Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp (Dịch)
Chúng Ta Đắc Tộ...
Bị Miêu Giảo Liễu
2024-11-21 18:10:13
“Sao không hoài nghi mình đang nằm mơ hoặc là trúng ảo thuật?”
Hoàng Đông Kiệt cười hì hì không trả lời, hắn thích nhìn dáng vẻ người khác ngu ngốc tức giận.
“ Đông Võ vương, ngươi đang sỉ nhục ta hay là đang trào phúng ta, là mộng hay ảo ta còn không phân biệt được sao.”
Tư Mã Tu Hào tức giận nghiến răng nghiến lợi trước dáng vẻ của Hoàng Đông Kiệt, hắn thua, nhưng hắn không phục.
“Ta còn muốn nhìn dáng vẻ xin tha của ngươi, nhưng loại người như ngươi rất không thức thời, tuyệt đối không cho người khác bất kỳ hy vọng nào.”
Hoàng Đông Kiệt không thấy thứ mình muốn nên nhất thời hơi thất vọng.
“Ha ha ha, tuy rằng không biết ngươi làm như thế nào nhưng ngươi có thủ đoạn như vậy, ta thua một chút cũng không oan.”
“Vấn đề cuối cùng, ta so với tể tướng Trần Hoài Giang như thế nào?”
Tư Mã Tu Hào cũng biết mình chắc chắn phải chết, cũng lười giãy dụa, không hiểu sao muốn biết mình so với lão oan gia Trần Hoài Giang như thế nào.
“Hai lão hồ ly, kẻ tám lạng người nửa cân, có gì để so sánh.”
Hoàng Đông Kiệt thuận miệng trả lời một câu.
“Như vậy sao, vậy ta cũng không tính là sống uổng ở thế gian này một lần.”
Tư Mã Tu Hào ngồi trở lại ghế, chậm rãi nhắm mắt lại, dáng vẻ chờ chết.
“Thật nhàm chán.”
Hoàng Đông Kiệt thấy thế tương đối nhàm chán, phun một lớp vỏ hạt dưa ra, trán Tư Mã Tu Hào bị vỏ hạt dưa phun nổ tung.
“Chuyện kinh đô xong rồi, hy vọng giang hồ có thể có không ít cảnh đẹp đủ cho ta thưởng thức.”
Hoàng Đông Kiệt xong việc rời khỏi kinh đô nhưng Tư Mã Tu Hào vừa chết, cả đế quốc Đại Hạ hoàn toàn chấn động.
Trời vừa sáng, khi có người phát hiện Tư Mã Tu Hào chết trong phủ nhà hắn, toàn bộ cửa lớn kinh thành lập tức bị phong bế.
Ngự Lâm quân, Nam Phủ Ti, Bắc Phủ Ty, Đại Lý Ty và các cơ quan khác đều hoạt động, chuyện này khiến cho dân chúng bình thường ở kinh thành cũng cảm thấy bất an.
Hoàng cung.
“Trần lão, ngươi nghĩ là ai làm?”
Hoàng Minh Long đau đầu xoa huyệt thái dương của mình hỏi.
“Phủ Thái Úy vừa xảy ra chuyện, Đông Võ vương rời khỏi kinh đô, Đông Võ vương có hiềm nghi rất lớn.”
Trần Hoài Giang suy nghĩ một phen rồi nói.
“Ngươi nói là ngũ hoàng thúc làm, chuyện này sao có thể, ngũ hoàng thúc nào có năng lượng lớn như vậy.”
“Trong một đêm vô thanh vô tức khiến cho hơn một ngàn người trong phủ Thái Úy biến mất không thấy, sống không thấy người, chết không thấy xác, ngay cả một chút dấu vết đánh nhau trên phủ Thái Úy cũng không có.”
“Ngươi nói là ngũ hoàng thúc làm, ngũ hoàng thúc làm như thế nào làm được điểm này. Chẳng lẽ ngũ hoàng thúc thật đúng là hậu thủ tiên đế để lại, dưới tay cất giấu quân đội bí mật tiên đế để lại?”
Hoàng Minh Long cũng bị Trần Hoài Giang đưa ra đáp án choáng ngợp, đối với ngũ hoàng thúc hắn thật sự là vừa thấy phức tạp vừa đau đầu.
Ai bảo ngũ hoàng thúc là lão hồ ly hắn nhìn không thấu nhất, khó đối phó nhất, hắn luôn cảm giác mọi chuyện bị ngũ hoàng thúc điều khiển trong tay.
“Lão thần cũng không cách nào phán đoán Đông Võ vương có phải là hậu thủ của tiên đế để lại hay không, nhưng có một điểm có thể khẳng định, Đông Võ vương đối với bệ hạ không có uy hiếp.”
‘Bằng không với thực lực ẩn giấu của Đông Võ vương, nếu hắn có lòng riêng, đế quốc Đại Hạ có thể đã sớm sụp đổ.”
Trần Hoài Giang đối với Đông Võ vương cũng rất mâu thuẫn, vì hắn cũng đoán không được Đông Võ vương muốn làm gì.
“Ngũ hoàng thúc cũng thật sự là, giết ai không giết, đi giết Tư Mã Tu Hào, chẳng lẽ không biết Tư Mã Tu Hào là quân cờ của Ma giáo, chúng ta còn muốn lợi dụng Tư Mã Tu Hào đối phó Ma giáo.”
“Quá khốn kiếp, làm xong chuyện rồi chạy, ngũ hoàng thúc thật sự là khiến cho người ta...”
Hoàng Minh Long lúc này thật sự bị hoàng Đông Kiệt làm cho tức điên.
“Bệ hạ, việc này nên xử lý như thế nào, dù sao thái úy cũng tương đương với thể diện của chúng ta, bị giết ở địa bàn nhà mình, nếu xử lý không tốt thì sẽ bị người trong thiên hạ giễu cợt.”
“Còn xử lý cái rắm, chẳng lẽ muốn nói cho người trong thiên hạ biết, kẻ giết Tư Mã Tu Hào chính là ngũ hoàng thúc, đây không phải càng thêm vả mặt mình sao?” “Giang hồ không phải có một quy tắc ngầm, mặc kệ chuyện xấu gì, chỉ cần tìm không ra nguồn gốc thì chuyện xấu này mặc định là người của Ma giáo làm hay sao?”
“Dù sao cho tới nay Ma giáo đều là đối tượng gánh tội cho người giang hồ, gánh thêm một tội nữa đối với Ma giáo cũng chẳn là gì.”
“Truyền lệnh xuống, nói việc này là do Ma giáo làm, chúng ta tùy tiện thanh lý mấy cứ điểm không quan trọng của Ma giáo, làm bộ là được.”
“Về phần ngũ hoàng thúc, hắn rời khỏi kinh thành càng tốt, thấy hắn là phiền, tốt nhất là hắn vĩnh viễn cũng đừng trở về kinh thành.”
Mệnh lệnh của hoàng đế vừa ban ra, lại có mấy cứ điểm Ma giáo xui xẻo bị thanh lý.
Người trong thiên hạ đối với những chuyện như thế này cũng thành thói quen, chỉ cần là Ma giáo làm dù lớn đến đâu cũng không sao cả.
Ma giáo
Tả hộ pháp Ngô Kỳ Thiên nhìn tình báo trong tay, hắn tức giận đá bay hạ nhân quỳ gối trước mặt hắn.
“Mẹ nó, lại trở thành đối tượng gánh tội.”
Ngô Kỳ Thiên nổi giận, người bên cạnh hắn gặp nạn, nhìn không vừa mắt là tát thành thịt nát, những người khác sợ tới mức run rẩy quỳ trên mặt đất, không dám nhúc nhích.
“Đế quốc Đại Hạ chết tiệt, người trong thiên hạ chết tiệt, có chuyện gì cũng là do chúng ta làm, sao bọn họ không chết đi chứ?”
“Điều tra, đi điều tra rõ ràng là ai động tới quân cờ của chúng ta, xem có phải triều đình vừa ăn cướp vừa la làng giá họa cho chúng ta hay không.”
Hoàng Đông Kiệt cười hì hì không trả lời, hắn thích nhìn dáng vẻ người khác ngu ngốc tức giận.
“ Đông Võ vương, ngươi đang sỉ nhục ta hay là đang trào phúng ta, là mộng hay ảo ta còn không phân biệt được sao.”
Tư Mã Tu Hào tức giận nghiến răng nghiến lợi trước dáng vẻ của Hoàng Đông Kiệt, hắn thua, nhưng hắn không phục.
“Ta còn muốn nhìn dáng vẻ xin tha của ngươi, nhưng loại người như ngươi rất không thức thời, tuyệt đối không cho người khác bất kỳ hy vọng nào.”
Hoàng Đông Kiệt không thấy thứ mình muốn nên nhất thời hơi thất vọng.
“Ha ha ha, tuy rằng không biết ngươi làm như thế nào nhưng ngươi có thủ đoạn như vậy, ta thua một chút cũng không oan.”
“Vấn đề cuối cùng, ta so với tể tướng Trần Hoài Giang như thế nào?”
Tư Mã Tu Hào cũng biết mình chắc chắn phải chết, cũng lười giãy dụa, không hiểu sao muốn biết mình so với lão oan gia Trần Hoài Giang như thế nào.
“Hai lão hồ ly, kẻ tám lạng người nửa cân, có gì để so sánh.”
Hoàng Đông Kiệt thuận miệng trả lời một câu.
“Như vậy sao, vậy ta cũng không tính là sống uổng ở thế gian này một lần.”
Tư Mã Tu Hào ngồi trở lại ghế, chậm rãi nhắm mắt lại, dáng vẻ chờ chết.
“Thật nhàm chán.”
Hoàng Đông Kiệt thấy thế tương đối nhàm chán, phun một lớp vỏ hạt dưa ra, trán Tư Mã Tu Hào bị vỏ hạt dưa phun nổ tung.
“Chuyện kinh đô xong rồi, hy vọng giang hồ có thể có không ít cảnh đẹp đủ cho ta thưởng thức.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoàng Đông Kiệt xong việc rời khỏi kinh đô nhưng Tư Mã Tu Hào vừa chết, cả đế quốc Đại Hạ hoàn toàn chấn động.
Trời vừa sáng, khi có người phát hiện Tư Mã Tu Hào chết trong phủ nhà hắn, toàn bộ cửa lớn kinh thành lập tức bị phong bế.
Ngự Lâm quân, Nam Phủ Ti, Bắc Phủ Ty, Đại Lý Ty và các cơ quan khác đều hoạt động, chuyện này khiến cho dân chúng bình thường ở kinh thành cũng cảm thấy bất an.
Hoàng cung.
“Trần lão, ngươi nghĩ là ai làm?”
Hoàng Minh Long đau đầu xoa huyệt thái dương của mình hỏi.
“Phủ Thái Úy vừa xảy ra chuyện, Đông Võ vương rời khỏi kinh đô, Đông Võ vương có hiềm nghi rất lớn.”
Trần Hoài Giang suy nghĩ một phen rồi nói.
“Ngươi nói là ngũ hoàng thúc làm, chuyện này sao có thể, ngũ hoàng thúc nào có năng lượng lớn như vậy.”
“Trong một đêm vô thanh vô tức khiến cho hơn một ngàn người trong phủ Thái Úy biến mất không thấy, sống không thấy người, chết không thấy xác, ngay cả một chút dấu vết đánh nhau trên phủ Thái Úy cũng không có.”
“Ngươi nói là ngũ hoàng thúc làm, ngũ hoàng thúc làm như thế nào làm được điểm này. Chẳng lẽ ngũ hoàng thúc thật đúng là hậu thủ tiên đế để lại, dưới tay cất giấu quân đội bí mật tiên đế để lại?”
Hoàng Minh Long cũng bị Trần Hoài Giang đưa ra đáp án choáng ngợp, đối với ngũ hoàng thúc hắn thật sự là vừa thấy phức tạp vừa đau đầu.
Ai bảo ngũ hoàng thúc là lão hồ ly hắn nhìn không thấu nhất, khó đối phó nhất, hắn luôn cảm giác mọi chuyện bị ngũ hoàng thúc điều khiển trong tay.
“Lão thần cũng không cách nào phán đoán Đông Võ vương có phải là hậu thủ của tiên đế để lại hay không, nhưng có một điểm có thể khẳng định, Đông Võ vương đối với bệ hạ không có uy hiếp.”
‘Bằng không với thực lực ẩn giấu của Đông Võ vương, nếu hắn có lòng riêng, đế quốc Đại Hạ có thể đã sớm sụp đổ.”
Trần Hoài Giang đối với Đông Võ vương cũng rất mâu thuẫn, vì hắn cũng đoán không được Đông Võ vương muốn làm gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngũ hoàng thúc cũng thật sự là, giết ai không giết, đi giết Tư Mã Tu Hào, chẳng lẽ không biết Tư Mã Tu Hào là quân cờ của Ma giáo, chúng ta còn muốn lợi dụng Tư Mã Tu Hào đối phó Ma giáo.”
“Quá khốn kiếp, làm xong chuyện rồi chạy, ngũ hoàng thúc thật sự là khiến cho người ta...”
Hoàng Minh Long lúc này thật sự bị hoàng Đông Kiệt làm cho tức điên.
“Bệ hạ, việc này nên xử lý như thế nào, dù sao thái úy cũng tương đương với thể diện của chúng ta, bị giết ở địa bàn nhà mình, nếu xử lý không tốt thì sẽ bị người trong thiên hạ giễu cợt.”
“Còn xử lý cái rắm, chẳng lẽ muốn nói cho người trong thiên hạ biết, kẻ giết Tư Mã Tu Hào chính là ngũ hoàng thúc, đây không phải càng thêm vả mặt mình sao?” “Giang hồ không phải có một quy tắc ngầm, mặc kệ chuyện xấu gì, chỉ cần tìm không ra nguồn gốc thì chuyện xấu này mặc định là người của Ma giáo làm hay sao?”
“Dù sao cho tới nay Ma giáo đều là đối tượng gánh tội cho người giang hồ, gánh thêm một tội nữa đối với Ma giáo cũng chẳn là gì.”
“Truyền lệnh xuống, nói việc này là do Ma giáo làm, chúng ta tùy tiện thanh lý mấy cứ điểm không quan trọng của Ma giáo, làm bộ là được.”
“Về phần ngũ hoàng thúc, hắn rời khỏi kinh thành càng tốt, thấy hắn là phiền, tốt nhất là hắn vĩnh viễn cũng đừng trở về kinh thành.”
Mệnh lệnh của hoàng đế vừa ban ra, lại có mấy cứ điểm Ma giáo xui xẻo bị thanh lý.
Người trong thiên hạ đối với những chuyện như thế này cũng thành thói quen, chỉ cần là Ma giáo làm dù lớn đến đâu cũng không sao cả.
Ma giáo
Tả hộ pháp Ngô Kỳ Thiên nhìn tình báo trong tay, hắn tức giận đá bay hạ nhân quỳ gối trước mặt hắn.
“Mẹ nó, lại trở thành đối tượng gánh tội.”
Ngô Kỳ Thiên nổi giận, người bên cạnh hắn gặp nạn, nhìn không vừa mắt là tát thành thịt nát, những người khác sợ tới mức run rẩy quỳ trên mặt đất, không dám nhúc nhích.
“Đế quốc Đại Hạ chết tiệt, người trong thiên hạ chết tiệt, có chuyện gì cũng là do chúng ta làm, sao bọn họ không chết đi chứ?”
“Điều tra, đi điều tra rõ ràng là ai động tới quân cờ của chúng ta, xem có phải triều đình vừa ăn cướp vừa la làng giá họa cho chúng ta hay không.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro