Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Chương 4

Ngã Thị Ngưu Chiến Sĩ

2024-07-21 06:49:10

Trần Diệp nhìn tiểu nam hài ăn xin đang hít mũi.

Ánh mắt của đối phương ngây ngô nhìn lại.

Trần Diệp bỗng cảm thấy hơi đau đầu: "Về sau ngươi sẽ tên là Trần Đại Minh!"

"Hy vọng khi ngươi lớn lên có thể thông minh hơn."

Cái tên này mang theo ước mơ tốt đẹp của Trần Diệp.

[Ting!]

[Chúc mừng ký chủ đặt tên thành công!]

Trần Đại Minh có tên rồi, ánh mắt hơi rung động, lại gọi một tiếng: "Cha, ta đói!"

"Đừng có gọi nữa, cha ngươi cũng đang đói này."

"Không đúng, gọi ta là viện trưởng, ta không phải cha ngươi."

Trần Diệp mặt đen như than.

Thằng ngốc Quách Tĩnh kia nhặt được một đứa ăn xin nhưng lại là thiếu nữ xinh đẹp.

Đều là ăn xin, sao đến chỗ mình lại là một thằng ngốc thế này.

Sau khi đặt tên cho Trần Đại Minh, hệ thống hiện ra một thanh thông tin.

[Tên: Trần Đại Minh]

[Mã số: 0001]

[Giới tính: Nam]

[Tuổi: 10 tuổi]

[Thuộc tính hiện tại: Không có]

Thuộc tính…

Đúng rồi, ta có thể cho cô nhi thuộc tính.

Nghĩ một lát, trước mắt Trần Diệp hiện ra hai lựa chọn thuộc tính.

[Thể Phách Cường Kiện] và [Tâm Linh Thủ Xảo].

Trần Diệp nhìn chằm chằm vào hai thuộc tính này, không suy nghĩ gì đã đưa [Thể Phách Cường Kiện] cho Trần Đại Minh.



Đùa gì vậy, cho thằng ngốc này [Tâm Linh Thủ Xảo] sao?

"Đại Minh à, viện trưởng không có yêu cầu gì khác."

"Ngươi lớn khỏe một chút, sau này giúp ta làm việc là được."

Trần Diệp ngồi xổm trước mặt Trần Đại Minh, nói nghiêm túc.

"Cha, ta đói." Trần Đại Minh hít mũi sụt sịt, cũng nghiêm túc gọi.

Trần Diệp: "..."

Nhận Trần Đại Minh, Trần Diệp bước vào ba căn phòng của cô nhi viện, đi một vòng.

Bên trong có bàn ghế, chăn màn đầy đủ, nhưng không có đồ dùng sinh hoạt, gạo, mì, dầu ăn.

Vẫn cần Trần Diệp tự đi mua.

"Thôi được rồi, 40 lạng bạc, mua sắm đồ đạc cũng không tốn bao nhiêu." Trần Diệp lẩm bẩm tự nhủ.

Trở về nhà, ngửi thấy mùi hôi thối trên người Trần Đại Minh, Trần Diệp che mũi: "Đi thôi, Đại Minh, viện trưởng đưa ngươi đi mua quần áo mới trước."

"Tắm rửa trước đã."

Đại Minh lại hít mũi, trợn tròn mắt ngây ngốc, ngoan ngoãn đi theo sau Trần Diệp.

Hai người ra khỏi viện tử đi mua sắm đồ đạc.

Vì Đại Minh không biết đã bao lâu chưa tắm rửa, đi trên đường, không ai dám đến gần trong phạm vi ba mét, dẫn đến vô số tiếng mắng.

Trần Diệp trước tiên dẫn hắn đi mua một bộ quần áo, sau đó chạy ra bờ sông ngoại ô tắm rửa rồi thay quần áo mới.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Trần Đại Minh lộ ra diện mạo vốn có.

Nếu muốn miêu tả, chỉ có thể nói là bình thường, khuôn mặt đần độn ngốc nghếch.

Trần Diệp xoa đầu Đại Minh, thở dài.

Mặc dù hắn chỉ muốn nhận nuôi những cô nhi thông minh lanh lợi, nhưng những đứa trẻ bị bỏ rơi đa phần là tàn tật hoặc mắc bệnh.

Vẫn là câu nói đó, những đứa trẻ thông minh lanh lợi đã tự tìm cách kiếm sống cho bản thân từ lâu rồi.

Làm sao để Trần Diệp kiếm lời được.

Đưa Đại Minh trở về Dư Hàng huyện, đi trên đường, mùi phân ngựa nồng nặc trong không khí.



Xe ngựa và người đi bộ đều thong thả di chuyển trên đường.

Hai bên đường, những khách sạn, tửu quán rực rỡ ánh đèn, hương thơm của rượu và thức ăn nồng nàn tràn đến.

Cái này khiến bụng của Trần Diệp lại ré lên hai tiếng.

Chờ mua xong đồ, phải mau chóng về nhà nấu một bữa ngon mới được.

Trần Diệp thầm nghĩ, nhưng lại thấy Đại Minh chảy nước miếng, bèn rút tiền đồng ra mua cho tiểu nam hài hai cái bánh bao để lót dạ.

Đi tiếp một đoạn, hai người đến trước một cửa hàng có tên "Tiệm Lương Thực Chiêu Tài".

Sau khi hỏi giá, Trần Diệp mua 25 thăng gạo và 25 thăng bột ngũ cốc với giá 8 xu một thăng (một thăng bằng hai cân).

Cân xong, người bán hàng nhấc một túi bột ngũ cốc lên, ánh mắt thoáng nhìn, kinh ngạc lên tiếng: "Trần công tử, lệnh lang thật khỏe mạnh nha!"

Chỉ thấy Đại Minh hít hít mũi, thân hình nhỏ bé vác 25 thăng gạo, bước đi có phần lảo đảo đi ra ngoài.

Trần Diệp lười giải thích mối quan hệ giữa mình và Đại Minh.

Lúc hắn nhìn thấy Đại Minh vác gạo ra ngoài, hắn cũng có chút ngạc nhiên.

Trần Diệp vuốt cằm, suy tư.

"Chẳng lẽ là ta nhặt được bảo? Trời sinh thần lực??"

"Hay là do thuộc tính?"

Túi gạo này nặng khoảng 50 cân, một đứa trẻ mười tuổi khó có thể vác nổi.

Cái này đủ để chứng minh vấn đề.

"Cũng tốt, tuy là đầu óc không lanh lợi, nhưng có sức mạnh, sau này cũng không đến nỗi chết đói."

"Ừm, có thể cân nhắc cho Đại Minh đi học nghề thợ rèn..."

Bồi dưỡng một đứa trẻ, nghĩa là phải chịu trách nhiệm với nó.

Lập kế hoạch nghề nghiệp, đào tạo chuyên môn.

Chỉ có như vậy, cô nhi mới có thể nhanh chóng nắm vững kỹ năng sinh tồn, tay làm hàm nhai.

Trần Diệp lại lấy thêm vài túi đậu, vừa ra khỏi cửa hàng lương thực đã thấy Đại Minh thở hổn hển đứng trước cửa, bao gạo thì dựng đứng trên mặt đất.

Thấy Trần Diệp ra ngoài, tiểu nam hài ngây thơ gọi: "Cha, ta đói!"

"Má nó, ngươi vừa ăn xong mà..." Trần Diệp cau mày

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Số ký tự: 0