Chương 39
Mê Dương
2024-08-22 21:46:25
Thẩm Ôn Chiêu hơi hơi gật đầu, vòng qua đằng sau Tô Điềm đối mặt với An An, giơ tay chỉ chỉ khuôn mặt nhỏ của đứa trẻ, đường nét gương mặt trở nên nhu hòa hơn.
“Thúc thúc ngày mai lại đến thăm ngươi.”
Tô Điềm đang ôm An An nên đứng rất gần Thẩm Ôn Chiêu. Giọng nói rõ ràng cất lên phía sau tai Tô Điềm, mang theo chút nhiệt độ phả vào làn da nàng, Tô Điềm bỗng cảm thấy có chút nhột nhột ở vành tai.
Tạm biệt An An xong, Thẩm Ôn Chiêu liền rời đi.
……
Trời còn chưa sáng, Tô Điềm đã rời giường, hôm qua cả đêm nàng không ngủ được, ôm thân thể bé nhỏ ấm áp của An An vào trong lồng ngực, Tô Điềm đau lòng ước không thể điều khiển thời gian chậm lại một chút, một chút thôi.
Nghĩ có lẽ đây sẽ là bữa cơm sáng cuối cùng ăn cùng An An, Tô Điềm hận không thể làm hết tất cả các món ăn nàng biết cho nó.
Bột mì đã được nhào sẵn tối hôm qua. Tô Điềm trộn nhân ngô và thịt lợn, đây là loại nhân mà An An yêu thích nhất. Chiên qua một lúc, bột ở trên và cơm ở dưới đều rất giòn.
Tô Điềm không làm nhiều bánh bao bởi vì cô còn dự định làm một loại bánh trứng khác. Đánh trứng vào bột, vừa khuấy vừa thêm nước, nêm thêm một lượng muối vừa phải tạo thành hỗn hợp sền sệt, cho hành lá cắt nhỏ vào, phết một ít dầu vào nồi. Múc một thìa lớn hỗn hợp, dàn thành một lớp mỏng rồi chiên từ từ. Để lửa nhỏ cho đến khi cả hai mặt bánh đều vàng nâu, sau khi vớt ra ngoài, màu vàng, trắng và xanh của bánh trông rất bắt mắt.
Nồi hấp bên cạnh có hai tầng, tầng dưới là cháo trắng, tầng phía trên có ngô nếp và khoai lang đã hấp chín.
Tô Điềm lấy thêm một đĩa bắp cải muối cay và củ cải trắng từ trong tiệm cơm ra, cùng với dưa chuột, thịt gà xé và các món ăn kèm khác, đây là những món mà bình thường An An rất thích.
Trời chưa sáng hẳn, Thẩm Ôn Chiêu đúng giờ xuất hiện trước cửa tiệm cơm.
Tô Văn Tổ chậm rãi mở cửa cho hắn, tựa hồ không muốn cùng hắn nói chuyện.
An An đã tắm rửa sạch sẽ và đang ngồi vào bàn chờ ăn cơm sáng.
Nhìn thấy Thẩm Ôn Chiêu, An An có chút bất an, không ngừng dùng bàn tay nhỏ bé siết chặt góc quần áo của nàng.
"Thẩm thúc thúc đến rồi." Tô Điềm bưng món ăn cuối cùng lên, chào Thẩm Ôn Chiêu:
“Nếu công tử còn chưa ăn cơm, nếu không ngại thì ăn cùng bọn ta.”
“Đã lâu rồi ta không ăn cơm với Ninh Nhi, đành làm phiền Tô cô nương vậy.”
Tô Điềm thổi nguội cháo rồi đưa cho An An:
“Tên thật của An An là Ninh Nhi sao?”
"Ninh nhi tên đầy đủ là Thẩm Tự Ninh." Thẩm Ôn Chiêu ngồi xuống bên cạnh An An, nhìn An An ngoan ngoãn dùng thìa ăn. Trong mắt hắn hiện lên một tia xót xa: “Chúng ta đã mấy tháng không gặp Ninh Nhi, giờ Ninh Nhi đã biết dùng thìa rồi.”
“Thúc thúc ngày mai lại đến thăm ngươi.”
Tô Điềm đang ôm An An nên đứng rất gần Thẩm Ôn Chiêu. Giọng nói rõ ràng cất lên phía sau tai Tô Điềm, mang theo chút nhiệt độ phả vào làn da nàng, Tô Điềm bỗng cảm thấy có chút nhột nhột ở vành tai.
Tạm biệt An An xong, Thẩm Ôn Chiêu liền rời đi.
……
Trời còn chưa sáng, Tô Điềm đã rời giường, hôm qua cả đêm nàng không ngủ được, ôm thân thể bé nhỏ ấm áp của An An vào trong lồng ngực, Tô Điềm đau lòng ước không thể điều khiển thời gian chậm lại một chút, một chút thôi.
Nghĩ có lẽ đây sẽ là bữa cơm sáng cuối cùng ăn cùng An An, Tô Điềm hận không thể làm hết tất cả các món ăn nàng biết cho nó.
Bột mì đã được nhào sẵn tối hôm qua. Tô Điềm trộn nhân ngô và thịt lợn, đây là loại nhân mà An An yêu thích nhất. Chiên qua một lúc, bột ở trên và cơm ở dưới đều rất giòn.
Tô Điềm không làm nhiều bánh bao bởi vì cô còn dự định làm một loại bánh trứng khác. Đánh trứng vào bột, vừa khuấy vừa thêm nước, nêm thêm một lượng muối vừa phải tạo thành hỗn hợp sền sệt, cho hành lá cắt nhỏ vào, phết một ít dầu vào nồi. Múc một thìa lớn hỗn hợp, dàn thành một lớp mỏng rồi chiên từ từ. Để lửa nhỏ cho đến khi cả hai mặt bánh đều vàng nâu, sau khi vớt ra ngoài, màu vàng, trắng và xanh của bánh trông rất bắt mắt.
Nồi hấp bên cạnh có hai tầng, tầng dưới là cháo trắng, tầng phía trên có ngô nếp và khoai lang đã hấp chín.
Tô Điềm lấy thêm một đĩa bắp cải muối cay và củ cải trắng từ trong tiệm cơm ra, cùng với dưa chuột, thịt gà xé và các món ăn kèm khác, đây là những món mà bình thường An An rất thích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trời chưa sáng hẳn, Thẩm Ôn Chiêu đúng giờ xuất hiện trước cửa tiệm cơm.
Tô Văn Tổ chậm rãi mở cửa cho hắn, tựa hồ không muốn cùng hắn nói chuyện.
An An đã tắm rửa sạch sẽ và đang ngồi vào bàn chờ ăn cơm sáng.
Nhìn thấy Thẩm Ôn Chiêu, An An có chút bất an, không ngừng dùng bàn tay nhỏ bé siết chặt góc quần áo của nàng.
"Thẩm thúc thúc đến rồi." Tô Điềm bưng món ăn cuối cùng lên, chào Thẩm Ôn Chiêu:
“Nếu công tử còn chưa ăn cơm, nếu không ngại thì ăn cùng bọn ta.”
“Đã lâu rồi ta không ăn cơm với Ninh Nhi, đành làm phiền Tô cô nương vậy.”
Tô Điềm thổi nguội cháo rồi đưa cho An An:
“Tên thật của An An là Ninh Nhi sao?”
"Ninh nhi tên đầy đủ là Thẩm Tự Ninh." Thẩm Ôn Chiêu ngồi xuống bên cạnh An An, nhìn An An ngoan ngoãn dùng thìa ăn. Trong mắt hắn hiện lên một tia xót xa: “Chúng ta đã mấy tháng không gặp Ninh Nhi, giờ Ninh Nhi đã biết dùng thìa rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro