Ta Ở Niên Đại Văn Hóng Chuyện Buôn Dưa
Chương 31
2024-08-03 11:39:52
Nhà máy dệt muốn đổi đất xây dựng với Cục Công An: “Có lẽ hai, ba năm tới đều không tuyển công nhân.”
“Vậy làm gì bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta phải đến mỏ quặng sao?” Lý Lâm ôm đầu kêu rên, nhiều nhà máy phù hợp với các nữ đồng chí như vậy, nhưng nếu những nhà máy đó không tuyển công nhân, vậy thì các cô chỉ có thể cạnh tranh với các nam đồng chí.
“Hay là thử thi vào nhà máy dược đi.” Lê Thiện đề nghị nói: “Lỡ như có thể đậu thì sao?”
“Không được, không được, không được, đừng nghĩ đến nhà máy dược.” Lý Lâm còn chưa nói gì, Lưu Bình đã điên cuồng lắc đầu: “Tôi vẫn nên chăm chỉ học thêu thùa thôi, lỡ như nhà máy nhận người thì sao?”
Thành tích học tập của Lưu Bình chỉ có thể nói là bình thường, nhà máy dược là nơi mà cô ta nghĩ đến thôi cũng không dám.
Lý Lâm lại mím môi, không nói chuyện.
Sau khi tan học, mọi người cùng nhau trở về ký túc xá, Lý Lâm mới lôi kéo Lê Thiện đi ở phía sau, nhỏ giọng hỏi: “Cậu muốn thi vào nhà máy dược sao?”
“Tớ muốn thử xem.” Lê Thiện cũng không giấu giếm.
Rất nhiều người thi vào nhà máy dược, thêm một người hay bớt một người cũng không khác nhau là mấy.
“Vậy tớ cũng thử xem.” Lý Lâm khẽ cắn môi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không thử thì tớ không cam lòng.”
Cô ấy nhìn gương mặt giống như đang viết mấy chữ “hiền lành dễ bắt nạt” của Lê Thiện, không khỏi nhớ đến tin tức mấy ngày trước về nhà nghe được. Chính sách mới sắp được ban hành, Lê Thiện có một đôi anh em sinh đôi cùng cha khác mẹ. Một khi chính sách mới bắt đầu thực thi, chắc chắn Lê Thiện là người phải xuống nông thôn.
Nghĩ đến tính cách của Lê Thiện, cô ấy lựa chọn: “Lê Thiện, chúng ta cùng nhau ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi nhé!”
“Được thôi!”
Lý Lâm nhẹ nhàng thở ra, giọng điệu cũng thoải mái hơn: “Hy vọng chúng ta đều có thi thi đậu vào nhà máy dược.”
“Đúng vậy!” Lê Thiện gật đầu thật mạnh.
Lê Thiện cũng đang ôn tập, nhiều năm không chạm vào sách vở, cho dù thành tích học tập trước đây tốt đến mấy, bây giờ cũng phải bắt đầu lại từ con số 0.
Cô đi học nghiêm túc nghe giảng, tan học lại nghiêm túc ôn tập, ngay cả khi ăn cơm cũng đặt sách ở bên cạnh, vừa gặm bánh bao vừa đọc. Thái độ liều mạng học tập của cô ảnh hưởng đến Lý Lâm, rất nhanh Lý Lâm cũng tiến vào trạng thái học tập này.
Bạn học xung quanh đều cảm thấy kỳ lạ.
Chỉ có Lưu Bình biết các cô muốn làm gì, trong lòng vừa cười nhạo họ không biết lượng sức, vừa không nhịn được mà lo lắng.
Đó chính là nhà máy dược!
Nếu như có thể thi đậu, cả đời này cũng không còn gì phải lo nữa.
Nhưng có nhiều người thi vào nhà máy dược như vậy, bên tỉnh thành cũng có trường thi, bọn họ thực sự có thể thi đậu sao? Đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng xảy ra.
Lưu Bình không dội nước lạnh, thậm chí còn âm thầm cảm thấy may mắn, cảm thấy bọn họ thi vào nhà máy dược cũng khá tốt, đỡ cho bọn họ đến các nhà máy khác cạnh tranh với cô ta.
Lý Lâm cũng cảm thấy kinh ngạc.
Bởi vì cô ấy phát hiện Lê Thiện không chỉ ôn tập kiến thức văn hóa thông thường, mà còn học kiến thức y dược, cũng không biết cô lấy những cuốn sách đó ở đâu.
“Em trai của mợ Cả tớ là bác sĩ ở bệnh viện huyện.” Lê Thiện giải thích nguồn gốc của sách y.
“Cậu hiểu không?” Lý Lâm cảm thấy choáng váng.
“Hiểu chứ, tớ cảm thấy rất thú vị.” Lê Thiện vuốt ve cuốn sách, đầu ngón tay mang theo hoài niệm.
Kiếp trước cô chết thảm, oán khí thấu trời, sau khi được hệ thống lựa chọn thì bắt đầu làm nhiệm vụ, hầu hết là sống thay những nguyên chủ không muốn sống sót, sống cho chính bản thân mình, sống một cuộc đời hoàn mỹ. Nội dung cũng không quá phức tạp, nhưng bởi vì không có kinh nghiệm nên cô vẫn phải chịu nhiều đau khổ.
Cô từng làm quả phụ, một mình nuôi con trưởng thành, cũng từng trở thành một bà lão, cố gắng cân bằng quan hệ giữa con cái, cũng từng làm lưu dân, mỗi ngày đều vật lộn trong chuyện cơm ăn áo mặc, chỉ lo chạy trốn và sống sót.
