Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp (Dịch)

Ta Là Vương Gia

Bị Miêu Giảo Liễu

2024-11-21 18:10:13

Mật thất dưới lòng đất.

Ánh nến kéo dài chiếu sáng khắp tứ phía, mật thất dưới lòng đất lớn như vậy lại ít khi bài trí vật, nhìn có vẻ rất đơn giản, nhưng kỳ vật Hàn Băng Thạch bày ở vị trí trung tâm lại bắt mắt khiến cho người ta phải nhìn chăm chú.

Lúc này, có một nam nhân trung niên thân mặc triều phục màu xanh da trời đang ngồi xếp bằng ở trên Hàn Băng Thạch, giữa hông đeo thắt lưng thù văn kim tơ.

Nam nhân trung niên diện mạo trang nghiêm, hai hàng lông mày đen kịt sắc bén như mũi kiếm, góc cạnh rõ ràng, ẩn chứa khí trường hùng bá thiên hạ.

Giờ khắc này đôi mắt của hắn nhắm chặt, hơi thở hoà hoãn, rõ ràng là đang luyện công.

Giữa lúc đó, thân thể của hắn liền run lên.

Hắn tỉnh rồi.

Mắt trợn tròn, trong ánh mắt của hắn, sự phức tạp cùng tang thương không nói ra được, theo đó còn có khí trường biến hóa vô cùng.

Thứ mà hắn tản phát ra không còn là khí trường hùng bá thiên hạ, trong thời gian ngắn ngủn vài giây, trên người hắn đã xuất hiện qua khí trường đế vương thống trị thế gian, lão ăn mày cây gỗ khô chờ chết, thương nhân liều mạng vì tiền......

Vô số khí trường kỳ quái lẫn lộn, trầm luân ở trên người hắn, qua vài giây, khí trường phức tạp trên người hắn biến mất không thấy đâu.

Ngay cả khí trường hùng bá thiên hạ lúc trước của hắn cũng biến mất theo, nếu như không phải là do sự tồn tại của quý trang xiêm y cùng bộ mặt bất phàm, người khác chỉ có thể cho rằng hắn là người qua đường.

"Quả nhiên vẫn là như vậy!"

Nam nhân trung niên sau khi bình tĩnh hơi thở, ngồi xếp bằng, tay phải đặt lên đỉnh xương bánh chè của đầu gối trái, tay phải chống cằm suy tính.

"Người khác tử vong là kết thúc, nhưng ta tử vong lại không phải kết thúc mà chỉ là mới bắt đầu!"

"Ta chuyển thế mấy lần rồi?"

"Quên rồi, thời gian quá dài nên quên rồi, nhưng chắc là phải vài chục lần."

"Rất nhiều cái tên trước kia đã tiêu tán theo với quá khứ của ta, tên của cổ thân thể này là Hoàng Đông Kiệt, vậy sau này ta cứ lấy tên là Hoàng Đông Kiệt đi."

Hoàng Đông Kiệt hất cằm suy nghĩ, ánh mắt nhìn ánh nến thiêu đốt trên giá đá, lẳng lặng chìm vào suy tư...

Hắn nhớ kiếp thứ nhất của hắn là ở địa cầu, bởi vì là kiếp thứ nhất, cho nên hắn nhớ rất rõ, lúc đó hắn là người của thời kỳ Dân quốc.

Sau đó hắn không hay không biết mà xuyên không mất, xuyên không đến cổ đại không tưởng.

Bởi vì nguyên nhân thiên phú bản mệnh, hắn sống rất tốt. Cảm thấy không thể nào quay về Dân quốc được nữa, hắn liền sống tốt hết một đời ở thế giới này.

Kết quả hắn thật sự đã chết già, hắn cho rằng toàn bộ đều kết thúc, ai ngờ rằng linh hồn của hắn lại quay về địa cầu đoạt xá trọng sinh.

Nhưng mà hắn không quay trở lại Dân quốc, mà về tới thế kỷ hai mươi mốt hiện đại, hắn rất hoang mang, cái này hoàn toàn khác với những gì mà hắn tưởng tượng. Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, hắn cũng tiếp nhận sự thực.

Hắn sống lại đã thức tỉnh thiên phú rác rưởi, khiến cho hắn cũng đau đầu một trận, may mà hắn ở thời cổ đại đã học tập y thuật, để hắn ở hiện đại có miếng cơm ăn.



Trong những ngày tháng tiếp theo, hắn đọc tiểu thuyết, chơi game, hành nghề y... Lại là nhàn nhã qua hết một đời này.

Sau đó linh hồn của hắn lại chạy đến một thế giới khác đoạt xá trọng sinh.

Không thể nói kiếp nào hắn đều sống rất tốt, cũng có khi xui xẻo.

Nói đến đây, nhất định phải nói một chút về thiên phú bản mệnh của hắn, thiên phú bản mệnh có thể là dị năng, có thể là thần thông, cũng có thể là kim thủ chỉ, cụ thể là cái gì, cái này phải xem vận khí.

Bởi vì thiên phú bản mệnh là ngẫu nhiên, mỗi lần luân hồi phục sinh đều sẽ ngẫu nhiên thu hoạch được 1-3 loại thiên phú bản mệnh, thiên phú bản mệnh chắc chắn có, nhưng có thể thu hoạch được ba loại thiên phú bản mệnh hay không, cái này phải xem mặt thôi.

Thiên phú bản mệnh sẽ không tích lũy, bởi vì mỗi lần tử vong, toàn bộ những gì có được khi còn sống, ngoại trừ ký ức cùng tri thức ra, toàn bộ đều mất hết.

Cũng chính là nói mỗi một kiếp hắn sở hữu tối đa ba loại thiên phú bản mệnh, hơn nữa thiên phú bản mệnh cũng không phải là phục sinh liền có được.

Bắt buộc là sau khi phục sinh ba ngày mới thức tỉnh được, cũng chính là nói ba ngày trước khi phục sinh là thời kỳ nguy hiểm của hắn, bởi vì cái này, rất nhiều lần phục sinh hắn còn chưa thức tỉnh đã chết rồi.

Một lần là hắn đoạt xá tên tiểu ăn mày tàn phế, không đợi thiên phú bản mệnh thức tỉnh, hắn đã bị tên ăn mày khác khi dễ đến chết.

Để lại cho hắn ấn tượng khắc sâu nhất là, hắn lại trở về hiện đại, kết quả đó là thế giới hồi phục thần bí, sống không quá một ngày, hắn đã bị một con lịch quái khủng bố qua đường lườm chết.

Những thứ này còn không tính là gì, xui xẻo nhất là bị chính thiên phú bản mệnh của mình bẫy chết.

Có một lần thiên phú thức tỉnh là nguyền rủa tử vong, chỉ cần có sinh vật tiếp cận hắn trong bán kính một trăm mét sẽ chết, kết quả hắn đã bị thổ dân công kích từ xa giết chết.

Haizz~ ~

Nói nhiều chỉ thêm đau lòng!

May mà ở loại tình huống khắc nghiệt này, đại đa số hắn đều có thể vượt qua giai đoạn nguy hiểm ba ngày, có được thiên phú bản mệnh, ăn sung mặc sướng.

Mặc dù có lúc có được thiên phú dở tệ, nhưng dựa vào tri thức tích lũy nhiều đời của hắn, dù cho không có thiên phú bản mệnh, hắn rập khuôn cũng có thể sống thành dáng vẻ mà hắn muốn.

Nhưng mà hắn chán ngán rồi, luân hồi chuyển thế đã lâu, những gì nên trải nghiệm qua đều đã trải nghiệm hết rồi, Hoàng Đế hắn từng làm qua, quyền thần hắn từng làm qua, phú thương hắn cũng đã từng làm qua rồi...

Những năm tháng trầm luân sớm đã khiến cho lòng hắn không còn quá nhiều tranh giành lợi danh.

Luân hồi chuyển thế không ngừng, hắn không thay đổi được, hắn lẳng lặng lựa chọn điệu thấp.

"Đến đâu thì hay đến đó, mặc dù không biết kiếp này thiên phú bản mệnh là cái gì, hy vọng không phải thiên phú quá ăn hại là được."

"Thiên phú bản mệnh sau ba ngày mới thức tỉnh, vậy thì lợi dụng khoảng thời gian này tiêu hóa một chút ký ức của nguyên thân."

Hoàng Đông Kiệt đưa mắt liếc nhìn mật thất, liền biết được không ít thông tin, vượt qua giai đoạn nguy hiểm ba ngày là không thành vấn đề, hắn liền nhắm mắt bắt đầu tiêu hoá ký ức nguyên chủ.

Vừa tiêu hóa đã là một ngày, đây cũng là vì hắn không vội, nhưng sau khi tiêu hóa xong ký ức, đầu hắn liền đau nhức.

"Khá lắm, Vương gia tay cầm trọng binh, dã tâm bừng bừng muốn tạo phản làm Hoàng Đế, cái này không phù hợp với sự điệu thấp của ta."

"Đế quốc Đại Hạ, Đại Tông Sư... giá trị vũ lực này có vẻ như rất cao, có chút thú vị."



Hoàng Đông Kiệt mặc dù có chút phiền não do thân phận mang tới, nhưng trên mặt của hắn cũng hiện lên một chút hứng thú.

Trải qua nhiều kiếp như vậy, chuyện có thể khiến cho hắn hứng thú đã không còn nhiều nữa.

Thế giới này chỉ có một đế quốc, đó chính là đế quốc Đại Hạ mà Hoàng Đông Kiệt đang sống.

Đế quốc Đại Hạ từ khi thành lập đến nay đã hơn tám trăm năm, tám trăm năm đã biến con mãnh hổ đế quốc Đại Hạ này trở thành một con hổ bệnh mất hết nanh vuốt.

Đế quốc Đại Hạ ngoài mặt sở hữu 20 châu, nhưng thực tế khống chế không đến bảy châu, điều này khiến cho các đại thế lực trong thiên hạ đều đang mài đao xoèn xoẹt chuẩn bị thời cơ.

Nước phụ thuộc phía đông - Thanh Vũ quốc cùng nước phụ thuộc phía nam - Huyền Dương quốc đều ở trong bóng tối luyện binh đợi thế, cúi đầu xưng thần cùng tiến cống hàng năm lâu như vậy, bọn hắn nói không hận, đó là giả.

Bọn hắn đã sớm muốn trừ khử nước phụ thuộc này, đáng tiếc hai nước bọn hắn không có sự tồn tại của cường giả Đại Tông Sư, nếu không cũng không đến mức chờ đợi thời cơ như hiện tại.

Thế lực trong thiên hạ cũng phân chia đẳng cấp: Siêu Nhiên, Đỉnh Cấp, Nhất Lưu, Nhị Lưu...

Thế lực Siêu Nhiên có sáu cái, theo thứ tự là đế quốc Đại Hạ, Thánh Giáo (Ma Giáo), Thiên Sư Đạo, Đại Phật Tự, Thính Vũ Các, Vân Hải Phái.

Sở dĩ là thế lực Siêu Nhiên, bởi vì bọn hắn đều có Đại Tông Sư tọa trấn.

Thế lực đỉnh cấp có 12 cái, văn hội phía sau chậm rãi xuất hiện...

"Thiên hạ 20 châu, bốn thế lực Siêu Nhiên đã chia cắt hơn phân nửa, đây thật sự là…"

Hoàng Đông Kiệt không nói gì nữa, Ma Giáo đã âm thầm khống chế ba châu, Thiên Sư Đạo khống chế một châu, nhưng đạo quán phân nhánh của Thiên Sư Đạo phân bố không biết bao nhiêu trong thiên hạ.

Vân Hải Phái làm việc khiêm tốn, nhưng Vân Hải Phái cũng âm thầm khống chế hai châu không buông tay.

Thính Vũ Các, nghe có vẻ êm tai, nhưng nó cũng là một tổ chức sát nhân khổng lồ, tại sao một tổ chức sát thủ có thể xuất hiện danh tự như vậy.

Nhắc tới cũng hoang đường, bởi vì thủ lĩnh của bọn hắn Sát Thần - Mạch Vô Sinh mỗi lần ra tay giết người, trời tất đổ mưa, lâu ngày liền có danh hiệu Thính Vũ Các này.

Thính Vũ Các là thế lực Siêu Nhiên duy nhất không có hoạ địa mà phân, nó lấy tiền làm việc, nhưng cũng chỉ là giới hạn ở lấy tiền làm việc.

Một khi thu tiền, Thính Vũ Các chẳng cần biết ngươi là ai, mục tiêu không chết không thôi!

Cái này cũng dẫn đến rất nhiều quan viên của đế quốc Đại Hạ chết ở trong tay của Thính Vũ Các, nhưng Đế quốc Đại Hạ vì cái gọi là cân bằng, không dám ra tay quá đáng với Thính Vũ Các.

Vô cùng tàn nhẫn là Đại Phật Tự, lại có thể khống chế năm châu, trong đó Tế châu cũng bởi vì một câu nói của lão hòa thượng nào đó, Tế châu liền thuộc về sự khống chế của Đại Phật Tự.

Nói cái gì?

Tế châu có duyên với Phật Giáo của ta!

Nghe thử xem, một câu nói bá đạo thế nào chứ, một câu hữu duyên, Tế châu liền thuộc về Đại Phật Tự.

“Quả nhiên, bất kể đến thế giời nào, Phật Giáo vẫn luôn khiến người ta không vui.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp (Dịch)

Số ký tự: 0