Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp (Dịch)

Thiên Phú Tới Tay

Bị Miêu Giảo Liễu

2024-11-21 18:10:13

"Thêm với Thanh Long vệ một trong tứ vệ của tứ châu ngoại thành kinh đô là của ta, tam vệ khác đều là ba vạn người."

"Chỉ có Thanh Long vệ là của ta, bị ta làm thành đặc thù, gắng gượng có được năm vạn người, chẳng trách đứa cháu hoàng đế kia của ta vô cùng căng thẳng đối với ta."

"Điều kiện như vậy, vừa tạo phản, xác suất thành công rất lớn, đáng tiếc nguyên chủ không làm rõ thái độ của lão tổ Hoàng Thạch Thiên, dẫn tới hiện tại vẫn trì hoãn không có động thủ."

"Nguyên chủ đáng thương, ngươi không tạo phản, đợi ta đến rồi, thì ngươi càng không có cơ hội nữa, ba phút mặc niệm cho ngươi, a men~"

Hoàng Đông Kiệt cảm thấy Hàn Băng Thạch rất thoải mái, cũng lười ngồi xếp bằng, cả người lười nhác nằm sấp ở bên trên, hơi híp mắt lại.

"Chờ đã, hình như ta có hai đứa con trai, quan hệ với ta đều không tốt lắm."

Đôi mắt hơi híp của Hoàng Đông Kiệt mở ra, lật xem ký ức có liên quan đến hai đứa con trai trong đầu, cuối cùng hắn đau đầu, lộ ra một nụ cười khổ.

Hắn thừa kế toàn bộ của nguyên chủ, suy nghĩ và dã tâm của nguyên chủ, hắn có thể không để tâm. Đối với loại tình cảm nào đó trong lòng của nguyên chủ, hắn cũng có thể lựa chọn tiếp nhận, hoặc là không chấp nhận.

Dưới tình huống bình thường, hắn cũng có thể lựa chọn tiếp nhận, nếu như mỗi lần luân hồi đều vô tâm vô phế, rất dễ dàng khiến người ta biến thành thái thượng vong tình, nhưng hắn không muốn mất đi bản thân.

Con người không phải cây cỏ, trải nghiệm cuộc sống khác nhau cũng là một sự hưởng thụ.

Đại nhi tử Hoàng Thiên Trấn năm nay 24 tuổi, hiện đang giữ chức Thiên Hộ của Nam Phủ ty. Đương nhiên, tuổi còn trẻ lên làm Thiên Hộ chắc chắn không thể thiếu sự âm thầm hỗ trợ của lão tử hắn.

Nhưng sau khi tiểu tử này dần dần phát giác được dã tâm của lão tử hắn, khuyên lão tử hắn không nên tạo phản, không được khiến cho sinh linh đồ thán, không được trở thành cọng rơm cuối cùng áp chế đế quốc Đại Hạ.

Với dã tâm cùng tính cách của nguyên chủ, việc này làm sao có thể bàn luận, sau đó phụ tử cãi vã lên, cuối cùng nguyên chủ còn hung hăng tát Hoàng Thiên Trấn một cái.

Một cái tát này thêm với bởi vì chuyện của mất mẫu thân trước đó mà sinh ra xa cách đối với phụ thân, Hoàng Thiên Trấn triệt để chết tâm.

Từ sau ngày đó, hắn chưa từng trở lại Vương phủ dù chỉ một lần, vẫn luôn ở Nam Phủ ty làm việc, không tham dự vào bất cứ chuyện gì có liên quan đến phụ thân.

Tiểu nhi tử Hoàng Thiên Khải cũng bởi vì mẫu thân chết mà sinh ra ngăn cách đối với người phụ thân như hắn, sớm đã rời khỏi nhà đi phiêu bạt giang hồ, cũng rất lâu rồi không trở về nhà.

"Không ngờ rằng nguyên chủ cũng sẽ có một nữ nhân yêu mến."



Hoàng Đông Kiệt không khỏi cảm thán một tiếng, nguyên chủ đã cưới một thê tử, cũng chính là mẫu thân của hai huynh đệ Hoàng Thiên Trấn, Vương Vũ Linh.

Vương Vũ Linh bởi vì nguyên nhân tiên thiên, thân thể vốn đã ốm yếu, sau khi sinh hạ hai đứa bé, thân thể càng hư nhược, nhưng Hoàng Đông Kiệt trước đây lại thích đánh chiến, quanh năm không ở Vương phủ.

Vương Vũ Linh bởi vì suy nghĩ quá nặng, khúc mắc quá nhiều, kết quả không cẩn thận cảm nhiễm phong hàn, bệnh tình không thấy khá lên, ngược lại càng ngày càng nặng, Hoàng Đông kiệt nhận được tin tức vội vàng từ tiền tuyến chạy về.

Nhưng chờ hắn chạy về, Vương Vũ Linh đã bệnh nguy kịch, cuối cùng nàng mỉm cười nhắm mắt ở trong vòng tay của Hoàng Đông Kiệt.

Hai đứa bé cũng vì vậy đều đem cái chết của mẫu thân đổ lên người phụ thân, cho rằng là phụ thân đã gián tiếp hại chết mẫu thân.

"Con người mà, lúc có luôn là không biết quý trọng, lúc mất đi mới biết hối hận."

"Không nghĩ nữa, trong khoảng thời gian này phải cẩn thận nghiên cứu Thiên Cương Quyết mà ta tu hiện tại, mang theo chữ quyết chính là không đơn giản, thân pháp khinh công, nội công, trảo công, thối công…Thực sự là bao la vạn tượng."

"Chuyển thế qua không ít thế giới giang hồ, chín tầng Thiên Cương Quyết, xem ta có thể gia tăng thêm mấy tầng hay không."

Thời gian âm thầm trôi qua, Hoàng Đông Kiệt chăm chú nghiên cứu Thiên Cương Quyết đột nhiên phát hiện thiên phú bản mệnh của mình đã thức tỉnh rồi, trong lúc ngây người, hắn bật cười.

Hắn đã thức tỉnh hai loại thiên phú, mặc dù không có thức tỉnh ba loại, nhưng hai loại thiên phú này đã khiến cho hắn rất thỏa mãn rồi.

Hai loại thiên phú, một loại trong đó có lẽ được coi là một môn Thần Thông, tên là Tụ Lý Càn Khôn, nghe thấy tên thôi cũng biết nó dùng để làm gì.

Đáng tiếc nó không thể chứa vật còn sống, hơn nữa còn móc nối với thực lực của bản thân, Tụ Lý Càn Khôn trước mặt hắn có dung tích hơn một nghìn m³, thực lực mạnh mẽ, không gian của Tụ Lý Càn Khôn cũng sẽ theo đó mà biến lớn.

Thiên phú bản mệnh thứ hai chính là mạnh, mạnh đến mức có chút làm hắn động dung, thiên phú này tuyệt đối có thể đứng ở top 5 trong số những thiên phú mà hắn từng có trước đây.

Thu Ích Thiên Bội.

Thu Ích Thiên Bội chính là thiên phú bản mệnh thứ hai của hắn, chỉ cần hắn chăm chú làm một chuyện, hiệu quả lợi ích của hắn sẽ đạt được nghìn lần.

Ví dụ như hắn chăm chú tu luyện một ngày, lợi ích nghìn lần, sẽ tương đương với khi hắn chăm chú tu luyện 1000 ngày, cũng chính là ba năm.



Một ngày tu luyện hơn ba năm khổ tu, thiên phú bản mệnh này không phải dọa người sao!

"Ta chính là thích loại thiên phú bản mệnh đơn giản thô bạo này, đừng nói bật hack không tốt, vậy là các ngươi không trải nghiệm được sự vui sướng khi bật hack rồi."

"Một ngày hơn ba năm, một tháng đã 90 năm. Ta bây giờ là Tông Sư sơ kỳ, thêm với sự nhận thức của ta đối với kết cấu bất phàm của nhân thể, còn lợi dụng kiến thức tích luỹ qua nhiều kiếp, bế quan một hai tháng có lẽ có thể đột phá đến Đại Tông Sư rồi."

"Nếu như một hai tháng còn không đột phá, vậy ta sẽ ở thêm một tháng, không thể ở thêm nữa, ở thêm ta sẽ cảm thấy bản thân là phế vật."

Nghe thử xem, đây là tiếng người sao!

Vô số người vì đột phá cửa ải này mà phải cẩn thận chăm chú đối đãi, nhưng bọn họ vẫn đột phá thất bại.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Đại Tông Sư trong thiên hạ chỉ có bảy vị, bởi vì khó, khó như trời đất cách biệt.

Nhưng độ khó này ở chỗ Hoàng Đông Kiệt lại trở nên rớt giá như vậy, có thiên phú bản mệnh không địch nổi, được rồi, quả thực rất giỏi.

"Hiện tại tầng thứ mười cùng tầng thứ mười một của Thiên Cương Quyết ta đã có ý tưởng rồi, chờ trong quá trình tu luyện ta có thể chậm rãi hoàn thiện tầng thứ mười cùng tầng thứ mười một."

"Nhưng ta cảm giác tầng thứ 11 không phải là cực hạn của Thiên Cương Quyết, Thiên Cương Quyết chắc hẳn còn có thể tiếp tục hoàn thiện tăng cường."

Hoàng Đông Kiệt bắt đầu tu luyện, tu luyện ngày đầu tiên, hắn cảm nhận được biến hóa trong cơ thể.

Đó là cảm giác không thể giải thích, thật giống như thu nhập năm nghìn tệ mỗi tháng, đột nhiên biến thành thu nhập năm mươi vạn tệ một tháng, là cả người đều cảm thấy thân thể nhẹ bỗng.

Tiếp tục tu luyện, bất giác, một tháng đã trôi qua.

Chính vào lúc Hoàng Đông Kiệt còn cách Đại Tông Sư hơn một bước nữa, hắn đã xuất quan rồi, bởi vì quản gia trong phủ Lý Quý truyền tin tức tới, đại nhi tử của hắn Hoàng Thiên Trấn đã xảy ra chuyện.

"Trong vòng mười ngày ta phải đột phá, tại sao đứa con trai ngốc này không thể mười ngày sau rồi xảy ra chuyện chứ."

"Bỏ đi, tu luyện chỉ là hứng thú nhất thời, đột phá không thể vội vàng nhất thời, thấp điệu mới là bổn ý của ta."

"Có thể khiến cho trên dưới Vương phủ căng thẳng như vậy, nói rõ đại nhi tử này của ta xảy ra chuyện không nhỏ."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp (Dịch)

Số ký tự: 0