Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp (Dịch)
Hắc Thủ Sau Màn
Bị Miêu Giảo Liễu
2024-11-24 18:30:57
"Nữ nhi, mở cửa ra đi, con cũng sắp một ngày không ăn gì rồi, cứ tiếp tục như vậy thân thể của con làm sao chịu nổi."
Trần Hoài Giang đứng ở cửa, nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng khóc yếu ớt của nữ nhi, trong lòng của hắn cảm giác khó chịu vô cùng, hắn rất hi vọng nữ nhi có thể đáp lại hắn một tiếng.
Nhưng hắn ở ngoài phòng đợi đã lâu, nữ nhi vẫn không có ý định trả lời hắn.
"Nữ nhi, con yên tâm, cha hứa với con, cha sẽ khiến cho cái tên tiểu tử khi dễ con phải trả giá thật đắt."
"Ăn chút gì đi, cha bây giờ chỉ có một nữ nhi bảo bối là con, con không ăn không uống như vậy, đây không phải là dày vò cha của con sao."
Trần Hoài Giang đứng ở cửa rất lâu, nghe thấy tiếng khóc của nữ nhi dần dần yên tĩnh, bất kể như thế nào, trước tiên khuyên nữ nhi ăn một chút gì đã rồi nói.
"Lừa gạt, gạt người, cha, người căn bản không làm gì được hắn."
Trần Vũ Linh ôm hai đầu gối sớm đã khóc mệt, cuối cùng ngẩng mặt lên, gương mặt lệ hoa như mưa kia khiến cho người ta không nhịn được mà đau lòng.
"Nữ nhi, cha làm sao có thể lừa con, cha của con chính là Tể Tướng, giáo huấn một Thiên Hộ cỏn con còn không dễ dàng ư."
Trần Hoài Giang thấy nữ nhi đáp lại hắn, cũng mặc kệ tất cả, trước tiên an ủi nữ nhi một chút đã rồi nói.
"Cha người đừng gạt con, Đông Võ Vương tay nắm trọng binh, lòng hắn dã tâm bừng bừng thiên hạ đều biết, triều đình chỉ có thể trấn an đối với Đông Võ Vương, không thể dùng sức mạnh."
"Động đến con trai của hắn chính là khiến cho hắn làm phản trước, cha người căn bản là không làm chủ được cho nữ nhi."
Danh xưng Vương gia của Hoàng Đông Kiệt: Đông Võ Vương
Trần Hoài Giang không nói gì nữa, bởi vì hắn thật sự không có cách nào phản bác lời của nữ nhi, hắn thân là Tể Tướng, hắn biết rõ tình huống của đế quốc Đại Hạ hơn ai hết.
"Cha, ta muốn biết ai là hắc thủ sau màn của chuyện này?"
Giọng điệu của Trần Vũ Linh vô cùng kinh người, khiến cho Trần Hoài Giang ở ngoài cửa giật mình.
"Nữ nhi, ngươi đang nói cái gì vậy?"
"Cha, ta là đương sự, lúc đó ta là bị hạ độc, nhưng tình huống của Hoàng Thiên Trấn lúc đó cũng không đúng."
"Sau đó ta suy nghĩ lại, phát hiện có rất nhiều chỗ không đúng, rõ ràng là có người âm thầm giở trò quỷ, không phải khiến cho Tướng Phủ và Đông Võ Vương phủ trở mặt, thì là có mục đích khác."
Trần Vũ Linh nói thế nào cũng là nữ nhi của Tể Tướng, trí tuệ nên có vẫn phải có, sau khi tỉnh táo lại, nàng phát hiện rất nhiều chỗ không đúng, có người ở phía sau tính toán gì đó.
"Ừm, cha sẽ điều tra rõ ràng, nếu như có người ở phía sau giở trò quỷ, cha sẽ không bỏ qua cho hắn"
"Cha, người cứ đặt cơm ở trước cửa, con muốn yên tĩnh một lát, đợi đói bụng rồi ta sẽ ăn."
Trần Hoài Giang muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng tất cả ngôn ngữ đều mắc kẹt ở cổ họng không thốt ra được, chỉ có thể dặn dò hạ nhân trông coi tiểu thư rồi rời đi.
"Đông Võ Vương phủ thế lực lớn, kết quả xử lý cuối cùng của chuyện này có thể sẽ dàn xếp ổn thoả, vì danh tiếng cùng cân nhắc các phương diện, cuối cùng bất kể ta có nguyện ý hay không, ta đều có thể bị ép gả…"
"Đây chính là vận mệnh của ta sao, tại sao ta có thể bất cam như vậy."
Trần Vũ Linh đang suy đoán ai sẽ là hắc thủ sau màn của chuyện này, nhưng không biết thế nào, liền nghĩ đến tương lai của mình, lẳng lặng, nàng lại thương tâm rơi lệ.
Thái Úy phủ
Chức Thái Úy cùng Tể Tướng là cùng cấp bậc.
"Trần Hoài Giang, tính kế hay lắm, không hổ là đối thủ cũ mấy thập niên của ta, đủ nham hiểm, ngay cả con gái của mình cũng đẩy vào."
"Đáng tiếc ngươi ta không phải người cùng một đường, lại có thể để ta phát giác được kế hoạch của ngươi, vậy thì ta không thể nào để cho ngươi thành công được."
"Đúng lúc, đây là cơ hội ngươi dành cho ta, việc này không những khiến cho ngươi tiền mất tật mang, nói không chừng còn có thể kéo ngươi xuống ngựa."
Thái Úy Tư Mã Tu Hào với nụ cười giả tạo vẫy gọi hạ nhân tới, ở bên tai dặn dò mấy câu, hạ nhân hiểu ý, liền đi sắp xếp.
Thiên lao
Hoàng Đông Kiệt tới rồi, quan binh trông coi thiên lao không ai dám ngăn cản bước chân của Hoàng Đông Kiệt.
Thời khắc đi vào thiên lao, Hoàng Đông Kiệt nhíu mày một cái, mùi trong thiên lao quả thật có chút khiến cho người ta không thoải mái.
Hoàng Đông Kiệt dừng bước, hắn không biết Hoàng Thiên Trấn bị nhốt ở trong phòng giam nào, quan binh trông coi phòng giam cũng thức thời, vội vàng dẫn đường.
"Sao ngươi lại tới đây."
Hoàng Thiên Trấn nhìn thấy người nào đó tới, ngay cả một tiếng phụ vương cũng không gọi, chỉ là có chút ngạc nhiên hỏi một câu.
"Tư vị gì?"
Hoàng Đông Kiệt nhìn nhi tử vừa lỗ mãng vừa rắm thúi này hỏi.
"Cái gì mà tư vị gì?"
Hoàng Thiên Trấn không biết lão tử của hắn đang hỏi về cái gì.
"Một trong năm mỹ nữ của kinh đô Trần Vũ Linh là tư vị gì?"
Hoàng Đông Kiệt nhìn thấy đại nhi tử cố ý bày ra bộ mặt rắm thối đối với hắn cũng không thèm để ý, ngược lại có chút bà tám hỏi xem đại nhi tử có tư vị gì.
"Hừ"
Hoàng Thiên Trấn đầu tiên là sửng sốt, lão đầu lạnh lùng vô tình này là trúng tà rồi sao, làm sao có thể hỏi ra loại câu hỏi kỳ quái này.
Hắn phản ứng lại hừ lạnh một tiếng, sau đó liền trầm mặc không để ý tới lão đầu nhà hắn.
Vẫn là rắm thối như vậy, Hoàng Đông Kiệt nhìn thấy thái độ của đại nhi tử đối với hắn vẫn không thay đổi, nhún vai cũng tỏ vẻ đã quen rồi.
"Ngươi còn muốn ra ngoài hay không, muốn ra ngoài thì nói cho ta biết ngươi làm sao mà trúng chiêu."
Hoàng Đông Kiệt nhìn thấy nếu như hắn không mở miệng, nơi này có thể sẽ còn yên tĩnh tiếp, bất lực, hắn chỉ có thể lùi một bước đối với vấn đề này.
"Ta nhớ cũng không nhiều, ngày đó ta đang uống rượu, uống một lát ta liền sau mất. Ta nhớ với tửu lượng của ta, loại rượu đó sẽ không thể nào uống say được, nhưng ta vẫn say."
"Rồi không biết bị ai dìu vào một căn phòng, sau đó xảy ra chuyện không nên phát sinh, chờ ta hoàn toàn tỉnh táo lại, ta đã ở trong phòng giam này rồi."
Hoàng Thiên Trấn suy nghĩ một chút, vẫn là đem việc mà bản thân trải qua kể ra một lượt, thực ra hắn biết hắn không nói cũng không sao cả, bởi vì phụ vương của hắn cũng sẽ nghĩ cách đưa hắn ra ngoài.
Chỉ là nghĩ đến Phụ Vương đích thân đến thiên lao thăm hắn, không biết xuất phát từ tâm trạng gì, hắn đã nói ra.
"Cô nương kia có tư vị gì?"
Hoàng Thiên Trấn nói xong yên tĩnh chờ lão tử của hắn nói tiếp, kết quả chờ được một câu nói như vậy, tức giận đến mức khiến hắn quay lưng ngồi xuống, không muốn để ý đến lão tử của hắn nữa.
"Thành thật đợi đi, nhanh nhất là một hai ngày ngươi sẽ có thể ra ngoài."
Quả nhiên, mặc kệ ở thế giới nào, giao lưu giữa phụ tử vĩnh viễn đều ngắn gọn như vậy.
Một dạng bệnh chung là, nhi tử không muốn để phụ thân quản quá nhiều, cũng không muốn để cho phụ thân biết quá nhiều.
Phụ thân muốn quan tâm nhi tử, nhưng không biết phải quan tâm như thế nào, cũng không biết phải kết nối như thế nào mới được, lẳng lặng biến thành trầm mặc ít nói.
Hoàng Đông Kiệt nói xong liền bước ra ngoài cửa.
"Phụ vương"
Hoàng Đông Kiệt dừng bước, quay đầu nhìn Hoàng Thiên Trấn với vẻ mặt do dự.
"Có thể đừng…"
Nói đến đây, Hoàng Thiên Trấn ngừng lại, nhớ tới thái độ của phụ vương, trước đây không đồng ý, hiện tại làm sao có thể đồng ý chứ.
Thế là hắn không nói cái gì nữa, tiếp tục quay đầu ngồi lại.
"Sau này nói chuyện không được nói nửa chừng, bằng không ta đánh chết ngươi."
Hoàng Đông Kiệt để lại một câu rồi rời đi, thực ra hắn biết đại nhi tử muốn nói cái gì, chính là bảo hắn đừng tạo phản.
Trần Hoài Giang đứng ở cửa, nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng khóc yếu ớt của nữ nhi, trong lòng của hắn cảm giác khó chịu vô cùng, hắn rất hi vọng nữ nhi có thể đáp lại hắn một tiếng.
Nhưng hắn ở ngoài phòng đợi đã lâu, nữ nhi vẫn không có ý định trả lời hắn.
"Nữ nhi, con yên tâm, cha hứa với con, cha sẽ khiến cho cái tên tiểu tử khi dễ con phải trả giá thật đắt."
"Ăn chút gì đi, cha bây giờ chỉ có một nữ nhi bảo bối là con, con không ăn không uống như vậy, đây không phải là dày vò cha của con sao."
Trần Hoài Giang đứng ở cửa rất lâu, nghe thấy tiếng khóc của nữ nhi dần dần yên tĩnh, bất kể như thế nào, trước tiên khuyên nữ nhi ăn một chút gì đã rồi nói.
"Lừa gạt, gạt người, cha, người căn bản không làm gì được hắn."
Trần Vũ Linh ôm hai đầu gối sớm đã khóc mệt, cuối cùng ngẩng mặt lên, gương mặt lệ hoa như mưa kia khiến cho người ta không nhịn được mà đau lòng.
"Nữ nhi, cha làm sao có thể lừa con, cha của con chính là Tể Tướng, giáo huấn một Thiên Hộ cỏn con còn không dễ dàng ư."
Trần Hoài Giang thấy nữ nhi đáp lại hắn, cũng mặc kệ tất cả, trước tiên an ủi nữ nhi một chút đã rồi nói.
"Cha người đừng gạt con, Đông Võ Vương tay nắm trọng binh, lòng hắn dã tâm bừng bừng thiên hạ đều biết, triều đình chỉ có thể trấn an đối với Đông Võ Vương, không thể dùng sức mạnh."
"Động đến con trai của hắn chính là khiến cho hắn làm phản trước, cha người căn bản là không làm chủ được cho nữ nhi."
Danh xưng Vương gia của Hoàng Đông Kiệt: Đông Võ Vương
Trần Hoài Giang không nói gì nữa, bởi vì hắn thật sự không có cách nào phản bác lời của nữ nhi, hắn thân là Tể Tướng, hắn biết rõ tình huống của đế quốc Đại Hạ hơn ai hết.
"Cha, ta muốn biết ai là hắc thủ sau màn của chuyện này?"
Giọng điệu của Trần Vũ Linh vô cùng kinh người, khiến cho Trần Hoài Giang ở ngoài cửa giật mình.
"Nữ nhi, ngươi đang nói cái gì vậy?"
"Cha, ta là đương sự, lúc đó ta là bị hạ độc, nhưng tình huống của Hoàng Thiên Trấn lúc đó cũng không đúng."
"Sau đó ta suy nghĩ lại, phát hiện có rất nhiều chỗ không đúng, rõ ràng là có người âm thầm giở trò quỷ, không phải khiến cho Tướng Phủ và Đông Võ Vương phủ trở mặt, thì là có mục đích khác."
Trần Vũ Linh nói thế nào cũng là nữ nhi của Tể Tướng, trí tuệ nên có vẫn phải có, sau khi tỉnh táo lại, nàng phát hiện rất nhiều chỗ không đúng, có người ở phía sau tính toán gì đó.
"Ừm, cha sẽ điều tra rõ ràng, nếu như có người ở phía sau giở trò quỷ, cha sẽ không bỏ qua cho hắn"
"Cha, người cứ đặt cơm ở trước cửa, con muốn yên tĩnh một lát, đợi đói bụng rồi ta sẽ ăn."
Trần Hoài Giang muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng tất cả ngôn ngữ đều mắc kẹt ở cổ họng không thốt ra được, chỉ có thể dặn dò hạ nhân trông coi tiểu thư rồi rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đông Võ Vương phủ thế lực lớn, kết quả xử lý cuối cùng của chuyện này có thể sẽ dàn xếp ổn thoả, vì danh tiếng cùng cân nhắc các phương diện, cuối cùng bất kể ta có nguyện ý hay không, ta đều có thể bị ép gả…"
"Đây chính là vận mệnh của ta sao, tại sao ta có thể bất cam như vậy."
Trần Vũ Linh đang suy đoán ai sẽ là hắc thủ sau màn của chuyện này, nhưng không biết thế nào, liền nghĩ đến tương lai của mình, lẳng lặng, nàng lại thương tâm rơi lệ.
Thái Úy phủ
Chức Thái Úy cùng Tể Tướng là cùng cấp bậc.
"Trần Hoài Giang, tính kế hay lắm, không hổ là đối thủ cũ mấy thập niên của ta, đủ nham hiểm, ngay cả con gái của mình cũng đẩy vào."
"Đáng tiếc ngươi ta không phải người cùng một đường, lại có thể để ta phát giác được kế hoạch của ngươi, vậy thì ta không thể nào để cho ngươi thành công được."
"Đúng lúc, đây là cơ hội ngươi dành cho ta, việc này không những khiến cho ngươi tiền mất tật mang, nói không chừng còn có thể kéo ngươi xuống ngựa."
Thái Úy Tư Mã Tu Hào với nụ cười giả tạo vẫy gọi hạ nhân tới, ở bên tai dặn dò mấy câu, hạ nhân hiểu ý, liền đi sắp xếp.
Thiên lao
Hoàng Đông Kiệt tới rồi, quan binh trông coi thiên lao không ai dám ngăn cản bước chân của Hoàng Đông Kiệt.
Thời khắc đi vào thiên lao, Hoàng Đông Kiệt nhíu mày một cái, mùi trong thiên lao quả thật có chút khiến cho người ta không thoải mái.
Hoàng Đông Kiệt dừng bước, hắn không biết Hoàng Thiên Trấn bị nhốt ở trong phòng giam nào, quan binh trông coi phòng giam cũng thức thời, vội vàng dẫn đường.
"Sao ngươi lại tới đây."
Hoàng Thiên Trấn nhìn thấy người nào đó tới, ngay cả một tiếng phụ vương cũng không gọi, chỉ là có chút ngạc nhiên hỏi một câu.
"Tư vị gì?"
Hoàng Đông Kiệt nhìn nhi tử vừa lỗ mãng vừa rắm thúi này hỏi.
"Cái gì mà tư vị gì?"
Hoàng Thiên Trấn không biết lão tử của hắn đang hỏi về cái gì.
"Một trong năm mỹ nữ của kinh đô Trần Vũ Linh là tư vị gì?"
Hoàng Đông Kiệt nhìn thấy đại nhi tử cố ý bày ra bộ mặt rắm thối đối với hắn cũng không thèm để ý, ngược lại có chút bà tám hỏi xem đại nhi tử có tư vị gì.
"Hừ"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoàng Thiên Trấn đầu tiên là sửng sốt, lão đầu lạnh lùng vô tình này là trúng tà rồi sao, làm sao có thể hỏi ra loại câu hỏi kỳ quái này.
Hắn phản ứng lại hừ lạnh một tiếng, sau đó liền trầm mặc không để ý tới lão đầu nhà hắn.
Vẫn là rắm thối như vậy, Hoàng Đông Kiệt nhìn thấy thái độ của đại nhi tử đối với hắn vẫn không thay đổi, nhún vai cũng tỏ vẻ đã quen rồi.
"Ngươi còn muốn ra ngoài hay không, muốn ra ngoài thì nói cho ta biết ngươi làm sao mà trúng chiêu."
Hoàng Đông Kiệt nhìn thấy nếu như hắn không mở miệng, nơi này có thể sẽ còn yên tĩnh tiếp, bất lực, hắn chỉ có thể lùi một bước đối với vấn đề này.
"Ta nhớ cũng không nhiều, ngày đó ta đang uống rượu, uống một lát ta liền sau mất. Ta nhớ với tửu lượng của ta, loại rượu đó sẽ không thể nào uống say được, nhưng ta vẫn say."
"Rồi không biết bị ai dìu vào một căn phòng, sau đó xảy ra chuyện không nên phát sinh, chờ ta hoàn toàn tỉnh táo lại, ta đã ở trong phòng giam này rồi."
Hoàng Thiên Trấn suy nghĩ một chút, vẫn là đem việc mà bản thân trải qua kể ra một lượt, thực ra hắn biết hắn không nói cũng không sao cả, bởi vì phụ vương của hắn cũng sẽ nghĩ cách đưa hắn ra ngoài.
Chỉ là nghĩ đến Phụ Vương đích thân đến thiên lao thăm hắn, không biết xuất phát từ tâm trạng gì, hắn đã nói ra.
"Cô nương kia có tư vị gì?"
Hoàng Thiên Trấn nói xong yên tĩnh chờ lão tử của hắn nói tiếp, kết quả chờ được một câu nói như vậy, tức giận đến mức khiến hắn quay lưng ngồi xuống, không muốn để ý đến lão tử của hắn nữa.
"Thành thật đợi đi, nhanh nhất là một hai ngày ngươi sẽ có thể ra ngoài."
Quả nhiên, mặc kệ ở thế giới nào, giao lưu giữa phụ tử vĩnh viễn đều ngắn gọn như vậy.
Một dạng bệnh chung là, nhi tử không muốn để phụ thân quản quá nhiều, cũng không muốn để cho phụ thân biết quá nhiều.
Phụ thân muốn quan tâm nhi tử, nhưng không biết phải quan tâm như thế nào, cũng không biết phải kết nối như thế nào mới được, lẳng lặng biến thành trầm mặc ít nói.
Hoàng Đông Kiệt nói xong liền bước ra ngoài cửa.
"Phụ vương"
Hoàng Đông Kiệt dừng bước, quay đầu nhìn Hoàng Thiên Trấn với vẻ mặt do dự.
"Có thể đừng…"
Nói đến đây, Hoàng Thiên Trấn ngừng lại, nhớ tới thái độ của phụ vương, trước đây không đồng ý, hiện tại làm sao có thể đồng ý chứ.
Thế là hắn không nói cái gì nữa, tiếp tục quay đầu ngồi lại.
"Sau này nói chuyện không được nói nửa chừng, bằng không ta đánh chết ngươi."
Hoàng Đông Kiệt để lại một câu rồi rời đi, thực ra hắn biết đại nhi tử muốn nói cái gì, chính là bảo hắn đừng tạo phản.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro