Chương 38
Mê Dương
2024-08-22 21:46:25
Đang nói chuyện, Tô Văn Tổ liền từ ngoài cửa chạy tiến vào:
“Muội muội, vừa rồi ngoài cửa có một chiếc xe ngựa, tự xưng là họ Thẩm, nói là... nói là muốn gặp muội và An An. ”, Càng nói thanh âm của Tô Văn Tổ càng nhỏ đi, thậm chí cuối cùng còn không nghe ra tiếng.
Tô Điềm nội tâm vô cùng phức tạp, nàng rất vui vì cuối cùng An An cũng có thể cùng người nhà đoàn tụ, nhưng tưởng tượng đến cảnh phải rời xa An An, trong lòng liền nổi lên cảm giác chua xót.
Vỗ vỗ mặt, Tô Điềm thở ra một hơi:
“Đại ca mời bọn họ vào đây, để muội dẫn An An ra.”
Tô Điềm bế An An từ trong sân đi tới, liền nhìn thấy một nam nhân đang ngồi ngay ngắn trên ghế ở đại đường (đại sảnh-sảnh lớn), mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng. Thoạt nhìn qua, cả người hắn tỏa ra khí chất thanh lãnh hờ hững. Hắn bận một bộ xiêm y đen điểm xuyết những sợi tơ đỏ sậm, cứ thế lẳng lặng mà ngồi ở đấy, vẫn tạo ra cho người khác cảm giác áp bức không thể xâm phạm.
Mấy người Tô Vạn Thanh ở bên cạnh thái độ cực kỳ câu nệ, thấy Tô Điềm tới, ai nấy cũng nhìn nàng với ánh mắt cầu cứu.
“Thẩm công tử.” Tô Điềm lên tiếng đánh vỡ sự yên tĩnh.
Nam tử hơi quay lại, tầm mắt lướt qua Tô Điềm:
“Tô cô nương.”
“Hẳn là Thẩm công tử đã tìm hiểu rõ ràng về những gì An An đã trải qua, không biết công tử có chứng cứ chứng minh bản thân chính là người nhà của An An hay không?”
“Trên ngực cháu trai ta có một cái bớt hình hoa sen, thời điểm xảy ra chuyện, nó mặc áo choàng lụa xanh lục, bên trong là áo thổ cẩm màu xanh ngọc.”
Đúng rồi, một chút cũng không sai.
Tay Tô Điềm ôm An An có chút cứng đờ, nét mặt căng thẳng khó có thể che giấu, nhưng vẫn nhẹ nhàng vỗ vỗ An An:
“An An, nhìn xem ai tới tìm đệ này.”
An An nghe thấy Tô Điềm nói, liền hướng về phía nam tử rồi “A” lên một tiếng.
Tô Điềm thấy An An rõ ràng là nhận ra đối phương, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi:
“An An, đó là thúc thúc của đệ, có muốn ôm thúc thúc một cái không?”
Cánh tay nhỏ của An An gắt gao ôm chặt cổ Tô Điềm, lại quay đầu hướng về phía nam tử “A” lên một tiếng nữa, sau đó ai nói gì cũng không chịu nhìn lại.
Tô Điềm cùng hắn xoay xở nửa ngày cũng vô dụng, đành phải xin lỗi mà cười cười:
“Thẩm công tử…”
“Tô cô nương, sắc trời đã tối, chi bằng ngày mai ta lại đến nói chuyện.”, Thẩm công tử nhìn ra Tô Điềm đang khó xử, liền nhượng bộ một bước.
Hiện giờ, Tô Điểm đối với An An cũng có chút lưu luyến không muốn rời, nghe Thẩm công tử nói liền đồng ý:
“Lúc trước An An lưu lạc đầu đường xó chợ được ta mang về nhà, khó tránh khỏi có chút không muốn xa rời, mong Thẩm công tử hiểu cho.”
“Muội muội, vừa rồi ngoài cửa có một chiếc xe ngựa, tự xưng là họ Thẩm, nói là... nói là muốn gặp muội và An An. ”, Càng nói thanh âm của Tô Văn Tổ càng nhỏ đi, thậm chí cuối cùng còn không nghe ra tiếng.
Tô Điềm nội tâm vô cùng phức tạp, nàng rất vui vì cuối cùng An An cũng có thể cùng người nhà đoàn tụ, nhưng tưởng tượng đến cảnh phải rời xa An An, trong lòng liền nổi lên cảm giác chua xót.
Vỗ vỗ mặt, Tô Điềm thở ra một hơi:
“Đại ca mời bọn họ vào đây, để muội dẫn An An ra.”
Tô Điềm bế An An từ trong sân đi tới, liền nhìn thấy một nam nhân đang ngồi ngay ngắn trên ghế ở đại đường (đại sảnh-sảnh lớn), mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng. Thoạt nhìn qua, cả người hắn tỏa ra khí chất thanh lãnh hờ hững. Hắn bận một bộ xiêm y đen điểm xuyết những sợi tơ đỏ sậm, cứ thế lẳng lặng mà ngồi ở đấy, vẫn tạo ra cho người khác cảm giác áp bức không thể xâm phạm.
Mấy người Tô Vạn Thanh ở bên cạnh thái độ cực kỳ câu nệ, thấy Tô Điềm tới, ai nấy cũng nhìn nàng với ánh mắt cầu cứu.
“Thẩm công tử.” Tô Điềm lên tiếng đánh vỡ sự yên tĩnh.
Nam tử hơi quay lại, tầm mắt lướt qua Tô Điềm:
“Tô cô nương.”
“Hẳn là Thẩm công tử đã tìm hiểu rõ ràng về những gì An An đã trải qua, không biết công tử có chứng cứ chứng minh bản thân chính là người nhà của An An hay không?”
“Trên ngực cháu trai ta có một cái bớt hình hoa sen, thời điểm xảy ra chuyện, nó mặc áo choàng lụa xanh lục, bên trong là áo thổ cẩm màu xanh ngọc.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng rồi, một chút cũng không sai.
Tay Tô Điềm ôm An An có chút cứng đờ, nét mặt căng thẳng khó có thể che giấu, nhưng vẫn nhẹ nhàng vỗ vỗ An An:
“An An, nhìn xem ai tới tìm đệ này.”
An An nghe thấy Tô Điềm nói, liền hướng về phía nam tử rồi “A” lên một tiếng.
Tô Điềm thấy An An rõ ràng là nhận ra đối phương, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi:
“An An, đó là thúc thúc của đệ, có muốn ôm thúc thúc một cái không?”
Cánh tay nhỏ của An An gắt gao ôm chặt cổ Tô Điềm, lại quay đầu hướng về phía nam tử “A” lên một tiếng nữa, sau đó ai nói gì cũng không chịu nhìn lại.
Tô Điềm cùng hắn xoay xở nửa ngày cũng vô dụng, đành phải xin lỗi mà cười cười:
“Thẩm công tử…”
“Tô cô nương, sắc trời đã tối, chi bằng ngày mai ta lại đến nói chuyện.”, Thẩm công tử nhìn ra Tô Điềm đang khó xử, liền nhượng bộ một bước.
Hiện giờ, Tô Điểm đối với An An cũng có chút lưu luyến không muốn rời, nghe Thẩm công tử nói liền đồng ý:
“Lúc trước An An lưu lạc đầu đường xó chợ được ta mang về nhà, khó tránh khỏi có chút không muốn xa rời, mong Thẩm công tử hiểu cho.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro