Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp (Dịch)
Phụ Vương Ngươi...
Bị Miêu Giảo Liễu
2024-11-21 18:10:13
Hoàng Thiên Khải không thể không cảm thán, người khác đột phá Tông Sư bình thường đều bảy tám chục tuổi, còn Kiều Vân Nhi năm nay mới chỉ 26, 27 tuổi đã đột phá Tông Sư.
Tông Sư hơn hai mươi tuổi không phải còn yêu nghiệt hơn so với yêu nghiệt sao, nhưng ông trời hết lần này tới lần khác đố kỵ anh tài, khiến cho Kiều Vân Nhi mắc bệnh nan y, ông trời này thực sự là không nhìn được người khác tốt hơn.
"Ở một mặt thiên phú này, ta quả thực còn mạnh hơn nhiều so với rất nhiều người, nhưng phương diện vận khí, ta không may mắn gì cả."
Kiều Vân Nhi tự biết vận khí của mình, có thể nói phương diện vận khí của nàng, quả thực là hỏng bét, nếu không, nàng sao lại mắc bệnh nan y, nàng sao lại đắc tội với nửa thế lực thiên hạ.
"Vận khí đã hình thành thì không thay đổi, ta tin rằng chúng ta sau này nhất định sẽ sống càng tốt hơn, Vân Nhi, theo ta trở về kinh đô đi."
Hoàng Thiên Khải nắm chặt tay của Kiều Vân Nhi nói. "Ừm."
Kiều Vân Nhi cuối cùng vẫn thua ở trong ánh mắt tình cảm dịu dàng của Hoàng Thiên Khải.
Đông Võ Vương phủ
"Thiên Trấn, ngươi tìm vi phụ có chuyện gì?"
Hoàng Đông Kiệt đang ở bên hồ câu cá, sắp có một con cá cắn câu rồi, kết quả bị Hoàng Thiên Trấn đi tới làm sợ chạy.
"Phụ vương, ta muốn ra ngoài tìm nàng."
Hoàng Đông Kiệt đương nhiên hiểu được "Nàng" này là chỉ Trần Vũ Linh. "Ngươi tính đi đâu tìm?"
Hoàng Đông Kiệt không quay đầu lại, ánh mắt vẫn đặt ở trên phao câu cá.
"Không biết, nhưng ta sẽ từ từ tìm, cho đến khi tìm được nàng mới thôi."
Hoàng Thiên Trấn lắc đầu nói. "Tại sao phải đi tìm nàng?"
"Nàng đã sớm là người của ta, cho dù nàng vẫn chưa qua cửa. Hơn nữa, một cô gái yếu đuối như nàng ở bên ngoài, ta không yên tâm."
Hoàng Thiên Trấn rất nghiêm túc nói.
"Ngươi muốn đi tìm nàng cũng được, nhưng mà trước tiên người phải đột phá đến Tiên Thiên rồi nói, ta chỉ không hiểu, ngươi đã tu luyện rất lâu rồi, đến bây giờ vẫn là Hậu Thiên đỉnh phong."
Hoàng Đông Kiệt quay đầu với ánh mắt rất ghét bỏ nhìn Hoàng Thiên Trấn.
Hoàng Thiên Trấn còn muốn giải thích, ở cái tuổi này rất nhiều người đều không bằng ta đấy.
Nhưng nghĩ tới hắn là đại công tử của Đông Võ Vương phủ, có tài nguyên lớn như vậy ở đây, vẫn là Hậu Thiên đỉnh phong quả thật có chút không phải.
Nhưng cái này cũng không trách hắn, trước đó thái độ của hắn đối với luyện võ cũng không chuyên tâm lắm.
"Đột phá Tiên Thiên đơn giản, ta đây sẽ. . ." "Không được dùng hạp dược."
Hoàng Thiên Trấn nhất thời không phản đối, hắn quả thực muốn dùng hạp dược, ai ngờ rằng phụ vương đã lập tức phát giác đồng thời ngăn cản hắn.
"Cùng ta đến phòng tu luyện, không đến Tiên Thiên ngươi đừng hòng rời khỏi phòng tu luyện."
Hoàng Thiên Trấn nhìn bóng lưng của phụ vương, lòng không phục đi theo sau. "Công kích ta."
Đến phòng tu luyện, Hoàng Đông Kiệt trực tiếp bảo Hoàng Thiên Trấn xuất thủ công kích hắn.
"Phụ Vương, vậy ta sẽ không khách khí, hây~" "Ây da"
Hoàng Thiên Trấn vừa mới chuẩn bị xong, đang muốn nhảy bổ về phía lão tử hắn, kết quả lão tử trước mắt không biết đã biến mất không thấy đâu từ lúc nào.
Một cỗ lực đạo đột nhiên từ mông truyền đến, hắn bị đá, khiến cho hắn lăn vài vòng trên mặt đất.
"Phụ vương ngươi khi dễ người khác, ngươi không được áp chế tu vi đánh với ta, ngươi làm như vậy khác nào khi dễ tiểu hài tử chứ?"
Hoàng Thiên Trấn rất uất ức đứng lên, tố cáo phụ vương khinh thường hắn.
"Ai nói không có khác biệt, ta khi dễ tiểu hài tử có thể nương tay, nhưng đánh ngươi ta sẽ không nương tay."
"Hơn nữa ta nói với ngươi là áp chế tu vi lúc nào vậy."
Hoàng Thiên Trấn: ⊙⊙
"Ngươi không áp chế tu vi, ta không đánh với ngươi."
Hoàng Thiên Trấn rốt cuộc đã phát hiện một mặt bất lương của phụ vương, lần này hắn biết thông minh rồi, trước hết để phụ thân áp chế tu vi, hắn không muốn bị ngược.
"Được, đến đây đi!"
Hoàng Đông Kiệt gật đầu ngoắc ngoắc ngón tay với Hoàng Thiên Trấn. "Vậy ta tới đây."
Hoàng Thiên Trấn cảm thấy cho dù không vô địch cùng cảnh giới, cũng không đến mức thua quá khó coi, lần này hắn rất nghiêm túc, hắn muốn để cho phụ vương biết, cho dù hắn không nghiêm túc luyện võ thì ở phương diện luyện võ hắn cũng là thiên tài.
"Tất cả đều là chỗ sơ hở, haizz ~ "
Hoàng Đông Kiệt nhìn thấy chiêu thức tiến công của Hoàng Thiên Trấn toàn là nhược điểm, khiến cho hắn một hơi đã là Vương Bát quyền.
Quyền này rất là kỳ diệu, Hoàng Thiên Trấn vừa lên đã bị đánh ngã xuống đất, hắn che mắt mình mà hét lên đau đớn.
Hoàng Đông Kiệt cũng không dạy nữa, ngồi ở một bên chờ nhi tử của của hắn khôi phục.
Qua một lúc lâu, Hoàng Thiên Trấn rốt cuộc đã tỉnh lại, nhưng mà hắn uất ức đến mức đáng thương nhìn phụ vương hắn.
Hắn che một con mắt, hắn rõ ràng biết con mắt kia đã bị đánh thành vành đen rồi.
"Ngươi kinh nghiệm quá ít, cho dù là giết chóc giữa đồng cấp thì cũng chỉ là đoá hoa trồng trong nhà kính, ngươi chết trước, không được, trước tiên cần phải bồi dưỡng kinh nghiệm giết chóc cho ngươi."
"Lý Quý, tìm mấy cao thủ lão đạo trong phủ dạy hắn kinh nghiệm giết chóc." Nói xong, Hoàng Đông Kiệt không cho Hoàng Thiên Trấn từ chối liền rời đi.
Mãi cho đến ngày hôm sau, Hoàng Đông Kiệt mới đến gặp Hoàng Thiên Trấn, cũng không biết cao thủ trong phủ dạy thế nào, trong ánh mắt của Hoàng Thiên Trấn đã có mùi vị hung ác.
Hoàng Đông Kiệt rất hài lòng, bảo những người khác trong phòng tu luyện ra ngoài trước.
"Trước tiên ngươi đừng nóng vội đi ra ngoài nhanh như vậy, để cho mấy lão sư phụ kia dạy ngươi thêm vài ngày nữa, mấy lão sư phụ kia không chỉ có kinh nghiệm giết chóc phong phú, kinh nghiệm sinh tồn còn lại ngươi cũng phải học một chút."
"Bên ngoài không thể so với trong nhà, trong nhà ngươi có bị thương thế nào cũng sẽ không nguy hiểm tới tính mạng, bên ngoài lại là thế giới ăn tươi nuốt sống, không cẩn thận thì có thể trúng chiêu, không còn nữa."
"Ta cũng không muốn ngay ngày đầu tiên ngươi đi ra ngoài, ngày thứ hai đã không còn nữa."
Hoàng Đông Kiệt ánh mắt bình tĩnh nhìn nhi tử nói.
"Biết rồi, ta sẽ chuyên tâm học."
Hoàng Thiên Trấn biết phụ vương là vì tốt cho hắn, hắn không có bất kỳ bất mãn nào, nghiêm túc học là được rồi.
"Thiên Cương Quyết học được tầng thứ mấy rồi?" Hoàng Đông Kiệt hỏi.
"Tầng, tầng thứ 4."
Hoàng Thiên Trấn có chút ngượng ngùng nói.
"Trước đây bảo ngươi học thuộc lòng Thiên Cương Quyết chưa quên đấy chứ?"
"Chưa quên."
Hoàng Thiên Trấn mặc dù không biết phụ thân hỏi vấn đề này là vì cái gì, nhưng hắn vẫn thành thật trả lời.
Tông Sư hơn hai mươi tuổi không phải còn yêu nghiệt hơn so với yêu nghiệt sao, nhưng ông trời hết lần này tới lần khác đố kỵ anh tài, khiến cho Kiều Vân Nhi mắc bệnh nan y, ông trời này thực sự là không nhìn được người khác tốt hơn.
"Ở một mặt thiên phú này, ta quả thực còn mạnh hơn nhiều so với rất nhiều người, nhưng phương diện vận khí, ta không may mắn gì cả."
Kiều Vân Nhi tự biết vận khí của mình, có thể nói phương diện vận khí của nàng, quả thực là hỏng bét, nếu không, nàng sao lại mắc bệnh nan y, nàng sao lại đắc tội với nửa thế lực thiên hạ.
"Vận khí đã hình thành thì không thay đổi, ta tin rằng chúng ta sau này nhất định sẽ sống càng tốt hơn, Vân Nhi, theo ta trở về kinh đô đi."
Hoàng Thiên Khải nắm chặt tay của Kiều Vân Nhi nói. "Ừm."
Kiều Vân Nhi cuối cùng vẫn thua ở trong ánh mắt tình cảm dịu dàng của Hoàng Thiên Khải.
Đông Võ Vương phủ
"Thiên Trấn, ngươi tìm vi phụ có chuyện gì?"
Hoàng Đông Kiệt đang ở bên hồ câu cá, sắp có một con cá cắn câu rồi, kết quả bị Hoàng Thiên Trấn đi tới làm sợ chạy.
"Phụ vương, ta muốn ra ngoài tìm nàng."
Hoàng Đông Kiệt đương nhiên hiểu được "Nàng" này là chỉ Trần Vũ Linh. "Ngươi tính đi đâu tìm?"
Hoàng Đông Kiệt không quay đầu lại, ánh mắt vẫn đặt ở trên phao câu cá.
"Không biết, nhưng ta sẽ từ từ tìm, cho đến khi tìm được nàng mới thôi."
Hoàng Thiên Trấn lắc đầu nói. "Tại sao phải đi tìm nàng?"
"Nàng đã sớm là người của ta, cho dù nàng vẫn chưa qua cửa. Hơn nữa, một cô gái yếu đuối như nàng ở bên ngoài, ta không yên tâm."
Hoàng Thiên Trấn rất nghiêm túc nói.
"Ngươi muốn đi tìm nàng cũng được, nhưng mà trước tiên người phải đột phá đến Tiên Thiên rồi nói, ta chỉ không hiểu, ngươi đã tu luyện rất lâu rồi, đến bây giờ vẫn là Hậu Thiên đỉnh phong."
Hoàng Đông Kiệt quay đầu với ánh mắt rất ghét bỏ nhìn Hoàng Thiên Trấn.
Hoàng Thiên Trấn còn muốn giải thích, ở cái tuổi này rất nhiều người đều không bằng ta đấy.
Nhưng nghĩ tới hắn là đại công tử của Đông Võ Vương phủ, có tài nguyên lớn như vậy ở đây, vẫn là Hậu Thiên đỉnh phong quả thật có chút không phải.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng cái này cũng không trách hắn, trước đó thái độ của hắn đối với luyện võ cũng không chuyên tâm lắm.
"Đột phá Tiên Thiên đơn giản, ta đây sẽ. . ." "Không được dùng hạp dược."
Hoàng Thiên Trấn nhất thời không phản đối, hắn quả thực muốn dùng hạp dược, ai ngờ rằng phụ vương đã lập tức phát giác đồng thời ngăn cản hắn.
"Cùng ta đến phòng tu luyện, không đến Tiên Thiên ngươi đừng hòng rời khỏi phòng tu luyện."
Hoàng Thiên Trấn nhìn bóng lưng của phụ vương, lòng không phục đi theo sau. "Công kích ta."
Đến phòng tu luyện, Hoàng Đông Kiệt trực tiếp bảo Hoàng Thiên Trấn xuất thủ công kích hắn.
"Phụ Vương, vậy ta sẽ không khách khí, hây~" "Ây da"
Hoàng Thiên Trấn vừa mới chuẩn bị xong, đang muốn nhảy bổ về phía lão tử hắn, kết quả lão tử trước mắt không biết đã biến mất không thấy đâu từ lúc nào.
Một cỗ lực đạo đột nhiên từ mông truyền đến, hắn bị đá, khiến cho hắn lăn vài vòng trên mặt đất.
"Phụ vương ngươi khi dễ người khác, ngươi không được áp chế tu vi đánh với ta, ngươi làm như vậy khác nào khi dễ tiểu hài tử chứ?"
Hoàng Thiên Trấn rất uất ức đứng lên, tố cáo phụ vương khinh thường hắn.
"Ai nói không có khác biệt, ta khi dễ tiểu hài tử có thể nương tay, nhưng đánh ngươi ta sẽ không nương tay."
"Hơn nữa ta nói với ngươi là áp chế tu vi lúc nào vậy."
Hoàng Thiên Trấn: ⊙⊙
"Ngươi không áp chế tu vi, ta không đánh với ngươi."
Hoàng Thiên Trấn rốt cuộc đã phát hiện một mặt bất lương của phụ vương, lần này hắn biết thông minh rồi, trước hết để phụ thân áp chế tu vi, hắn không muốn bị ngược.
"Được, đến đây đi!"
Hoàng Đông Kiệt gật đầu ngoắc ngoắc ngón tay với Hoàng Thiên Trấn. "Vậy ta tới đây."
Hoàng Thiên Trấn cảm thấy cho dù không vô địch cùng cảnh giới, cũng không đến mức thua quá khó coi, lần này hắn rất nghiêm túc, hắn muốn để cho phụ vương biết, cho dù hắn không nghiêm túc luyện võ thì ở phương diện luyện võ hắn cũng là thiên tài.
"Tất cả đều là chỗ sơ hở, haizz ~ "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoàng Đông Kiệt nhìn thấy chiêu thức tiến công của Hoàng Thiên Trấn toàn là nhược điểm, khiến cho hắn một hơi đã là Vương Bát quyền.
Quyền này rất là kỳ diệu, Hoàng Thiên Trấn vừa lên đã bị đánh ngã xuống đất, hắn che mắt mình mà hét lên đau đớn.
Hoàng Đông Kiệt cũng không dạy nữa, ngồi ở một bên chờ nhi tử của của hắn khôi phục.
Qua một lúc lâu, Hoàng Thiên Trấn rốt cuộc đã tỉnh lại, nhưng mà hắn uất ức đến mức đáng thương nhìn phụ vương hắn.
Hắn che một con mắt, hắn rõ ràng biết con mắt kia đã bị đánh thành vành đen rồi.
"Ngươi kinh nghiệm quá ít, cho dù là giết chóc giữa đồng cấp thì cũng chỉ là đoá hoa trồng trong nhà kính, ngươi chết trước, không được, trước tiên cần phải bồi dưỡng kinh nghiệm giết chóc cho ngươi."
"Lý Quý, tìm mấy cao thủ lão đạo trong phủ dạy hắn kinh nghiệm giết chóc." Nói xong, Hoàng Đông Kiệt không cho Hoàng Thiên Trấn từ chối liền rời đi.
Mãi cho đến ngày hôm sau, Hoàng Đông Kiệt mới đến gặp Hoàng Thiên Trấn, cũng không biết cao thủ trong phủ dạy thế nào, trong ánh mắt của Hoàng Thiên Trấn đã có mùi vị hung ác.
Hoàng Đông Kiệt rất hài lòng, bảo những người khác trong phòng tu luyện ra ngoài trước.
"Trước tiên ngươi đừng nóng vội đi ra ngoài nhanh như vậy, để cho mấy lão sư phụ kia dạy ngươi thêm vài ngày nữa, mấy lão sư phụ kia không chỉ có kinh nghiệm giết chóc phong phú, kinh nghiệm sinh tồn còn lại ngươi cũng phải học một chút."
"Bên ngoài không thể so với trong nhà, trong nhà ngươi có bị thương thế nào cũng sẽ không nguy hiểm tới tính mạng, bên ngoài lại là thế giới ăn tươi nuốt sống, không cẩn thận thì có thể trúng chiêu, không còn nữa."
"Ta cũng không muốn ngay ngày đầu tiên ngươi đi ra ngoài, ngày thứ hai đã không còn nữa."
Hoàng Đông Kiệt ánh mắt bình tĩnh nhìn nhi tử nói.
"Biết rồi, ta sẽ chuyên tâm học."
Hoàng Thiên Trấn biết phụ vương là vì tốt cho hắn, hắn không có bất kỳ bất mãn nào, nghiêm túc học là được rồi.
"Thiên Cương Quyết học được tầng thứ mấy rồi?" Hoàng Đông Kiệt hỏi.
"Tầng, tầng thứ 4."
Hoàng Thiên Trấn có chút ngượng ngùng nói.
"Trước đây bảo ngươi học thuộc lòng Thiên Cương Quyết chưa quên đấy chứ?"
"Chưa quên."
Hoàng Thiên Trấn mặc dù không biết phụ thân hỏi vấn đề này là vì cái gì, nhưng hắn vẫn thành thật trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro