Chương 44
Mê Dương
2024-08-22 21:46:25
Tô Điềm bên này bận đến mức chân không kịp chạm đất, hai nồi để nấu ăn được thay phiên dùng liên tục, thỉnh thoảng nàng còn kiểm tra An An thông qua cửa sổ bếp.
Thẩm Ôn Chiêu đưa An An đến ngồi bên cạnh mái hiên ở sân nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn, đứa trẻ không biết nghĩ gì lại mở miệng.
“Tiểu thúc thúc…”, một âm thanh nhỏ như muỗi kêu vang lên bên tai.
Thẩm Ôn Chiêu cúi đầu, chỉ thấy An An nắm góc áo, ngón tay thỉnh thoảng sờ hoa văn trên mặt áo.
“Ninh Nhi.” Thẩm Ôn Chiêu giơ tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của An An: “Ninh Nhi, suốt thời gian qua con phải chịu khổ rồi.”
Bàn tay của Thẩm Ôn Chiêu to rộng mà ấm áp, sưởi ấm đôi bàn tay của An An.
An An nhìn chằm chằm đôi bàn tay đang nắm tay mình, mặt hơi hơi đỏ lên:
“Không… Không có chịu khổ, tỷ tỷ tốt lắm.”
“Tỷ tỷ… Nấu cơm… Ăn rất ngon! Lại còn rất thơm!” An An ngẩng đầu nhìn Thẩm Ôn Chiêu mà ngọt ngào cười.
Thẩm Ôn Chiêu nhẹ nhàng ôm lấy An An, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể đã xa cách từ lâu.
Ngàn vạn lời muốn nói đều tiêu tan trong làn gió nhẹ.
……
Từ khi họ gặp lại, thời gian trôi qua quá nhanh, Thẩm Ôn Chiêu đã ở nơi này gần nửa tháng.
Lại đến ngày rằm, Tô Điềm nghĩ sẽ đưa An An ra ngoài đi dạo, không nên để đứa nhỏ luôn buồn bực ở hậu viện được. Thẩm Ôn Chiêu sau khi biết được cũng tỏ vẻ muốn đi cùng, Tô Điềm không có lý do cự tuyệt, nên đáp ứng hắn.
Trong khoảng thời gian này, tiệm cơm cũng kiếm được chút tiền lời, Tô Điềm đã bảo Tô Đại Thụ mua lại khu nhà có khoảng sân nhỏ đã thuê kia, hiện tại cả gia đình họ đều ở chỗ này.
Lúc ăn cơm tối, Ngô Phân nói dự định nhân dịp ngày rằm sẽ về thôn bên cạnh để thăm hỏi chút tình hình của Tô Diệu. Tô Điềm nghĩ cũng một năm rồi họ không có gặp đại tỷ. Từ khi xuất giá, đại tỷ ngày càng ít liên lạc với gia đình, mỗi lần thư tới chỉ có viết qua loa vài câu, tốt khoe xấu che. Trong nhà cũng không biết đại tỷ sống như thế nào, liệu nàng có ổn không.
“Tí nữa ngươi đến chỗ ta lấy ít bạc, ngày mai khéo léo mà đưa cho tiểu Diệu nhi.” Trương Quế Hoa gắp lên một đũa mì.
Ngô Phân lắc đầu: “Nương, người không cần đưa bạc cho ta đâu, hiện tại bọn ta mỗi tháng đều lĩnh bạc từ tiệm cơm, trong người cũng tích góp được không ít.”
“Đó là tiền của ngươi đưa, còn đây là nãi nãi ta muốn cho Diệu nhi.” Trương Quế Hoa nhíu mày.
Ngô Phân đành phải đáp ứng.
“Nương! Ta cũng muốn đi thăm đại tỷ tỷ!” Tô Văn An ăn một miếng thật lớn, má phình cả lên.
Thẩm Ôn Chiêu đưa An An đến ngồi bên cạnh mái hiên ở sân nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn, đứa trẻ không biết nghĩ gì lại mở miệng.
“Tiểu thúc thúc…”, một âm thanh nhỏ như muỗi kêu vang lên bên tai.
Thẩm Ôn Chiêu cúi đầu, chỉ thấy An An nắm góc áo, ngón tay thỉnh thoảng sờ hoa văn trên mặt áo.
“Ninh Nhi.” Thẩm Ôn Chiêu giơ tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của An An: “Ninh Nhi, suốt thời gian qua con phải chịu khổ rồi.”
Bàn tay của Thẩm Ôn Chiêu to rộng mà ấm áp, sưởi ấm đôi bàn tay của An An.
An An nhìn chằm chằm đôi bàn tay đang nắm tay mình, mặt hơi hơi đỏ lên:
“Không… Không có chịu khổ, tỷ tỷ tốt lắm.”
“Tỷ tỷ… Nấu cơm… Ăn rất ngon! Lại còn rất thơm!” An An ngẩng đầu nhìn Thẩm Ôn Chiêu mà ngọt ngào cười.
Thẩm Ôn Chiêu nhẹ nhàng ôm lấy An An, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể đã xa cách từ lâu.
Ngàn vạn lời muốn nói đều tiêu tan trong làn gió nhẹ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
……
Từ khi họ gặp lại, thời gian trôi qua quá nhanh, Thẩm Ôn Chiêu đã ở nơi này gần nửa tháng.
Lại đến ngày rằm, Tô Điềm nghĩ sẽ đưa An An ra ngoài đi dạo, không nên để đứa nhỏ luôn buồn bực ở hậu viện được. Thẩm Ôn Chiêu sau khi biết được cũng tỏ vẻ muốn đi cùng, Tô Điềm không có lý do cự tuyệt, nên đáp ứng hắn.
Trong khoảng thời gian này, tiệm cơm cũng kiếm được chút tiền lời, Tô Điềm đã bảo Tô Đại Thụ mua lại khu nhà có khoảng sân nhỏ đã thuê kia, hiện tại cả gia đình họ đều ở chỗ này.
Lúc ăn cơm tối, Ngô Phân nói dự định nhân dịp ngày rằm sẽ về thôn bên cạnh để thăm hỏi chút tình hình của Tô Diệu. Tô Điềm nghĩ cũng một năm rồi họ không có gặp đại tỷ. Từ khi xuất giá, đại tỷ ngày càng ít liên lạc với gia đình, mỗi lần thư tới chỉ có viết qua loa vài câu, tốt khoe xấu che. Trong nhà cũng không biết đại tỷ sống như thế nào, liệu nàng có ổn không.
“Tí nữa ngươi đến chỗ ta lấy ít bạc, ngày mai khéo léo mà đưa cho tiểu Diệu nhi.” Trương Quế Hoa gắp lên một đũa mì.
Ngô Phân lắc đầu: “Nương, người không cần đưa bạc cho ta đâu, hiện tại bọn ta mỗi tháng đều lĩnh bạc từ tiệm cơm, trong người cũng tích góp được không ít.”
“Đó là tiền của ngươi đưa, còn đây là nãi nãi ta muốn cho Diệu nhi.” Trương Quế Hoa nhíu mày.
Ngô Phân đành phải đáp ứng.
“Nương! Ta cũng muốn đi thăm đại tỷ tỷ!” Tô Văn An ăn một miếng thật lớn, má phình cả lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro