Ta Muốn Chết Nhưng Lại Lười

Chủ Tử Phế Nhân, Hạ Nhân Thấp Kém

Thập Huyết Vũ

2024-07-15 05:51:47

Ngày hôm sau.

"Con nhỏ ngu ngốc này thật không biết tốt xấu."

Thư Lan ngồi bệt dưới đất, cùng với chén thuốc bị vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ vung vãi xung quanh. Một đám tỳ nữ hất mặt kênh kiệu, dương oai dùng những lời lẽ xúc phạm đối với cô.

Một tỳ nữ trong số đám người kia tiến tới túm lấy tóc của Thư Lan, khinh bỉ nói:

"Phục vụ con nhỏ phế vật sắp chết kia mà mày thấy vinh hạnh phết nhỉ. Chủ tử phế nhân, hạ nhân thấp kém quả là không sai mà."

Thư Lan siết chặt tay, ánh mặt tức giận nhìn kẻ túm tóc mình.

"Ngươi..."

Ánh mắt của cô khiến nàng ta có chút giật mình nhưng rất nhanh định thần. Nàng ta nhếch mép túm chặt tóc cô giật về phía sau.

"Cái ánh mắt đó của mày là sao? Không phục à."

Thư Lan im lặng không trả lời thì nàng ta đắc ý hất mạnh tay làm cô ngã ngửa ra sau.

"Mày không phục thì có thể làm gì tao. Phục vụ cho một kẻ thấp hèn thì mày vẫn mãi là thấp hèn mà thôi."

Đám người phía sau nàng ta đắc ý mà cười đểu. Thư Lan khó khắn mà đứng dậy. Nhìn thấy chén thuốc bê cho tiểu thư bị bọn họ hất đổ. Cô im lặng mà siết tay càng chặt hơn.

Cô không phải là không muốn phản kháng lại bọn họ, mà cô đấu không lại. Cô có tu luyện nhưng cấp bậc của cô lại kém xa so với đám người này. Cô chỉ có thể ấm ức để họ bắt nạt, thật sự trong tâm cô thấy rất khó chịu. Thật không can tâm. Nhất là bọn họ còn xúc phạm tới tiểu thư của cô nữa chứ.

Mọi vật từ khi sinh đều có linh khí, con người cũng không ngoại lệ. Họ gọi đó là Linh căn. Linh căn được chia theo ngũ hành: Kim - Mộc - Thủy - Hỏa - Thổ, thêm vào đó còn có ngũ linh căn biến dị như: Lôi - Băng - Phong - Ám - Quang. Người sở hữu Linh căn càng ít, đặc biệt sở hữu một trong các linh căn biến dị thì được gọi là Thiên tài. Còn những người sở hữu Linh căn càng nhiều thì càng không có duyên với con đường tu tiên. Người có 4 Linh căn đã không thể tu luyện, có 5 Linh căn lại chỉ có thể bị người ta chê cười là phế vật không bao giờ có thể bước chân vào con đường tu tiên thành thần.

Cấp bậc tu luyện của các tu sĩ gồm 5 cảnh giới: Khởi Cảnh – Nạp Cảnh – Minh Cảnh – Hư Cảnh – Tiên Cảnh. Trong Khởi Cảnh giới chỉ có 1 tầng Luyện Khí, mà trong Luyện Khí chia ra 12 cấp độ. Tầng này là bước đầu tiên để cho tu sĩ làm quen với thiên địa vạn vật. Trong Nạp Cảnh gồm 3 tầng Trúc Cơ – Kim Đan – Nguyên Anh. Minh Cảnh chỉ có 1 tầng là Hóa Thần. Hư Cảnh gồm 3 tầng như Luyện Hư – Hợp Thể – Đại Thừa. Còn lại là Tiên Cảnh gồm Độ Kiếp và Phi Thăng. Mỗi tầng ngoài Luyện Khí kỳ gồm 4 cấp như Sơ kỳ – Trung kỳ – Hậu kỳ – Đỉnh phong.

Thư Lan mới là cấp 3 Luyện khí kỳ làm sao địch lại mấy kẻ cấp 5 Luyện khí kỳ đây.

Thư Lan mím chặt môi cúi xuống nhặt mảnh vỡ của chén thuốc. Một bàn chân dẫm mạnh lên tay cô, khiến mảnh vỡ dưới đất đâm sâu vào tay làm máu từ đó chảy ra. Cảm giác đau đớn khiến cô không khỏi kêu lên một tiếng. Cô ngước mắt lên nhìn, hóa ra vẫn là nàng ta, rốt cuộc nàng ta muốn gì chứ.

Nhìn nàng ta kiêu ngạo dẫm ngày càng mạnh hơn, miệng không ngừng thốt ra những lời độc địa. Bỗng nhiên một hòn đá nhỏ không biết từ đâu bay tới đập vào chân nàng ta khiến nàng ta theo phản xạ mà quỳ xuống. Khi nàng ta quỳ xuống, vừa hay va trúng mảnh vỡ của chén thuốc khiến nàng ta đau đớn mà hét lên.

Ánh mắt của mọi người lúc này mới nhìn sang hướng của viên đá bay tới.



"Là ai?"

Ở phía xa trên mái nhà, một người mặc áo choàng đen che kín người để lộ nửa khuôn mặt. Nhưng do người này đeo mặt nạ nên không ai nhìn thấy dung nhan của đối phương.

"Ngươi là kẻ nào?"

Nàng ta tức tối vì cơn đau ở đầu gối mà hét lên với người kia. Người đó không đáp lại im lặng bộc phát ra khí túc bức người, khiến tất cả những kẻ đứng dưới hắn phải run sợ.

Đám tỳ nữ kia run rẩy, trong tâm mỗi người đều có cùng một suy nghĩ. Người trước mặt họ là một cường giả đỉnh phong nhưng vì sao cường giả lại xuất hiện ở đây cơ chứ.

Bọn họ chưa kịp chấn tỉnh bản thân, một âm thanh lạnh lẽo vang lên cùng với sát khí bao trọn cả viện.

"Cút!"

Giọng nói trầm mang theo cảm giác lạnh thấu khiến đám tỳ nữ kia sợ hãi đỡ lấy nhau bỏ chạy. Thư Lan im lặng nhìn đối phương, nhưng rất nhanh cô định thần lại cúi người hành lễ cảm tạ.

"Đạ ta tiền bối ra tay giúp đỡ, không biết ngài đến đây có việc gì vậy?"

Không khí im ắng lạ thường, Thư Lan lúc này mới ngẩn đầu lên nhìn. Nhưng một bóng người cũng không có.

"..."

***

Khoảng một canh giờ sau, Thư Lan bê chén thuốc mới đến của phòng Thiên Nguyệt.

"Tiểu Thư!"

"Vào đi."

Bên trong vọng ra giọng nói yếu ớt của thiếu nữ. Thư Lan lúc này mới mở của bước vào. Vừa vào hình ảnh đập vào mắt cô chính là thiếu nữ mặc bạch y ngồi trên khung cửa sổ. Cùng với con chim nhỏ đậu trên tay thiếu nữ đang ngó ngang ngó dọc. Nhìn như một kiệt tác của tự nhiên mà không ai có thể bắt chước được.

"Tiểu thư đến giờ uống thuốc rồi."

Lúc này Thiên Nguyệt mới quay sang nhìn Thư Lan. Nàng khẽ nhíu mày khi thấy trên tay cô đang bị tấm vải trắng băng kín.

"Ai làm. Khụ... khụ..." Thân thể nàng yếu đuối kích động một chút là lại ho ra máu.



Thư Lan lo lắng bê chén thuốc tới gần nàng nói: "Tiểu thư, người uống thuốc trước đã."

Thiên Nguyệt im lặng cầm lấy chén thuốc uống cạn một hơi. Thư Lan lúc này mới thở phào.

"Tiểu thư, thật ra là do nô tỳ không cẩn thận làm mình bị thương. Người xem chỉ là vết thương nhỏ thôi mấy ngày là khỏi ấy mà."

Thiên Nguyệt không nói gì, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn chú chim bay tự đó trên bầu trời. Nàng trầm tư một lúc mới mở miệng nói.

"Ta trong miệng người khác chỉ là một phế nhân, ngươi không cần phải vì ta mà bị người ta xem thường đâu."

Nghe được lời này của nàng, Thư Lan mím chặt môi quỳ mạnh xuống đất.

"Tiểu thư, người đừng nói như vậy. Người là chủ nhân của nô tỳ, dù có ra sao người có như thế nào. Nô tỳ vẫn mãi trung thành bảo vệ người. Vậy nên xin người đừng nói như thế nữa."

Thiên Nguyệt nhìn vẻ ánh mắt kiên định của cô thì thở dài.

"Đồ ngốc. Đừng dễ quỳ trước mặt người khác như vậy chứ. Đứng lên đi."

Thấy Thư Lan nhìn mình chằm chằm, nàng khẽ cười "Lan Nhi, ta muốn ăn mứt hoa quả."

Nghe cô muốn ăn mứt hoa quả, Thư Lan nhanh chóng trả lời.

"Người đợi chút để nô tỳ đi lấy cho người."

Thư Lan bê lấy khay thuốc được nàng uống hết đi ra ngoài. Lúc đi qua chiếc giường, cô tình cờ thấy một thứ khiến cô sững người.

Thiên Nguyệt ở phía sau nghiêng đầu hỏi:

"Sao vậy?"

Thư Lan lắc lắc đầu bước nhanh ra khỏi phòng.

Thiên Nguyệt: "..."

Ngoài cửa, Thư Lan im lặng nhìn lên bầu trời xanh thẳm. Cô tự hỏi thứ cô thấy có thật không. Vì sao trên giường của tiểu thư lại có chiếc mặt nạ của vị tiền bối kia. Không lẽ tiểu thư, cô ấy...

Thư Lan đứng một lúc vừa cười vừa lắc đầu. Chắc là do cô nhìn nhầm thôi. Nhưng nếu là thật thì tốt biết mấy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Muốn Chết Nhưng Lại Lười

Số ký tự: 0