Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường
Chương 3
Ngã Thị Ngưu Chiến Sĩ
2024-07-21 06:49:10
Cái quỷ gì đây? Sao tiểu tử này lại bám dính lấy mình vậy chứ.
"Cha, ta đói."
Tiểu nam hài ăn mày hít mũi một cái rồi lặp lại.
Trần Diệp bực mình, không thèm quan tâm tiểu nam hài ăn mày nữa, vội vàng bước nhanh về phía Dục Anh Đường.
Chạy được vài chục mét, bên tai lại vang lên giọng nói máy móc lạnh lùng của hệ thống.
[Đinh!]
[Chúc mừng ký chủ đã đến "Lâm An Dục Anh Đường"]
[Nhận được phần quà tân thủ!]
Trần Diệp dừng bước, nhìn chằm chằm vào cái tiểu viện khoảng sáu bảy mươi mét vuông trước mặt, rồi lại nhìn sang "Di Hồng Viện" cách đó không quá một trăm mét.
Trên cửa ra vào tiểu viện treo dòng chữ "Dư Hàng Dục Anh Đường".
Trần Diệp ngẩn người ra một lúc, sắc mặt khó tin nhìn chằm chằm vào tiểu viện ngói xanh tường trắng, lưu sừng mái cong trước mặt.
Đây là cô nhi viện mà hệ thống ban cho mình sao?
Có vẻ hơi nhỏ bé nhỉ?
Vấn đề là, cô nhi viện nhà ai mà lại nằm cách Di Hồng Viện chưa đầy một trăm mét chứ!
Trần Diệp suy nghĩ một lúc, sắc mặt quái dị, bừng tỉnh đại ngộ.
Cũng đúng thôi, những tiểu tỷ tỷ kia nếu chẳng may sinh con, chẳng phải sẽ phải đưa đến cô nhi viện sao...
Trần Diệp có chút đau răng rồi.
Hắn bước vào cổng "Dư Hàng Dục Anh Đường", nhìn thấy một tiểu viện rộng khoảng tám mươi mét vuông.
Ngoại trừ viện tử còn có ba căn phòng nhỏ, nhìn sơ qua có vẻ mỗi căn rộng khoảng một trăm mét vuông.
Sân nhà được quét dọn sạch sẽ, ba căn phòng nhỏ có cửa gỗ mới tinh, thoang thoảng mùi gỗ thơm.
Trần Diệp bước vào phòng, đảo mắt nhìn quanh, thấy trong phòng đã được trang trí đầy đủ nội thất.
Ngoài việc không có cô nhi thì tiểu viện này cũng khá ổn.
【Đinh!】
【Nhiệm vụ ban hành: Nhận nuôi】
【Thông tin nhiệm vụ: Vui lòng nhận nuôi một cô nhi trong vòng ba ngày】
【Phần thưởng nhiệm vụ: 100 điểm tích lũy, 20 lạng bạc】
Mặc dù tiểu viện này có chút khác biệt so với tưởng tượng của Trần Diệp, nhưng cũng tạm đủ dùng.
Giờ mở gói quà tân thủ trước đã.
Nghĩ đến đây, Trần Diệp trong lòng mặc niệm: "Mở gói quà tân thủ!"
[Ting!]
[Gói quà tân thủ mở thành công!]
[Chúc mừng ký chủ nhận được: 20 lạng bạc, thuộc tính cô nhi "Thể Phách Cường Kiện", "Tâm Linh Thủ Xảo"]
[Thuộc tính:]
[Thể Phách Cường Kiện: sức mạnh tăng cường; nhưng chỉ có thể sử dụng binh khí nặng]
[...]
[Tâm Linh Thủ Xảo: Thiên phú về các kỹ năng sinh hoạt như nấu ăn, may vá quần áo được tăng cường; thiên phú kỹ pháp được tăng cường đáng kể]
[...]
Mở xong gói quà tân thủ, nụ cười nở rộ trên khuôn mặt Trần Diệp.
20 lạng bạc, tương đương 2 vạn tiền đồng, đổi sang sức mua kiếp trước là 1 vạn đồng.
Trần Diệp di chuyển tầm nhìn, dừng lại ở hai thuộc tính.
[Thể Phách Cường Kiện] và [Tâm Linh Thủ Xảo], hai thuộc tính này trông sao sao ấy nhỉ?
Nửa câu đầu còn ổn, nửa câu sau là cái quỷ gì?
Chỉ có thể sử dụng binh khí nặng; thiên phú kỹ pháp được tăng cường đáng kể.
Trần Diệp trầm ngâm một lúc nhưng cũngkhông suy nghĩ quá nhiều.
Đối với hắn, chỉ cần nhận nuôi vài cô nhi, đưa thuộc tính cho chúng, dạy chúng vài nghề kiếm sống, tuyệt kỹ để không bị chết đói là được rồi.
Chờ đợi hệ thống phát thưởng là xong việc, suy nghĩ nhiều làm gì.
Nghĩ đến đây, Trần Diệp lại chìm vào suy tư.
Trong ba ngày thu dưỡng một cô nhi, còn phải là thông minh cơ linh ……
Điều này không dễ tìm cho lắm.
Thông thường, những cô nhi thông minh, lanh lợi thì đã sớm bán mình làm hạ nhân, nha hoàn rồi
"Cha, ta đói."
Tiếng nói thật thà bỗng vang lên, cắt ngang dòng suy tư của Trần Diệp.
"Áy, sao ngươi cũng đi theo vậy!"
Trần Diệp giật mình, thấy tiểu ăn mày hít mũi không biết từ lúc nào đã theo vào.
Đang ngơ ngác nhìn hắn chăm chăm.
Trần diệp nhìn tiểu ăn mày một hồi, ánh mắt đối phương bỗng hơi nhúc nhích, nhưng vẫn là một bộ ngu dại.
Cha, ta đói.
"Hítttt..."
Tiểu nam hài ăn xin lặp lại lần nữa.
"Chuyện này là sao đây..."
Trần Diệp liếc nhìn tiểu nam hài ăn xin, lẩm bẩm một câu.
Đứa bé này đi theo hắn suốt dọc đường, gọi cha mà còn gọi thân thiết nữa.
Mặc dù tiểu tử này không đáp ứng tiêu chuẩn nhận cô nhi của Trần Diệp: thông minh lanh lợi.
Nhưng hiện tại cũng không có cô nhi nào khác...
Ừm, đều đến mức phải lang thang ăn xin trên đường phố, chắc hẳn là cô nhi rồi nhỉ?
Vì phần thưởng hệ thống, trước tiên cứ nhận nuôi cái đã.
Trần Diệp đưa ra quyết định.
"Thôi được rồi..."
"Đừng gọi ta là cha, ta không hơn ngươi mấy tuổi, gọi ta là viện trưởng."
Trần Diệp sắc mặt tối đen, nhưng ánh mắt nhìn tiểu nam hài ăn xin lại dịu đi nhiều.
Tiểu nam hài ăn xin ngây thơ nhìn chằm chằm vào Trần Diệp, lại gọi: "Cha."
【Đinh!】
【Chúc mừng ký chủ nhận nuôi thành công!】
【Phần thưởng đã được gửi: 100 điểm tích lũy, 20 lượng bạc】
【Đinh!】
【Vui lòng đặt tên cho cô nhi: ----】
Hả?
Còn có cả phần đặt tên à?
"Cha, ta đói."
Tiểu nam hài ăn mày hít mũi một cái rồi lặp lại.
Trần Diệp bực mình, không thèm quan tâm tiểu nam hài ăn mày nữa, vội vàng bước nhanh về phía Dục Anh Đường.
Chạy được vài chục mét, bên tai lại vang lên giọng nói máy móc lạnh lùng của hệ thống.
[Đinh!]
[Chúc mừng ký chủ đã đến "Lâm An Dục Anh Đường"]
[Nhận được phần quà tân thủ!]
Trần Diệp dừng bước, nhìn chằm chằm vào cái tiểu viện khoảng sáu bảy mươi mét vuông trước mặt, rồi lại nhìn sang "Di Hồng Viện" cách đó không quá một trăm mét.
Trên cửa ra vào tiểu viện treo dòng chữ "Dư Hàng Dục Anh Đường".
Trần Diệp ngẩn người ra một lúc, sắc mặt khó tin nhìn chằm chằm vào tiểu viện ngói xanh tường trắng, lưu sừng mái cong trước mặt.
Đây là cô nhi viện mà hệ thống ban cho mình sao?
Có vẻ hơi nhỏ bé nhỉ?
Vấn đề là, cô nhi viện nhà ai mà lại nằm cách Di Hồng Viện chưa đầy một trăm mét chứ!
Trần Diệp suy nghĩ một lúc, sắc mặt quái dị, bừng tỉnh đại ngộ.
Cũng đúng thôi, những tiểu tỷ tỷ kia nếu chẳng may sinh con, chẳng phải sẽ phải đưa đến cô nhi viện sao...
Trần Diệp có chút đau răng rồi.
Hắn bước vào cổng "Dư Hàng Dục Anh Đường", nhìn thấy một tiểu viện rộng khoảng tám mươi mét vuông.
Ngoại trừ viện tử còn có ba căn phòng nhỏ, nhìn sơ qua có vẻ mỗi căn rộng khoảng một trăm mét vuông.
Sân nhà được quét dọn sạch sẽ, ba căn phòng nhỏ có cửa gỗ mới tinh, thoang thoảng mùi gỗ thơm.
Trần Diệp bước vào phòng, đảo mắt nhìn quanh, thấy trong phòng đã được trang trí đầy đủ nội thất.
Ngoài việc không có cô nhi thì tiểu viện này cũng khá ổn.
【Đinh!】
【Nhiệm vụ ban hành: Nhận nuôi】
【Thông tin nhiệm vụ: Vui lòng nhận nuôi một cô nhi trong vòng ba ngày】
【Phần thưởng nhiệm vụ: 100 điểm tích lũy, 20 lạng bạc】
Mặc dù tiểu viện này có chút khác biệt so với tưởng tượng của Trần Diệp, nhưng cũng tạm đủ dùng.
Giờ mở gói quà tân thủ trước đã.
Nghĩ đến đây, Trần Diệp trong lòng mặc niệm: "Mở gói quà tân thủ!"
[Ting!]
[Gói quà tân thủ mở thành công!]
[Chúc mừng ký chủ nhận được: 20 lạng bạc, thuộc tính cô nhi "Thể Phách Cường Kiện", "Tâm Linh Thủ Xảo"]
[Thuộc tính:]
[Thể Phách Cường Kiện: sức mạnh tăng cường; nhưng chỉ có thể sử dụng binh khí nặng]
[...]
[Tâm Linh Thủ Xảo: Thiên phú về các kỹ năng sinh hoạt như nấu ăn, may vá quần áo được tăng cường; thiên phú kỹ pháp được tăng cường đáng kể]
[...]
Mở xong gói quà tân thủ, nụ cười nở rộ trên khuôn mặt Trần Diệp.
20 lạng bạc, tương đương 2 vạn tiền đồng, đổi sang sức mua kiếp trước là 1 vạn đồng.
Trần Diệp di chuyển tầm nhìn, dừng lại ở hai thuộc tính.
[Thể Phách Cường Kiện] và [Tâm Linh Thủ Xảo], hai thuộc tính này trông sao sao ấy nhỉ?
Nửa câu đầu còn ổn, nửa câu sau là cái quỷ gì?
Chỉ có thể sử dụng binh khí nặng; thiên phú kỹ pháp được tăng cường đáng kể.
Trần Diệp trầm ngâm một lúc nhưng cũngkhông suy nghĩ quá nhiều.
Đối với hắn, chỉ cần nhận nuôi vài cô nhi, đưa thuộc tính cho chúng, dạy chúng vài nghề kiếm sống, tuyệt kỹ để không bị chết đói là được rồi.
Chờ đợi hệ thống phát thưởng là xong việc, suy nghĩ nhiều làm gì.
Nghĩ đến đây, Trần Diệp lại chìm vào suy tư.
Trong ba ngày thu dưỡng một cô nhi, còn phải là thông minh cơ linh ……
Điều này không dễ tìm cho lắm.
Thông thường, những cô nhi thông minh, lanh lợi thì đã sớm bán mình làm hạ nhân, nha hoàn rồi
"Cha, ta đói."
Tiếng nói thật thà bỗng vang lên, cắt ngang dòng suy tư của Trần Diệp.
"Áy, sao ngươi cũng đi theo vậy!"
Trần Diệp giật mình, thấy tiểu ăn mày hít mũi không biết từ lúc nào đã theo vào.
Đang ngơ ngác nhìn hắn chăm chăm.
Trần diệp nhìn tiểu ăn mày một hồi, ánh mắt đối phương bỗng hơi nhúc nhích, nhưng vẫn là một bộ ngu dại.
Cha, ta đói.
"Hítttt..."
Tiểu nam hài ăn xin lặp lại lần nữa.
"Chuyện này là sao đây..."
Trần Diệp liếc nhìn tiểu nam hài ăn xin, lẩm bẩm một câu.
Đứa bé này đi theo hắn suốt dọc đường, gọi cha mà còn gọi thân thiết nữa.
Mặc dù tiểu tử này không đáp ứng tiêu chuẩn nhận cô nhi của Trần Diệp: thông minh lanh lợi.
Nhưng hiện tại cũng không có cô nhi nào khác...
Ừm, đều đến mức phải lang thang ăn xin trên đường phố, chắc hẳn là cô nhi rồi nhỉ?
Vì phần thưởng hệ thống, trước tiên cứ nhận nuôi cái đã.
Trần Diệp đưa ra quyết định.
"Thôi được rồi..."
"Đừng gọi ta là cha, ta không hơn ngươi mấy tuổi, gọi ta là viện trưởng."
Trần Diệp sắc mặt tối đen, nhưng ánh mắt nhìn tiểu nam hài ăn xin lại dịu đi nhiều.
Tiểu nam hài ăn xin ngây thơ nhìn chằm chằm vào Trần Diệp, lại gọi: "Cha."
【Đinh!】
【Chúc mừng ký chủ nhận nuôi thành công!】
【Phần thưởng đã được gửi: 100 điểm tích lũy, 20 lượng bạc】
【Đinh!】
【Vui lòng đặt tên cho cô nhi: ----】
Hả?
Còn có cả phần đặt tên à?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro