Ta Ở Niên Đại Văn Hóng Chuyện Buôn Dưa
Chương 36
2024-08-03 11:39:52
Đột nhiên mở mắt ra, cô còn giật mình khi phát hiện đây không phải là giường ở ký túc xá, tưởng rằng lại tiến vào thế giới nhiệm vụ, chờ đến khi tỉnh táo mới thở phào một hơi. Cô nhớ mình còn có hẹn với Lý Lâm nên vội vàng dậy rửa mặt, ngay cả bữa sáng cũng không ăn đã đi ra ngoài.
Các cô hẹn gặp nhau ở đường Bưu Điện.
Khi Lê Thiện xuống xe, Lý Lâm đã đợi được một lúc lâu.
“Hẳn là chờ lâu rồi!”
Lê Thiện vừa xuống xe đã xin lỗi Lý Lâm: “Xin lỗi nhé, tớ dậy muộn.”
“Không sao, mới chỉ mấy phút thôi.”
Mắt Lý Lâm hơi xanh đen, hiển nhiên là đêm qua ngủ không ngon, không nhịn được ngáp một cái.
Lê Thiện: “Cậu ngủ không ngon à?”
“Em gái càng ngày càng lớn, giường nhỏ càng ngày càng chật, tớ coi như nhìn rõ rồi, về nhà ôn tập không thiết thực, tớ vẫn nên thành thật ở trường ôn tập thì hơn, ít nhất có thể duỗi thẳng chân.” Lý Lâm buồn bực phàn nàn.
Phàn nàn xong mới thở dài một hơi: “Chúng ta nhanh chóng báo danh đi, tớ cũng coi như được ăn cả ngã về không, có thể thi đỗ thì tớ sẽ xin vào ký túc xá dành cho công nhân, nếu trượt thì tớ sẽ xin xuống nông thôn, tóm lại là không về nhà ở.”
Không có gì tệ hơn khi về đến nhà lại phát hiện ở nhà đã không còn vị trí dành cho mình nữa.
So với vẻ phiền muộn của Lý Lâm, Lê Thiện lại rất tự tin: “Yên tâm đi, chắc chắn có thể thi đậu.”
Cho dù không thi đậu cũng không cần lo lắng sẽ phải xuống nông thôn.
Mặc dù kiếp trước Lý Lâm không thi vào nhà máy dược, nhưng cô ấy cũng không xuống nông thôn, mà lấy chồng rất sớm. Chờ đến khi hồn ma của Lê Thiện trở về, cô ấy đã là một thai phụ sắp lâm bồn.
Nhìn dáng vẻ cô ấy tức giận mắng chửi Hạ Đường và Trương Duyệt là biết thời gian cô ấy mang thai được chăm sóc rất tốt, gả cho một gia đình tốt.
“Mượn lời tốt đẹp của cậu.”
Lý Lâm lại ngáp một cái, cô ấy thực sự buồn ngủ, buổi tối không được ngủ ngon đã đành, buổi sáng cha mẹ của cô ấy còn dậy rất sớm, sau khi bọn họ thức dậy, trong nhà không có một phút giây yên tĩnh nào. Không phải cha mẹ không quan tâm đến cô ấy, mà bởi vì ở nhà tập thể nên thời gian mọi người thức dậy đều giống nhau, nhà mình yên tĩnh cũng không có tác dụng, bởi vì nhà khác ồn ào.
Lê Thiện thấy cô ấy buồn ngủ như vậy cũng không nói chuyện, trực tiếp kéo cô ấy đến nhà máy dược.
Các cô đã hẹn đến nhà máy dược để hỏi về thời gian báo danh, nếu có thể báo danh trước thì các cô sẽ báo danh luôn, dù sao thời gian tới, bọn họ còn phải tiếp tục đi học, không có thời gian ra ngoài.
Nhà máy dược nằm ở giao lộ phía Tây Bắc của đường Bưu Điện và đường Quốc Hưng, có diện tích rất rộng, bên trong có gần hai ngàn công nhân, trong nhà máy không chỉ có Cung Tiêu Xã riêng mà còn có Tiệm Cơm Quốc Doanh, thậm chí còn có xe buýt phụ trách đưa đón công nhân đi làm, chẳng khác gì một thị trấn nhỏ, nếu không cần thiết, nhóm công nhân hoàn toàn không cần ra ngoài.
Nhà máy dược rất thần bí, công nhân ở bên trong cũng rất nổi tiếng.
Nếu như một cô gái thị trấn có thể gả vào nhà máy dược thì không biết hàng xóm láng giềng sẽ hâm mộ đến mức nào.
“Kể ra, mấy năm nay, nhà máy dược đều không tuyển người trong huyện.” Lý Lâm lo lắng không thôi, đến cửa rồi lại muốn rút lui: “Chúng ta có được không?”
“Đến cũng đến rồi, không được cũng phải được!”
Các cô hẹn gặp nhau ở đường Bưu Điện.
Khi Lê Thiện xuống xe, Lý Lâm đã đợi được một lúc lâu.
“Hẳn là chờ lâu rồi!”
Lê Thiện vừa xuống xe đã xin lỗi Lý Lâm: “Xin lỗi nhé, tớ dậy muộn.”
“Không sao, mới chỉ mấy phút thôi.”
Mắt Lý Lâm hơi xanh đen, hiển nhiên là đêm qua ngủ không ngon, không nhịn được ngáp một cái.
Lê Thiện: “Cậu ngủ không ngon à?”
“Em gái càng ngày càng lớn, giường nhỏ càng ngày càng chật, tớ coi như nhìn rõ rồi, về nhà ôn tập không thiết thực, tớ vẫn nên thành thật ở trường ôn tập thì hơn, ít nhất có thể duỗi thẳng chân.” Lý Lâm buồn bực phàn nàn.
Phàn nàn xong mới thở dài một hơi: “Chúng ta nhanh chóng báo danh đi, tớ cũng coi như được ăn cả ngã về không, có thể thi đỗ thì tớ sẽ xin vào ký túc xá dành cho công nhân, nếu trượt thì tớ sẽ xin xuống nông thôn, tóm lại là không về nhà ở.”
Không có gì tệ hơn khi về đến nhà lại phát hiện ở nhà đã không còn vị trí dành cho mình nữa.
So với vẻ phiền muộn của Lý Lâm, Lê Thiện lại rất tự tin: “Yên tâm đi, chắc chắn có thể thi đậu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho dù không thi đậu cũng không cần lo lắng sẽ phải xuống nông thôn.
Mặc dù kiếp trước Lý Lâm không thi vào nhà máy dược, nhưng cô ấy cũng không xuống nông thôn, mà lấy chồng rất sớm. Chờ đến khi hồn ma của Lê Thiện trở về, cô ấy đã là một thai phụ sắp lâm bồn.
Nhìn dáng vẻ cô ấy tức giận mắng chửi Hạ Đường và Trương Duyệt là biết thời gian cô ấy mang thai được chăm sóc rất tốt, gả cho một gia đình tốt.
“Mượn lời tốt đẹp của cậu.”
Lý Lâm lại ngáp một cái, cô ấy thực sự buồn ngủ, buổi tối không được ngủ ngon đã đành, buổi sáng cha mẹ của cô ấy còn dậy rất sớm, sau khi bọn họ thức dậy, trong nhà không có một phút giây yên tĩnh nào. Không phải cha mẹ không quan tâm đến cô ấy, mà bởi vì ở nhà tập thể nên thời gian mọi người thức dậy đều giống nhau, nhà mình yên tĩnh cũng không có tác dụng, bởi vì nhà khác ồn ào.
Lê Thiện thấy cô ấy buồn ngủ như vậy cũng không nói chuyện, trực tiếp kéo cô ấy đến nhà máy dược.
Các cô đã hẹn đến nhà máy dược để hỏi về thời gian báo danh, nếu có thể báo danh trước thì các cô sẽ báo danh luôn, dù sao thời gian tới, bọn họ còn phải tiếp tục đi học, không có thời gian ra ngoài.
Nhà máy dược nằm ở giao lộ phía Tây Bắc của đường Bưu Điện và đường Quốc Hưng, có diện tích rất rộng, bên trong có gần hai ngàn công nhân, trong nhà máy không chỉ có Cung Tiêu Xã riêng mà còn có Tiệm Cơm Quốc Doanh, thậm chí còn có xe buýt phụ trách đưa đón công nhân đi làm, chẳng khác gì một thị trấn nhỏ, nếu không cần thiết, nhóm công nhân hoàn toàn không cần ra ngoài.
Nhà máy dược rất thần bí, công nhân ở bên trong cũng rất nổi tiếng.
Nếu như một cô gái thị trấn có thể gả vào nhà máy dược thì không biết hàng xóm láng giềng sẽ hâm mộ đến mức nào.
“Kể ra, mấy năm nay, nhà máy dược đều không tuyển người trong huyện.” Lý Lâm lo lắng không thôi, đến cửa rồi lại muốn rút lui: “Chúng ta có được không?”
“Đến cũng đến rồi, không được cũng phải được!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro