Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Chương 9

Ngã Thị Ngưu Chiến Sĩ

2024-11-22 21:33:46

Hắn trầm tư một lúc, nhớ lại cảnh Đại Minh vác gạo ngày hôm qua.

"Chẳng lẽ ta tiện tay nhặt về được một tiểu thiên tài?" Trần Diệp lẩm bẩm tự nói.

Chức năng của thuộc tính [Thể Phách Cường Kiện] là tăng tốc độ tăng trưởng sức mạnh, từ mặt chữ suy đoán, việc tăng sức mạnh là cần có thời gian.

Trần Diệp mới đưa thuộc tính cho Đại Minh được một ngày, cho nên không phải do chức năng của thuộc tính.

"Ha, thú vị đấy." Trần Diệp khẽ cười.

Cái đứa ăn mày nhặt về thề mà có thiên phú thần lực bẩm sinh!

Đại Minh lặng lẽ đặt chiếc bát sứ lên bàn, nhìn chằm chằm vào Trần Diệp.

Ông chủ vừa quay đi thì lại nghe thấy tiếng bát vỡ, xoay đầu lại mặt đầy ngạc nhiên.

"Ông chủ, tô hoành thánh vừa tặng không ăn nữa, tính tiền đi."

Trần Diệp gọi to.

Hắn nhìn chằm chằm vào Đại Minh, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Đại Minh nhìn chằm chằm vào tô hoành thánh, không ngừng nuốt nước bọt.

"Ăn đi." Trần Diệp nói.

Đại Minh ăn ngấu nghiến.

Trần Diệp nhìn Đại Minh như muốn nuốt cả bát vào bụng, ánh mắt lấp lánh.

Bản thân đã có thần lực bẩm sinh, cộng thêm thuộc tính [Thể Phách Cường Kiện], ngày qua ngày tích lũy, đến khi Đại Minh trưởng thành, sức mạnh sẽ khủng khiếp đến mức nào?

Trần Diệp thầm tắc lưỡi.

Nếu thế giới này thực sự có môn phái, vậy thì thú vị rồi.

Hai người ăn xong tô hoành thánh thì rời khỏi quán.

Đại Minh liên tiếp ợ vài cái, vẻ mặt ngu ngơ ngốc nghếch.

Trần Diệp xoa xoa đầu Đại Minh, thở dài nói: "Cũng không chỉ ăn một bữa, có cần phải vậy không?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Không có tiền đồ.”

Đại Minh ngốc nghếch đi theo bên cạnh Trần Diệp.

“Tiếp theo, mua hai con gà mái, trứng gà vào thời cổ đại vẫn là thứ quý giá.”

Trần Diệp vừa đi vừa suy nghĩ, vạch ra kế hoạch.

Đại Minh đi theo sau Trần Diệp, đột nhiên trợn mắt nhìn sang một bên.

Một nam nhân trẻ tuổi toàn thân thoang thoảng mùi phấn hương, hốc mắt thâm quầng, tay cầm chiếc quạt tròn, bước đi lảo đảo.

Bỗng nhiên Đại Minh nhớ lại cuộc trò chuyện giữa Trần Diệp và điếm tiểu nhị hôm qua.

Cái đầu nhỏ bé ngu ngốc của hắn như có điều suy nghĩ, bỗng đi thẳng đến nam nhân trẻ tuổi đó.

Vừa mới nắm lấy chiếc quạt tròn, Đại Minh đã cảm thấy toàn thân tê rần, không thể cử động.

Tiếp theo có một bóng đen che khuất khuôn mặt hắn, hắn lập tức mất ý thức.

Trần Diệp đi trên đường được một lúc, đột nhiên cảm thấy hình như thiếu thiếu cái gì.

Hắn quay lại nhìn, sắc mặt đại biến.

“Đại Minh?”

Người người xung quanh tấp nập, lại không thấy bóng dáng Trần Đại Minh đâu.

“Bịch…”

Trần Đại Minh cảm thấy như bị ai đó ném mạnh xuống đất.

Mở mắt ra, hắn phát hiện bản thân đang nằm trên nền đất, xung quanh là năm sáu đứa trẻ trạc tuổi đang nhìn chằm chằm vào hắn.

"Cạch cạch...” Tiếng xích sắt vang lên.

Trần Đại Minh hướng ánh mắt về phía âm thanh.

Bên ngoài hàng rào gỗ, một nam nhân vẻ ngoài tầm thường nhưng ánh mắt sắc lạnh đang cầm sợi xích sắt, quấn quanh hắn vài vòng rồi khóa lại.

Nam nhân nhận ra ánh mắt của Đại Minh, gườm gườm nhìn sang.

Sau khi phát hiện ánh mắt Trần Đại Minh có vẻ đần độn, hắn hừ một tiếng: "Sao lại là đồ đần thế này?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Hừ... lúc bắt không nhìn kỹ."

Hắn suy nghĩ một lát rồi không quan tâm nữa, quay sang gào lên: "Mỗi hai canh giờ châm huyệt câm một lần."

"Nhớ cho nó chút nước, đừng để nó chết, Hoàng chấp sự không thích người chết."

"Biết rồi... ợ..."

Bên trong căn phòng, một nam nhân luộm thuộm đang nằm vắt vẻo trên bàn, tay cầm chiếc xương gà, bên cạnh bày la liệt bốn năm vò rượu. Khuôn mặt hắn đỏ bừng bừng, miệng nhem nhem nhép nhép thức ăn.

Nam nhân ánh mắt hung tợn không khỏi nhăn mặt, khinh miệt.nhìn nam nhân luộm thuộm.

Bọn trẻ con nhốt chung một phòng, hắn khó có thể tưởng tượng được ai có thể ngửi được mớ mùi vị này mà vẫn có thể ăn uống được.

Hắn không muốn nán lại lâu hơn nữa, liền đẩy cửa bước ra ngoài.

Chỉ còn lại một nhóm trẻ con và nam nhân luộm thuộm trong phòng, được một cánh cửa gỗ ngăn cách.

Trần Đại Minh đứng dậy, nhìn thấy bên cạnh mình có một tiểu nam hài mặc áo ngắn màu vàng.

Hắn há miệng, nhưng không thể phát ra âm thanh nào.

Trong phòng chỉ có tiếng nam nhân luộm thuộm hút xương gà.

Thỉnh thoảng, hắn lại nhấc vò rượu lên, uống ừng ực một hơi, phát ra tiếng cảm thán khoan khoái.

Trần Đại Minh ngây người đứng tại chỗ, bỗng nhớ ra thứ mình đang cầm trên tay là để mang cho cha.

Hắn cúi đầu nhìn xuống, đó là một chiếc quạt nan màu hồng.

Nhìn thấy chiếc quạt vẫn còn nguyên vẹn, Đại Minh lộ vẻ vui mừng, vội vàng nhét quạt vào lòng.

Sau khi nhét vào lòng, Đại Minh vỗ vỗ qua lớp áo, vô cùng hài lòng mà cười ngây ngô.

Cha nói thứ này để sau khi có tiền rồi hãy tính."

Chút nữa đưa cho cha, cha chắc chắn sẽ rất vui.

Đại Minh suy nghĩ đơn giản, hắn nhìn quanh, tìm một chỗ dựa tường ngồi xuống, ngây ngốc nhìn chằm chằm xuống đất, chờ cha đến đón về nhà.

Hắn không hề nhận ra, bên cạnh có một tiểu cô nương mặc váy xanh, khuôn mặt lấm lem bùn đất, đang co ro ở góc tường nhìn hắn hồi lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Số ký tự: 0