Chương 45
Mê Dương
2024-08-22 21:46:25
Hôm nay Tô Điềm làm món mì thịt băm sốt tương mà Tô Văn An yêu thích nhất, ăn một miếng mì đẫm nước tương kèm với một miếng củ cải muối, miệng vẫn còn dính dầu mỡ của chiếc bánh rán nó đã ăn trước đó.
“Ngươi đi làm gì, ngày mai ngươi còn phải đi học, nếu không ta đã dẫn ngươi đi rồi.” Ngô Phân xoa đầu đứa trẻ, nói.
Tô Văn An bất mãn mà bĩu môi: “Con vẫn sẽ đi học mà, mấy ngày trước tiên sinh còn khen con đó, đúng không tiểu Thần nhi.”
Tô Văn Thần nghe thấy có người nhắc mình, từ bát cơm mà ngẩng đầu lên: “Ừm…”
Ngô Phân vẫn mặc kệ điều đó mà nói: “Học xong ngươi sẽ không viết bài hay luyện viết sao?….”
Tô Văn An vừa thấy nương lại bắt đầu muốn giảng kinh, bưng bát cơm mà ánh mắt hướng về Tô Vạn Hà cầu cứu.
Tô Vạn Hà nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của nhi tử, liền ho lên một tiếng: “Tí nữa ta cùng A Phân đến cửa hàng mua vài thước vải để mai tặng cho bên thông gia”
"Vậy ta sẽ làm chút điểm tâm để mai kia nhị bá mang cho đại tỷ." Tô Điềm ăn xong nói, suy nghĩ một hồi nên làm điểm tâm gì.
An An ở bên cạnh cũng ăn no đến tròn bụng, thấy Tô Điềm ăn xong, liền vỗ vỗ nàng rồi chỉ vào bụng trong nhỏ của mình
Tối nay dường như Thẩm Ôn Chiêu có việc bận, đã vội vàng ra ngoài, chỉ kịp hẹn khi xong việc thì mai sẽ đến.
Tô Điềm cũng không để bụng.
……
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Điềm bị đánh thức bởi tiếng động bên ngoài. Vì cũng dậy rồi, nàng vào bếp làm chút đồ ăn vặt để mang theo dạo phố, nếu đứa nhỏ đói thì có thể lấy ra ăn luôn, vẫn là tự mình chuẩn bị thức ăn mới yên tâm được.
Ngô Phân cùng Tô Vạn Hà thuê một chiếc xe ngựa, hiện tại họ đang xếp đồ đạc lên xe. Tô Điềm từ bếp mang ra một cái rổ, bên trong là bánh nhân rau cải khô với thịt mà nàng mới làm hôm qua, đã được nướng thơm, nhân bên trong lòi ra óng ánh ánh dầu.
“Nhị bá nương, đây là bánh bột ngô cho đại tỷ, chỉ cần nướng lại chút là ăn được luôn.”
Ngô Phân nhận lấy rổ bánh: “Tiểu Điềm nhi có lòng quá.”
Đang nói chuyện thì Thẩm Ôn Chiêu đến.
Ngô Phân nhẹ nhàng đẩy nhẹ Tô Điềm, đưa mắt ra hiệu, lôi kéo Tô Vạn Hà lên xe ngựa: “Tiểu Điềm nhi có việc thì đi nhanh đi, ta và nhị bá ngươi bây giờ cũng xuất phát đây.”
“Vâng, mọi người đi đường cẩn thận.”
Tô Điềm vẫy tay, quay đầu tiếp đón Thẩm Ôn Chiêu vào cửa.
“Vẫn còn sớm, bữa sáng ăn hoành thánh có được không?”
Thẩm Ôn Chiêu đi theo Tô Điềm, trả lời nàng: “Được.”
“Ngươi đi làm gì, ngày mai ngươi còn phải đi học, nếu không ta đã dẫn ngươi đi rồi.” Ngô Phân xoa đầu đứa trẻ, nói.
Tô Văn An bất mãn mà bĩu môi: “Con vẫn sẽ đi học mà, mấy ngày trước tiên sinh còn khen con đó, đúng không tiểu Thần nhi.”
Tô Văn Thần nghe thấy có người nhắc mình, từ bát cơm mà ngẩng đầu lên: “Ừm…”
Ngô Phân vẫn mặc kệ điều đó mà nói: “Học xong ngươi sẽ không viết bài hay luyện viết sao?….”
Tô Văn An vừa thấy nương lại bắt đầu muốn giảng kinh, bưng bát cơm mà ánh mắt hướng về Tô Vạn Hà cầu cứu.
Tô Vạn Hà nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của nhi tử, liền ho lên một tiếng: “Tí nữa ta cùng A Phân đến cửa hàng mua vài thước vải để mai tặng cho bên thông gia”
"Vậy ta sẽ làm chút điểm tâm để mai kia nhị bá mang cho đại tỷ." Tô Điềm ăn xong nói, suy nghĩ một hồi nên làm điểm tâm gì.
An An ở bên cạnh cũng ăn no đến tròn bụng, thấy Tô Điềm ăn xong, liền vỗ vỗ nàng rồi chỉ vào bụng trong nhỏ của mình
Tối nay dường như Thẩm Ôn Chiêu có việc bận, đã vội vàng ra ngoài, chỉ kịp hẹn khi xong việc thì mai sẽ đến.
Tô Điềm cũng không để bụng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
……
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Điềm bị đánh thức bởi tiếng động bên ngoài. Vì cũng dậy rồi, nàng vào bếp làm chút đồ ăn vặt để mang theo dạo phố, nếu đứa nhỏ đói thì có thể lấy ra ăn luôn, vẫn là tự mình chuẩn bị thức ăn mới yên tâm được.
Ngô Phân cùng Tô Vạn Hà thuê một chiếc xe ngựa, hiện tại họ đang xếp đồ đạc lên xe. Tô Điềm từ bếp mang ra một cái rổ, bên trong là bánh nhân rau cải khô với thịt mà nàng mới làm hôm qua, đã được nướng thơm, nhân bên trong lòi ra óng ánh ánh dầu.
“Nhị bá nương, đây là bánh bột ngô cho đại tỷ, chỉ cần nướng lại chút là ăn được luôn.”
Ngô Phân nhận lấy rổ bánh: “Tiểu Điềm nhi có lòng quá.”
Đang nói chuyện thì Thẩm Ôn Chiêu đến.
Ngô Phân nhẹ nhàng đẩy nhẹ Tô Điềm, đưa mắt ra hiệu, lôi kéo Tô Vạn Hà lên xe ngựa: “Tiểu Điềm nhi có việc thì đi nhanh đi, ta và nhị bá ngươi bây giờ cũng xuất phát đây.”
“Vâng, mọi người đi đường cẩn thận.”
Tô Điềm vẫy tay, quay đầu tiếp đón Thẩm Ôn Chiêu vào cửa.
“Vẫn còn sớm, bữa sáng ăn hoành thánh có được không?”
Thẩm Ôn Chiêu đi theo Tô Điềm, trả lời nàng: “Được.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro