Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Chương 10

Ngã Thị Ngưu Chiến Sĩ

2024-07-21 06:49:10

Tiểu Liên thu hồi ánh mắt dò xét khỏi hai đứa trẻ mới đến, đôi mắt trở nên ảm đạm hơn nhiều.

Cô nhóc vùi gương mặt nhỏ bị thoa đầy bùn vào hai đầu gối, lòng như tro nguội.

E là mình sẽ bị bán vào câu lan thanh lâu rồi.

Nghĩ đến kết quả này, Tiểu Liên không khỏi run rẩy, tay chân lạnh toát.

Trong lòng dâng lên một cảm giác buồn bã bất lực.

Mẫu thân, nếu Liên nhi thật sự bị bán vào thanh lâu, Liên nhi đành phải xuống đó bầu bạn cùng mẫu thân...

Tiểu Liên dùng hết sức hai tay nắm chặt lấy vạt áo, những đường gân xanh nổi lên trên đôi tay trắng ngần, trong lòng quyết tuyệt.

Một đám trẻ con rưng rưng nước mắt ngồi trên mặt đất, mắt sưng đỏ. Có đứa cố gắng vỗ vào hàng rào gỗ, nhưng tay vừa chạm vào thì một mẩu xương gà đã bay đến, đánh trúng vào ngón tay của chúng, đau đến mức nước mắt tuôn trào.

Sau vài lần như vậy, không ai dám đụng vào hàng rào gỗ nữa.

Nhóm trẻ con khóc nức nở nhưng không ra tiếng, đành ngồi bệt xuống đất, lau nước mắt.

Rất nhanh.

Nam nhân luộm thuộm uống cạn một vò rượu, đôi mắt lơ mơ nhìn đám trẻ bị nhốt, ngáp một cái thật dài.

Hắn tập tễnh đi đến bên giường, nằm ngã xuống giường, nằm ngáy o o.

Nhìn thấy cảnh này, mắt Tiểu Liên lóe lên tia sáng.

Cơ hội đây rồi!

Nếu có thể lấy được chìa khóa, chúng ta có thể ra ngoài rồi.

Đôi mắt linh động của cô nhóc nhìn quanh phòng, nhưng tia hy vọng trong mắt chợt vụt tắt.

Chìa khóa được treo trên thắt lưng của nam nhân, hoàn toàn không thể lấy được.

Tiểu Liên cắn môi không cam tâm, ánh mắt tối sầm.

Đa số những đứa trẻ khác trong phòng lúc này đã khóc mệt mà thiếp đi, mắt sưng đỏ.

Chỉ có Trần Đại Minh vẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm xuống nền đất.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bỗng nhiên, hắn đứng dậy, đi đến cánh cửa gỗ, đập mạnh vài cái.

Tiếng va chạm của xích sắt vang lên trong phòng.

Nghe thấy tiếng động, mấy đứa trẻ đều giật mình tỉnh dậy, thấy mình vẫn còn ở trong phòng, từng đứa lại bắt đầu im ắng khóc nức nở.

Nam nhân say khướt đang ngáy to, hoàn toàn không nghe thấy tiếng va chạm của xích sắt.

Trên khuôn mặt ngây ngô của Đại Minh lộ vẻ lo lắng, hắn đập từng nhát từng nhá vào hàng rào gỗ.

Sao cha vẫn chưa đến đón mình?

Đại Minh chợt nghĩ đến một kết cục đáng sợ, không phải là cha không cần mình nữa rồi chứ?

Nghĩ đến đây, mắt Đại Minh đỏ hoe.

Sức mạnh trên tay tăng thêm, hắn đập mạnh hơn, há to miệng muốn gọi cha nhưng lại không thể thốt ra lời.

Tiếng động do Đại Minh tạo ra đã thu hút sự chú ý của Tiểu Liên đang cúi đầu.

Cô nhóc ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Đại Minh.

Cô nhóc thấy mỗi lần Đại Minh đập một cái thì hàng rào gỗ lại rung lên hai cái.

Tên ngốc này khỏe thế nhỉ...

Tiểu Liên thầm nghĩ trong lòng.

Sau khi liếc nhìn xung quanh, cô nhóc lại cúi đầu nghĩ cách để thoát ra.

Thấy không ai thả mình ra ngoài, Trần Đại Minh hoàn toàn hoảng loạn.

Hắn nắm lấy thanh gỗ của cánh cửa rào, dùng hết sức lực lắc mạnh.

Cánh cửa rào gỗ rung chuyển, nhưng vẫn rất kiên cố.

Mắt Đại Minh càng lúc càng đỏ, như muốn trào ra máu, hắn thở hổn hển, bỗng nhiên lùi lại vài bước, dùng hết sức lực đâm vào cánh cửa rào.

"Bùm!" một tiếng.

Nam nhân luộm thuộm đang say ngủ trên giường nhăn mặt, lật người tiếp tục ngủ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mà tiếng động lớn này thu hút sự chú ý của lũ trẻ, chúng ngẩng đầu lên nhìn đồ ngốc đang xô cửa.

Tiểu Liên cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt ảm đạm.

Bỗng nhiên, tiểu cô nương nhận ra một trong những thanh gỗ thế mà bị biến dạng rồi!

Làm sao có thể!

Tiểu Liên trợn tròn mắt,

Tiểu cô nương nhìn về phía Trần Đại Minh.

Đồ đần này nhìn qua rõ ràng trẻ hơn mình, sao lại có sức mạnh lớn như vậy?

Đại Minh thở hổn hển, mắt đỏ ngầu, lao tới đụng thêm mấy lần.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của đám trẻ, một trong những thanh gỗ bắt đầu cong dần.

Cuối cùng.

"Rắc..." một tiếng gãy vang lên.

Khúc gỗ to bằng cái bát đã bị bẻ gãy rồi, Đại Minh lao đầu ngã nhào xuống mặt đất phía trước.

Tất cả những đứa trẻ khác đều nhìn chằm chằm vào khúc gỗ bị Đại Minh đâm gãy, đầy vẻ không thể tin nổi.

Tiểu Liên sững sờ vài giây, cũng là người đầu tiên kịp phản ứng, trên khuôn mặt cô nhóc hiện rõ vẻ vui mừng.

Cây gỗ to bằng miệng bát, vậy mà tên ngốc này lại đâm gãy được.

Quá tốt rồi, cơ hội tốt, có thể chạy thoát rồi!

Khoảng trống giữa các thanh cửa rào không lớn, nhưng sau khi Đại Minh đâm gãy một thanh gỗ thì khoảng trống đó đã đủ cho trẻ em chui qua.

Tiểu Liên nhìn nam nhân say xỉn luộm thuộm, thấy hắn vẫn đang ngủ say, còn ngáy rất to, cô nhóc cố gắng đè nén sự kích động trong lòng.

Cô nhóc ra hiệu cho bọn trẻ không được lên tiếng, sau đó dẫn bọn trẻ chui qua cửa rào, đến bên kia căn phòng.

Bọn nhỏ lộ vẻ ngạc nhiên, một vài đứa nức nở, muốn hét lên nhưng không thể thốt lời.

Tiểu Liên bảo bọn trẻ nhỏ giọng, cô nhóc cẩn thận đi đến trước cửa, đẩy cửa nhìn ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Số ký tự: 0