Thần Khí
Thập Huyết Vũ
2024-07-15 05:51:47
Hàng vạn năm trước tại Huyễn Vu đại lục từng có truyền thuyết kể về "Ngọc Thiên Hoàn". Nó mang hình dáng của một viên đá màu lam pha một phần huyết sắc, đặc biệt phải nói đến là sức mạnh nghịch thiên chuyển trời điều khiển vạn vật. Bởi sức mạnh quá lớn mà lòng tham của con người lại càng không thể đo đếm. Vì muốn có được sức mạnh, con người dằn xé nhau để tranh đoạt được bảo vật đó bằng mọi giá. Khiến khắp nơi trở thành bãi chiến trường đầy máu tanh, đi đâu cũng chỉ một màu máu đỏ. Không khí, nước, đất,... toàn bộ đều tỏa ra mùi tanh nồng đậm không cách nào vơi bớt.
Để điều đó không tiếp tục diễn ra, một vị tuyệt thế chí tôn đứng đầu Lục giới (Tiên, Ma, Yêu, Nhân, Minh, Thần) đã tạo ra năm thần khí để có thể khắc chế được "Ngọc Thiên Hoàn".
Năm thần khí chứa đựng sức mạnh riêng biệt như: "Hắc Ảnh Kiếm" là thanh kiếm vô hình, chém đứt vạn vật. "Phá Không Kiếm" chứa đựng hồn kiếm và khả năng hấp thụ mọi linh lực. "Côn Lan Kính" nhìn thấu mọi vật của quá khứ, hiện tại và tương lai. "Đàn Thanh Âm" tiêu diệt chướng khí, có khả năng tạo ra lớp chắn bảo vệ tuyệt đối. "Cung Ấn" một mũi tên xuyên thấu mọi vật.
Năm món thần khí được tạo ra để ngăn chặn sức mạnh "Ngọc Thiên Hoàn" cũng là để cân bằng lại đại lục Huyễn Vu. Năm món thần khí được vị tuyệt thế chí tôn không rõ danh tính kia đem phong ấn khắp đại lục nhằm tìm người có duyên.
Nhưng là thần khí thì không phải ai cũng có thể sử dụng được. Chỉ những người có duyên và đủ năng lực mới có thể đánh thức được nó. Mà một khi thần khí nhận chủ, chỉ có cách chủ nhân cũ của thần khí đó chết đi thần khí mới được nhận chủ nhân khác.
Thời gian, hàng vạn năm trôi qua chuyện về năm món bảo vật ấy được biết đến là truyền thuyết ít người tin vào nó nữa. Bỗng một ngày có cường giả xuất hiện. Hắn có mái tóc cùng đôi mắt màu đỏ như máu, lạnh lùng lãnh khốc, mặc trên người y phục đen và đôi cánh rực lửa như cánh phượng hoàng xuất hiện trong màn đêm trăng yên tĩnh. Trên tay hắn là thanh kiếm "Hắc Ảnh Kiếm" đen tuyền sâu thẳm, lưỡi kiếm pha ánh đỏ huyền ảo lại có phần hắc ám. Một kiếm hắn tạo ra có thể phá nát cả ngọn núi, đường kiếm vô hình nhưng sức tàn phá quá khủng khiếp. Hắn được coi là cường giả mạnh nhất vì một lần xuất hiện lại là một lần chấn động thiên địa vạn vật xung quanh. Mọi người thường gọi hắn với cái tên "Hắc Ảnh Dạ Vương" sức mạnh tuyệt thế không ai là đối thủ.
Nhờ sự việc chấn động giang hồ lần ấy, đã khiến lòng tham của con người lại nổi lên. Trong đầu họ nghĩ: "Ngay cả Hắc Ảnh Kiếm đã xuất hiện thì cái truyền thuyết về *Ngọc Thiên Hoàn* chắc chắn là thật" nhiều phe phái trong thiên hạ đã bắt đầu tìm kiếm. Cuộc chiến ngầm nổ ra, các thế lực mạnh mẽ bắt đầu tìm kiếm và tranh đoạt.
Trăm năm sau đó, tại Huyễn Vu đại lục – Vương phủ Tể tướng đương triều Dương Ngụy Tân.
Lan Hoa Các.
Một nữ tử gầy yếu, gương mặt trắng bệnh nằm trên giường. Nàng là nữ nhi của phủ Tể tướng, đại tiểu thư Dương Thiên Nguyệt. Trời sinh thân thể yếu đuối bệnh tật, là phế vật không có linh căn bị mọi người chỉ trỏ, khinh miệt.
Nàng luôn biết mọi người trong phủ không mấy thích nàng, luôn biết có người mong muốn nàng chết đi càng sớm càng tốt. Dù vậy nàng một mặt vẫn thờ ơ, không màng người đời nói xấu. Cuộc sống của nàng nhàn nhã trên giường bệnh, chờ cho tới ngày sinh mệnh nàng kết thúc mà thôi.
"Tiểu thư tới giờ người phải uống thuốc rồi."
Thiếu nữ tầm 17 tuổi, mái tóc nâu đen buộc nhẹ tết thành nơ hai bên. Y phục hồng nhạt khuôn mặt thanh tú, trên tay bê một khay thuốc tới gần Thiên Nguyệt.
Thiên Nguyệt trên giường khẽ ngồi dậy ho vài tiếng "Khụ... khụ..."
Mặt thiếu nữ có chút hoảng hốt bước nhanh tới đỡ nàng.
"Tiểu thư người không sao chứ?"
Thiên Nguyệt nhìn lòng bàn tay dính máu của mình, rồi ngước nhìn thiếu nữ trước mặt cười nhẹ.
"Ta không sao."
Thiếu nữ trước mặt nhíu mày nhìn nàng.
"Ho ra máu như vậy mà người còn nói không sao ư."
Thiên Nguyệt nhìn nha đầu trước mặt lo lắng cho nàng như vậy thì không biết nói gì. Nàng thở dài nhìn ra cửa sổ đối diện.
Viện của nàng khá mộc mạc, đơn sơ, nhìn không giống phòng của một tiểu thư quyền thế mà nó giống phòng của nha hoàn hơn.
Nhưng nàng chả mấy quan tâm lắm đến việc này. Chủ yếu nơi này khá yên tĩnh, không ai làm phiền tới nàng, như vậy là tốt lắm rồi.
"Tiểu Lan, ta thật sự không sao. Ngươi đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta được không?" Ta có chút không tự nhiên rồi.
Tiểu Lan mà Thiên Nguyệt nói là thiếu nữ trước mặt nàng. Tên của cô ấy là Thư Lan, là nha hoàn thân cận của nàng.
Mười một năm trước, Thư Lan được mẫu thân của Thiên Nguyệt cứu trong tay đám buôn người. Bà đem cô bé mới 6 tuổi về phủ, tìm vú nuôi nuôi dưỡng cô. Thư Lan dù nhỏ tuổi nhưng biết có ơn là phải trả.
Cô mang ơn mẫu thân của Thiên Nguyệt, sau khi mẫu thân Thiên Nguyệt quá đời cô đã hứa một lòng trung thành với vị tiểu thư trước mặt mình. Dù cho mọi người có nói nàng là phế vật không linh căn thì cô vẫn sẽ bảo vệ tiểu thư yếu đuối này tới cùng.
"Tiểu thư người mau uống thuốc đi kẻo nguội."
Thư Lan bê chén thuốc tới tận tay Thiên Nguyệt khiến nàng bất lực thở dài. Bệnh tình của nàng đã như vậy thì thuốc nào có thể chữa trị được chứ. Dù có thì nàng... Cũng không muốn.
Thiên Nguyệt tiếp nhận chén thuốc một hơi uống cạn.
"..." Thuốc này đắng quá không vậy.
Thư Lan thấy nàng nhíu mày thì cười nhẹ, không biết lấy đâu ra thứ tròn tròn hơi nhăn nheo màu cam đưa tới miệng của nàng.
"Tiểu thư người ăn mứt hoa quả cho bớt đắng đi."
Thiên Nguyệt không từ chối, há miệng ăn mứt hoa quả mà Thư Lan đút cho. Một lát sau nàng họ nhẹ một tiếng nhìn Thư Lan.
"Ngươi có việc gì thì đi làm đi, ta nghỉ ngơi một chút."
Nghe nàng nói vậy Thư Lan gật đầu bê khay thuốc ra ngoài đóng cửa lại. Trong phòng chỉ còn lại một mình nàng. Thiên Nguyệt ngôi trên giường thẫn thờ một lúc lâu, ánh mắt u sầu lóe lên một tia huyết sắc lạnh lùng.
Để điều đó không tiếp tục diễn ra, một vị tuyệt thế chí tôn đứng đầu Lục giới (Tiên, Ma, Yêu, Nhân, Minh, Thần) đã tạo ra năm thần khí để có thể khắc chế được "Ngọc Thiên Hoàn".
Năm thần khí chứa đựng sức mạnh riêng biệt như: "Hắc Ảnh Kiếm" là thanh kiếm vô hình, chém đứt vạn vật. "Phá Không Kiếm" chứa đựng hồn kiếm và khả năng hấp thụ mọi linh lực. "Côn Lan Kính" nhìn thấu mọi vật của quá khứ, hiện tại và tương lai. "Đàn Thanh Âm" tiêu diệt chướng khí, có khả năng tạo ra lớp chắn bảo vệ tuyệt đối. "Cung Ấn" một mũi tên xuyên thấu mọi vật.
Năm món thần khí được tạo ra để ngăn chặn sức mạnh "Ngọc Thiên Hoàn" cũng là để cân bằng lại đại lục Huyễn Vu. Năm món thần khí được vị tuyệt thế chí tôn không rõ danh tính kia đem phong ấn khắp đại lục nhằm tìm người có duyên.
Nhưng là thần khí thì không phải ai cũng có thể sử dụng được. Chỉ những người có duyên và đủ năng lực mới có thể đánh thức được nó. Mà một khi thần khí nhận chủ, chỉ có cách chủ nhân cũ của thần khí đó chết đi thần khí mới được nhận chủ nhân khác.
Thời gian, hàng vạn năm trôi qua chuyện về năm món bảo vật ấy được biết đến là truyền thuyết ít người tin vào nó nữa. Bỗng một ngày có cường giả xuất hiện. Hắn có mái tóc cùng đôi mắt màu đỏ như máu, lạnh lùng lãnh khốc, mặc trên người y phục đen và đôi cánh rực lửa như cánh phượng hoàng xuất hiện trong màn đêm trăng yên tĩnh. Trên tay hắn là thanh kiếm "Hắc Ảnh Kiếm" đen tuyền sâu thẳm, lưỡi kiếm pha ánh đỏ huyền ảo lại có phần hắc ám. Một kiếm hắn tạo ra có thể phá nát cả ngọn núi, đường kiếm vô hình nhưng sức tàn phá quá khủng khiếp. Hắn được coi là cường giả mạnh nhất vì một lần xuất hiện lại là một lần chấn động thiên địa vạn vật xung quanh. Mọi người thường gọi hắn với cái tên "Hắc Ảnh Dạ Vương" sức mạnh tuyệt thế không ai là đối thủ.
Nhờ sự việc chấn động giang hồ lần ấy, đã khiến lòng tham của con người lại nổi lên. Trong đầu họ nghĩ: "Ngay cả Hắc Ảnh Kiếm đã xuất hiện thì cái truyền thuyết về *Ngọc Thiên Hoàn* chắc chắn là thật" nhiều phe phái trong thiên hạ đã bắt đầu tìm kiếm. Cuộc chiến ngầm nổ ra, các thế lực mạnh mẽ bắt đầu tìm kiếm và tranh đoạt.
Trăm năm sau đó, tại Huyễn Vu đại lục – Vương phủ Tể tướng đương triều Dương Ngụy Tân.
Lan Hoa Các.
Một nữ tử gầy yếu, gương mặt trắng bệnh nằm trên giường. Nàng là nữ nhi của phủ Tể tướng, đại tiểu thư Dương Thiên Nguyệt. Trời sinh thân thể yếu đuối bệnh tật, là phế vật không có linh căn bị mọi người chỉ trỏ, khinh miệt.
Nàng luôn biết mọi người trong phủ không mấy thích nàng, luôn biết có người mong muốn nàng chết đi càng sớm càng tốt. Dù vậy nàng một mặt vẫn thờ ơ, không màng người đời nói xấu. Cuộc sống của nàng nhàn nhã trên giường bệnh, chờ cho tới ngày sinh mệnh nàng kết thúc mà thôi.
"Tiểu thư tới giờ người phải uống thuốc rồi."
Thiếu nữ tầm 17 tuổi, mái tóc nâu đen buộc nhẹ tết thành nơ hai bên. Y phục hồng nhạt khuôn mặt thanh tú, trên tay bê một khay thuốc tới gần Thiên Nguyệt.
Thiên Nguyệt trên giường khẽ ngồi dậy ho vài tiếng "Khụ... khụ..."
Mặt thiếu nữ có chút hoảng hốt bước nhanh tới đỡ nàng.
"Tiểu thư người không sao chứ?"
Thiên Nguyệt nhìn lòng bàn tay dính máu của mình, rồi ngước nhìn thiếu nữ trước mặt cười nhẹ.
"Ta không sao."
Thiếu nữ trước mặt nhíu mày nhìn nàng.
"Ho ra máu như vậy mà người còn nói không sao ư."
Thiên Nguyệt nhìn nha đầu trước mặt lo lắng cho nàng như vậy thì không biết nói gì. Nàng thở dài nhìn ra cửa sổ đối diện.
Viện của nàng khá mộc mạc, đơn sơ, nhìn không giống phòng của một tiểu thư quyền thế mà nó giống phòng của nha hoàn hơn.
Nhưng nàng chả mấy quan tâm lắm đến việc này. Chủ yếu nơi này khá yên tĩnh, không ai làm phiền tới nàng, như vậy là tốt lắm rồi.
"Tiểu Lan, ta thật sự không sao. Ngươi đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta được không?" Ta có chút không tự nhiên rồi.
Tiểu Lan mà Thiên Nguyệt nói là thiếu nữ trước mặt nàng. Tên của cô ấy là Thư Lan, là nha hoàn thân cận của nàng.
Mười một năm trước, Thư Lan được mẫu thân của Thiên Nguyệt cứu trong tay đám buôn người. Bà đem cô bé mới 6 tuổi về phủ, tìm vú nuôi nuôi dưỡng cô. Thư Lan dù nhỏ tuổi nhưng biết có ơn là phải trả.
Cô mang ơn mẫu thân của Thiên Nguyệt, sau khi mẫu thân Thiên Nguyệt quá đời cô đã hứa một lòng trung thành với vị tiểu thư trước mặt mình. Dù cho mọi người có nói nàng là phế vật không linh căn thì cô vẫn sẽ bảo vệ tiểu thư yếu đuối này tới cùng.
"Tiểu thư người mau uống thuốc đi kẻo nguội."
Thư Lan bê chén thuốc tới tận tay Thiên Nguyệt khiến nàng bất lực thở dài. Bệnh tình của nàng đã như vậy thì thuốc nào có thể chữa trị được chứ. Dù có thì nàng... Cũng không muốn.
Thiên Nguyệt tiếp nhận chén thuốc một hơi uống cạn.
"..." Thuốc này đắng quá không vậy.
Thư Lan thấy nàng nhíu mày thì cười nhẹ, không biết lấy đâu ra thứ tròn tròn hơi nhăn nheo màu cam đưa tới miệng của nàng.
"Tiểu thư người ăn mứt hoa quả cho bớt đắng đi."
Thiên Nguyệt không từ chối, há miệng ăn mứt hoa quả mà Thư Lan đút cho. Một lát sau nàng họ nhẹ một tiếng nhìn Thư Lan.
"Ngươi có việc gì thì đi làm đi, ta nghỉ ngơi một chút."
Nghe nàng nói vậy Thư Lan gật đầu bê khay thuốc ra ngoài đóng cửa lại. Trong phòng chỉ còn lại một mình nàng. Thiên Nguyệt ngôi trên giường thẫn thờ một lúc lâu, ánh mắt u sầu lóe lên một tia huyết sắc lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro