Ta Ở Niên Đại Văn Hóng Chuyện Buôn Dưa
Chương 30
2024-08-03 11:39:52
Đủ thời gian cho các học sinh ở xa, ngoài ra, chiều chủ nhật hàng tuần được nghỉ nửa ngày, nửa ngày này là đặc biệt dành ra cho bọn họ đi tắm.
Trong mỗi nhà máy đều có một nhà tắm lớn, chỉ cần có phiếu tắm là có thể tắm.
Lê Thiện tắm rồi mới đến nên không về, giờ nghỉ trưa, những người khác trong ký túc xá đều đi hết. Bọn họ đi đến trước giờ tự học buổi tối mới trở về.
Nhưng mà lúc này trở về, ánh mắt họ nhìn Lê Thiện đều thay đổi.
Rõ ràng là đều về nhà ăn dưa.
Tin tức Lê Thiện bị mẹ kế bức hôn không thành công, ngược lại còn khiến mẹ kế chịu thiệt truyền khắp nơi chỉ trong một buổi chiều. Buổi sáng, tinh thần của Trương Duyệt vẫn còn sáng láng, vậy mà khi trở về chẳng khác nào cà tím bị đóng băng, nằm gục trên bàn không chịu ngẩng đầu.
“Chẳng trách hôm trước cậu đột nhiên xin nghỉ trở về, thì ra là xử lý chuyện kết hôn?” Lý Lâm không nhịn được dựa qua buôn chuyện.
“Cậu thật lợi hại, có thể đánh bại mẹ kế của cậu, cậu không biết đâu, Trương Phỉ vô cùng ghen tị với cậu đấy, cô ta chưa bao giờ thắng được mẹ kế của mình.” Lưu Bình ở bàn đằng trước cũng quay đầu lại, chu môi với Trương Phỉ.
Năm ngoái, cha của Trương Phỉ cũng tái hôn, cưới một người nhỏ hơn mười tuổi, chồng già vợ trẻ, tất nhiên sẽ hay nhường nhịn. Nhưng trong mắt Trương Phỉ lại biến thành cha của cô ta bị lôi kéo, vì vậy, tâm lý của Trương Phỉ bị mất cân bằng, luôn cảm thấy mình là người bi thảm nhất.
Lê Thiện cười cười, vẫn là nụ cười hiền lành dịu dàng như trước: “Chủ yếu vẫn là cậu của tớ giúp đỡ, nếu chỉ dựa vào một mình tớ, vậy chắc chắn sẽ không được.”
Lại cười như vậy!
Hiện giờ, mỗi khi thấy Lê Thiện cười, Lý Lâm lại không nhịn được run rẩy.
Coi như cô ấy đã nhìn rõ, người này thích giả heo ăn thịt hổ, nhưng ngoài miệng vẫn không nhịn được tiếp lời: “Đúng vậy, may mắn cậu có mấy người cậu tốt.”
“Bây giờ tốt rồi, sau này, chắc chắn mẹ kế của cậu không dám tính kế cậu nữa.” Lý Lâm thổn thức.
Lê Thiện lại lắc đầu: “Khó nói lắm, cô ta xưa nay càng đánh càng hăng, không biết khi nào sẽ tấn công lần nữa?” Nói rồi lại xua tay: “Bỏ đi, không nhắc đến cô ta nữa, xui xẻo.”
“Còn hơn một tháng nữa là tốt nghiệp, cũng không biết sau khi tốt nghiệp, chúng ta sẽ làm gì?” Lý Lâm cũng không phải là người hay buôn chuyện, dứt khoát đổi đề tài.
Lưu Bình nhắc đến lớp bên cạnh có một số bạn học nữ về nhà kết hôn, hâm mộ nói: “Thật ra lấy chồng cũng tốt.”
“Sao nào? Cậu muốn gả đi đến vậy hả?” Lý Lâm trợn trắng mắt.
Cô ấy ghét nhất tính cách hay than thân trách phận của Lưu Bình này.
“Không phải, tôi chỉ nghĩ, hay là tôi cũng đi xem mắt? Bà nội của tôi muốn tôi xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, ban chí thanh đã đến nhà tôi mấy lần rồi.” Lưu Bình thở dài: “Nhà tôi có năm anh chị em, đến bây giờ cũng chưa có ai báo danh xuống nông thôn.”
Bây giờ, mặc dù không có lệnh cưỡng chế xuống nông thôn, nhưng ban thanh niên trí thức sẽ đến những gia đình có nhiều con cái để khuyên bảo.
“Còn nữa, nhiều năm qua, các nhà máy trong huyện của chúng ta không tuyển công nhân rồi.”
Danh ngạch công nhân càng ngày càng ít, những đứa trẻ càng ngày càng lớn, không có công việc còn ăn nhiều, nhà nhà đều kêu than, nhưng cho dù như vậy, cũng không có ai nghĩ sẽ báo danh cho đứa nhỏ nhà mình xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.
Cuộc sống trong thành phố khó khăn đến mấy thì cũng có hộ khẩu thành phố, nếu như thực sự xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, vậy sẽ trở thành hộ khẩu nông thôn.
“Mấy ngày trước, mẹ của tôi đã đến ủy ban nhà máy hỏi thăm, năm nay xưởng thêu không tuyển công nhân.” Lưu Bình cúi đầu nhìn ngón tay của mình, từ nhỏ cô ta đã giúp đỡ mẹ thêu thùa, chỉ cần xưởng thêu tuyển người, chắc chắn cô ta có thể thi đậu.
“Nhà máy dệt cũng không tuyển công nhân.”
Trong mỗi nhà máy đều có một nhà tắm lớn, chỉ cần có phiếu tắm là có thể tắm.
Lê Thiện tắm rồi mới đến nên không về, giờ nghỉ trưa, những người khác trong ký túc xá đều đi hết. Bọn họ đi đến trước giờ tự học buổi tối mới trở về.
Nhưng mà lúc này trở về, ánh mắt họ nhìn Lê Thiện đều thay đổi.
Rõ ràng là đều về nhà ăn dưa.
Tin tức Lê Thiện bị mẹ kế bức hôn không thành công, ngược lại còn khiến mẹ kế chịu thiệt truyền khắp nơi chỉ trong một buổi chiều. Buổi sáng, tinh thần của Trương Duyệt vẫn còn sáng láng, vậy mà khi trở về chẳng khác nào cà tím bị đóng băng, nằm gục trên bàn không chịu ngẩng đầu.
“Chẳng trách hôm trước cậu đột nhiên xin nghỉ trở về, thì ra là xử lý chuyện kết hôn?” Lý Lâm không nhịn được dựa qua buôn chuyện.
“Cậu thật lợi hại, có thể đánh bại mẹ kế của cậu, cậu không biết đâu, Trương Phỉ vô cùng ghen tị với cậu đấy, cô ta chưa bao giờ thắng được mẹ kế của mình.” Lưu Bình ở bàn đằng trước cũng quay đầu lại, chu môi với Trương Phỉ.
Năm ngoái, cha của Trương Phỉ cũng tái hôn, cưới một người nhỏ hơn mười tuổi, chồng già vợ trẻ, tất nhiên sẽ hay nhường nhịn. Nhưng trong mắt Trương Phỉ lại biến thành cha của cô ta bị lôi kéo, vì vậy, tâm lý của Trương Phỉ bị mất cân bằng, luôn cảm thấy mình là người bi thảm nhất.
Lê Thiện cười cười, vẫn là nụ cười hiền lành dịu dàng như trước: “Chủ yếu vẫn là cậu của tớ giúp đỡ, nếu chỉ dựa vào một mình tớ, vậy chắc chắn sẽ không được.”
Lại cười như vậy!
Hiện giờ, mỗi khi thấy Lê Thiện cười, Lý Lâm lại không nhịn được run rẩy.
Coi như cô ấy đã nhìn rõ, người này thích giả heo ăn thịt hổ, nhưng ngoài miệng vẫn không nhịn được tiếp lời: “Đúng vậy, may mắn cậu có mấy người cậu tốt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bây giờ tốt rồi, sau này, chắc chắn mẹ kế của cậu không dám tính kế cậu nữa.” Lý Lâm thổn thức.
Lê Thiện lại lắc đầu: “Khó nói lắm, cô ta xưa nay càng đánh càng hăng, không biết khi nào sẽ tấn công lần nữa?” Nói rồi lại xua tay: “Bỏ đi, không nhắc đến cô ta nữa, xui xẻo.”
“Còn hơn một tháng nữa là tốt nghiệp, cũng không biết sau khi tốt nghiệp, chúng ta sẽ làm gì?” Lý Lâm cũng không phải là người hay buôn chuyện, dứt khoát đổi đề tài.
Lưu Bình nhắc đến lớp bên cạnh có một số bạn học nữ về nhà kết hôn, hâm mộ nói: “Thật ra lấy chồng cũng tốt.”
“Sao nào? Cậu muốn gả đi đến vậy hả?” Lý Lâm trợn trắng mắt.
Cô ấy ghét nhất tính cách hay than thân trách phận của Lưu Bình này.
“Không phải, tôi chỉ nghĩ, hay là tôi cũng đi xem mắt? Bà nội của tôi muốn tôi xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, ban chí thanh đã đến nhà tôi mấy lần rồi.” Lưu Bình thở dài: “Nhà tôi có năm anh chị em, đến bây giờ cũng chưa có ai báo danh xuống nông thôn.”
Bây giờ, mặc dù không có lệnh cưỡng chế xuống nông thôn, nhưng ban thanh niên trí thức sẽ đến những gia đình có nhiều con cái để khuyên bảo.
“Còn nữa, nhiều năm qua, các nhà máy trong huyện của chúng ta không tuyển công nhân rồi.”
Danh ngạch công nhân càng ngày càng ít, những đứa trẻ càng ngày càng lớn, không có công việc còn ăn nhiều, nhà nhà đều kêu than, nhưng cho dù như vậy, cũng không có ai nghĩ sẽ báo danh cho đứa nhỏ nhà mình xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.
Cuộc sống trong thành phố khó khăn đến mấy thì cũng có hộ khẩu thành phố, nếu như thực sự xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, vậy sẽ trở thành hộ khẩu nông thôn.
“Mấy ngày trước, mẹ của tôi đã đến ủy ban nhà máy hỏi thăm, năm nay xưởng thêu không tuyển công nhân.” Lưu Bình cúi đầu nhìn ngón tay của mình, từ nhỏ cô ta đã giúp đỡ mẹ thêu thùa, chỉ cần xưởng thêu tuyển người, chắc chắn cô ta có thể thi đậu.
“Nhà máy dệt cũng không tuyển công nhân.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro