chưa đầy một canh giờ nữa là mặt trời đã xuống núi rồi.

Thôn trưởng đưa Vương Bình đi trên đường trong thôn đã thu hút sự chú ý của không ít người trong thôn.

Những người này đa số là người già, phụ nữ và trẻ em, còn thanh niên trai tráng thì khá ít, hơn nữa trông có vẻ là người bảo vệ thôn.

Khi những người này nhìn thấy Vương Bình, mỗi người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và tò mò, họ đang đánh giá Vương Bình.

Một số đứa trẻ còn tò mò đi theo.

Trước những điều đó, Vương Binh cũng không nhịn được mà ngó đông ngó tây, vô cùng tò mò đối với thôn này.

Đồng thời, hắn cũng đoán được đa số những thanh niên trai tráng của thôn này đoán chừng là đi ra ngoài đi săn rồi, nếu không thì thanh niên trai tráng cũng không thể ít như vậy, đa số còn là hộ vệ.

“Bạn nhỏ à, không biết là ngươi đến từ đâu? Ta hơi hiểu biết về thế giới bên ngoài.”

Lúc này, thôn trưởng đột nhiên hỏi Vương Bình ở bên cạnh.

Câu hỏi này khiến cho Vương Bình tập trung lại, hắn vốn muốn tùy tiện nói bừa.

Nhưng Vương Bình nhớ đến việc các tu sĩ ở thế giới huyền huyễn này không dễ bị lừa gạt, hơn nữa ánh mắt của thôn trưởng này rất giống như muốn nhìn thấu hắn, khiến cho Vương Bình cảm thấy vô cùng áp lực.

Vì vậy, sau khi nghĩ một lúc, Vương Bình lên tiếng nói: “Ta đến từ trấn Bạch Hà, là đại thiếu gia của Vương gia ở trấn Bạch Hầ.”

Lời này không có điểm nào là nói dối.

Hắn quả thực là đến từ trấn Bạch Hà, chỉ là đây là trấn Bạch Hà của Trái Đất.

Về phần đại thiếu gia của Vương gia cũng không sai. Ở Vương gia nhà hắn, hắn là con một, cho nên nói là đại thiếu gia cũng không có vấn đề.

“Trấn Bạch Hà sao…”

Thôn trưởng hơi nhíu mày.

Hắn chưa từng nghe nói đến trấn Bạch Hà này.

Đây cũng là chuyện rất bình thường, mặc dù hắn hơi hiểu biết đối với thế giới bên ngoài thôn, nhưng những nơi hắn nhớ được cũng chỉ là các thành phố từ huyện thành trở lên.

Những nơi như thôn trấn quả thật có rất nhiều ở vương triều Đại Hạ, hắn không thể biết tới được hết từng nơi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hơn nữa nơi như thế cũng không đáng để hắn biết tới.

“Về sau nếu như có người trong thôn đi ra ngoài, ta sẽ bảo hắn dẫn ngươi rời khỏi nơi này.”

Ngay sau đó, thôn trưởng lắc đầu nói.

“Đa tạ thôn trưởng!”

Vương Binh nghe được lời này, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn thấy dáng vẻ đó, thôn trưởng có vẻ đã tin tưởng lời của hắn, vấn đề về thân phận, lai lịch coi như đã miễn cưỡng được giải quyết.

Thật ra, Vương Bình rất muốn nói hắn muốn ở lại nơi này một khoảng thời gian dài.

Dù sao thì hiện tại hắn hoàn toàn không biết gì về thế giới này.

Nếu như rời khỏi thôn này, hắn phải lưu lạc đầu đường xó chợ rồi.

Nói thật, điều này vô cùng nguy hiểm.

Tuy nhiên, thôn này đồng ý cho hắn vào ở một khoảng thời gian đã là rất tốt với hắn rồi, hắn cũng không có tư cách yêu cầu thêm điều gì.

“Đại ca ca, trong túi này của anh có đó gì vậy? Thơm quá à!”

Cũng chính vào lúc này, một cô bé mười tuổi tết tóc, mặc áo gai lấy hết can đảm chạy đến, túm lấy góc áo của Vương Bình, nhìn Vương Bình bằng ánh mắt hồn nhiên, giọng nói trong trẻo dễ nghe.

Sau khi bé gái mười tuổi chạy lại, những đứa trẻ phía sau giống như có người cầm đầu cũng chạy đến, toàn bộ vây quay lại, dùng ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm Vương Bình.

Có đứa thậm chí còn lẩm bẩm, nuốt nước bọt.

“…”

Thấy ánh mắt của bọn trẻ, vẻ mặt của Vương Bình cứng lại.

Hắn vẫn còn nhớ như in nội dung của máy giả lập nhân sinh.

Nếu như cho bọn trẻ ăn, cảnh tượng sau đó chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm,

Suy cho cùng, thôn trường ăn vào còn đập chết hắn, chứ đừng nói là cho mấy đứa trẻ ăn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đây là đồ ăn ở quê nhà của ta, mặc dù ăn thì có vẻ tiện, mùi vị cũng rất ngon, nhưng mà lại có độc, có hại cho cơ thể. Trẻ con không ăn được đâu.”

Đầu Vương Bình lập tức nhảy số, cuối cùng đưa ra lựa chọn nói thật.

“Có độc sao, thật đáng sợ.”

“Người ở bên ngoài đều ngốc như vậy sao? Thế mà lại dám ăn đồ có độc.”

“Gia gia từng nói: chỉ cần là có độc, đồ ăn có ngon hơn nữa cũng không được động vào.”

“Ăn đồ có độc sẽ ảnh hưởng tới việc luyện võ. Ta không thèm ăn đâu.”

Sau khi Vương Bình nói thật, bọn trẻ toàn bộ đều thể hiện ánh mắt thất vọng, sau đó lập tức giải tán.

Đối với việc này, Vương Bình lập tức thở phào.

“Người ở quê ngươi đều điên như vậy sao?”

Thôn trưởng cũng nhìn Vương Bình bằng ánh mắt có hơi kì lạ.

“...” Vương Bình há miệng không biết phải trả lời như thế nào.

“Chẳng trách thân thể ngươi yếu ớt như vậy, nhìn dáng vẻ không chỉ là vì trầm mê trong sắc dục, còn là vì mấy đồ ăn này.”

Nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Vương Bình, thôn trưởng lắc đầu nói.

“Người trẻ tuổi thì không nên trầm mê trong sắc dục, cũng không nên trầm mê trong những thứ gọi là mỹ vị, cần phải biết quý trọng cơ thể của mình.”

“Thôn trưởng dạy bảo rất đúng, về sau ta sẽ không làm như vậy nữa.”

Vương Bình hơi ngại ngùng tỏ ra dáng vẻ khiêm tốn học hỏi.

Bị người ta chỉ ra là cơ thể bị sắc dục hút khô gì gì đó, thật là quá khó xử rồi.

Tuy nhiên, những thói hư tật xấu của người hiện đại quả thực vô cùng đáng sợ, hắn cũng không thể phản bác được.

“Thôn trưởng, ngươi cảm thấy bây giờ ta còn có thể luyện võ được không?”

Ngay lập tức, Vương Bình với vẻ mặt tràn đầy hi vọng hỏi.

“Thận là căn nguyên Tiên Thiên, gốc rễ Tiên Thiên của ngươi tổn hại nghiêm trọng, có ảnh hưởng rất lớn đến việc luyện võ. Hơn nữa ngươi đã lớn tuổi rồi, luyện võ cũng quá muộn rồi. Cho dù người có miễn cưỡng luyện võ khi ngâm mình trong dược, tương lai cũng rất khó để có được thành quả lớn, cùng lắm là làm cho thân thể khỏe mạnh hơn thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh Trong Nhóm Chat

Số ký tự: 0