“Vậy làm gì bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta phải đến mỏ quặng sao?” Lý Lâm ôm đầu kêu rên, nhiều nhà máy phù hợp với các nữ đồng chí như vậy, nhưng nếu những nhà máy đó không tuyển công nhân, vậy thì các cô chỉ có thể cạnh tranh với các nam đồng chí.
“Hay là thử thi vào nhà máy dược đi.” Lê Thiện đề nghị nói: “Lỡ như có thể đậu thì sao?”
“Không được, không được, không được, đừng nghĩ đến nhà máy dược.” Lý Lâm còn chưa nói gì, Lưu Bình đã điên cuồng lắc đầu: “Tôi vẫn nên chăm chỉ học thêu thùa thôi, lỡ như nhà máy nhận người thì sao?”
Thành tích học tập của Lưu Bình chỉ có thể nói là bình thường, nhà máy dược là nơi mà cô ta nghĩ đến thôi cũng không dám.
Lý Lâm lại mím môi, không nói chuyện.
Sau khi tan học, mọi người cùng nhau trở về ký túc xá, Lý Lâm mới lôi kéo Lê Thiện đi ở phía sau, nhỏ giọng hỏi: “Cậu muốn thi vào nhà máy dược sao?”
“Tớ muốn thử xem.” Lê Thiện cũng không giấu giếm.
Rất nhiều người thi vào nhà máy dược, thêm một người hay bớt một người cũng không khác nhau là mấy.
“Vậy tớ cũng thử xem.” Lý Lâm khẽ cắn môi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không thử thì tớ không cam lòng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ấy nhìn gương mặt giống như đang viết mấy chữ “hiền lành dễ bắt nạt” của Lê Thiện, không khỏi nhớ đến tin tức mấy ngày trước về nhà nghe được. Chính sách mới sắp được ban hành, Lê Thiện có một đôi anh em sinh đôi cùng cha khác mẹ. Một khi chính sách mới bắt đầu thực thi, chắc chắn Lê Thiện là người phải xuống nông thôn.
Nghĩ đến tính cách của Lê Thiện, cô ấy lựa chọn: “Lê Thiện, chúng ta cùng nhau ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi nhé!”
“Được thôi!”
Lý Lâm nhẹ nhàng thở ra, giọng điệu cũng thoải mái hơn: “Hy vọng chúng ta đều có thi thi đậu vào nhà máy dược.”
“Đúng vậy!” Lê Thiện gật đầu thật mạnh.
Lê Thiện cũng đang ôn tập, nhiều năm không chạm vào sách vở, cho dù thành tích học tập trước đây tốt đến mấy, bây giờ cũng phải bắt đầu lại từ con số 0.
Cô đi học nghiêm túc nghe giảng, tan học lại nghiêm túc ôn tập, ngay cả khi ăn cơm cũng đặt sách ở bên cạnh, vừa gặm bánh bao vừa đọc. Thái độ liều mạng học tập của cô ảnh hưởng đến Lý Lâm, rất nhanh Lý Lâm cũng tiến vào trạng thái học tập này.
Bạn học xung quanh đều cảm thấy kỳ lạ.
Chỉ có Lưu Bình biết các cô muốn làm gì, trong lòng vừa cười nhạo họ không biết lượng sức, vừa không nhịn được mà lo lắng.
Đó chính là nhà máy dược!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu như có thể thi đậu, cả đời này cũng không còn gì phải lo nữa.
Nhưng có nhiều người thi vào nhà máy dược như vậy, bên tỉnh thành cũng có trường thi, bọn họ thực sự có thể thi đậu sao? Đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng xảy ra.
Lưu Bình không dội nước lạnh, thậm chí còn âm thầm cảm thấy may mắn, cảm thấy bọn họ thi vào nhà máy dược cũng khá tốt, đỡ cho bọn họ đến các nhà máy khác cạnh tranh với cô ta.
Lý Lâm cũng cảm thấy kinh ngạc.
Bởi vì cô ấy phát hiện Lê Thiện không chỉ ôn tập kiến thức văn hóa thông thường, mà còn học kiến thức y dược, cũng không biết cô lấy những cuốn sách đó ở đâu.
“Em trai của mợ Cả tớ là bác sĩ ở bệnh viện huyện.” Lê Thiện giải thích nguồn gốc của sách y.
“Cậu hiểu không?” Lý Lâm cảm thấy choáng váng.
“Hiểu chứ, tớ cảm thấy rất thú vị.” Lê Thiện vuốt ve cuốn sách, đầu ngón tay mang theo hoài niệm.
Kiếp trước cô chết thảm, oán khí thấu trời, sau khi được hệ thống lựa chọn thì bắt đầu làm nhiệm vụ, hầu hết là sống thay những nguyên chủ không muốn sống sót, sống cho chính bản thân mình, sống một cuộc đời hoàn mỹ. Nội dung cũng không quá phức tạp, nhưng bởi vì không có kinh nghiệm nên cô vẫn phải chịu nhiều đau khổ.
Cô từng làm quả phụ, một mình nuôi con trưởng thành, cũng từng trở thành một bà lão, cố gắng cân bằng quan hệ giữa con cái, cũng từng làm lưu dân, mỗi ngày đều vật lộn trong chuyện cơm ăn áo mặc, chỉ lo chạy trốn và sống sót.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro